Chu Dĩnh Hi buồn bực ngồi bên cửa sổ, đôi mắt long lanh ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm ở trên cao.
Thân là Đại Công Chúa đương triều, từ nhỏ nàng đã được giáo dưỡng nghiêm khắc, phải giữ lễ nghi, tuân thủ phép tắc, không thể tùy tiện đi lại hay hành xử tùy hứng.
Lúc trước, ở thác Lưu Ly, nàng có thể tạm cởi bỏ thân phận Đại Công Chúa để thoải mái hành động như một thiếu nữ bình thường. Nhưng giờ đây, trên đôi vai mảnh mai ấy là trọng trách, và danh dự của Hoàng Thất.
Nếu không có những quy củ hoàng gia ràng buộc, nàng đã sớm bỏ hết mọi thứ mà chạy ngay đến chỗ của Lý Hạo Nhiên, bắt hắn đến hầu chuyện cùng nàng cho khuây khỏa.
Nghĩ đến đó, khóe môi Chu Dĩnh Hi khẽ nhếch lên, ánh mắt thoáng hiện một tia nghịch ngợm.
- Không biết bây giờ, tên Lý Hạo Nhiên kia đang làm cái gì nhỉ?
Hai tay chống cằm, Chu Dĩnh Hi lơ đãng nhìn mây trôi lững lờ trên bầu trời, ánh mắt vô định như thả hồn trôi theo đám mây trắng.
Từ hôm qua đến bây giờ, hắn vẫn chưa đến tìm nàng.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua khung cửa sổ, mang theo hương thơm của hoa cỏ ngoài vườn nhưng nàng lại chẳng mảy may để ý.
Chu Dĩnh Hi khẽ thở dài, đôi mắt vẫn dõi theo bầu trời nhưng tâm trí lại không ở đó.
Hình ảnh cùng hắn nướng thịt ở thác Lưu Ly, cùng với màn trình diễn đầy ấn tượng của hắn tại Chánh Đường Lý gia, cứ quẩn quanh trong đầu nàng
Mỗi khi nhắm mắt lại, những khoảnh khắc ấy như hiện lên rõ ràng hơn, khiến lòng nàng cứ rối bời.
Cứ vậy, một cách vô thức, Chu Dĩnh Hi chỉ nghĩ về hắn, một tên công tử hoàn toàn khác biệt với những kẻ mà nàng từng gặp trước đây.
Với suy nghĩ trẻ con, nàng tự cho rằng hắn có lẽ không nhận ra thân phận của mình, hoặc thậm chí là cố ý phớt lờ nàng, như thể hắn chẳng màng đến sự hiện diện của nàng vậy.
Ý nghĩ này khiến nàng vừa tức giận, vừa cảm thấy có chút tổn thương.
"Hừ! Đúng là tên vô tâm!"
Đúng lúc Chu Dĩnh Hi còn đang bực dọc, nha hoàn của nàng đứng ở ngoài hiên, thấp giọng nói.
- Điện hạ, Lý công tử đang ở ngoài, nhờ tiểu nữ chuyển lời, mời người cùng Lý công tử ra ngoài đi dạo.
Nghe vậy, đôi mắt Chu Dĩnh Hi thoáng sáng lên, không giấu nổi vẻ vui mừng, khóe môi bất giác nhếch lên một nụ cười đầy hào hứng, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh thường ngày của một vị Đại Công Chúa Điện hạ.
- Thật vậy?
Nha hoàn đứng ở ngoài cửa gật đầu.
- Bẩm điện hạ, là thật, Lý công tử vẫn đang đợi người bên ngoài.
Chu Dĩnh Hi đứng dậy, đôi tay nhẹ nhàng chỉnh trang lại cung trang lụa là, thêu hoa tinh xảo.
Nàng chậm rãi bước ra khỏi phòng, bước chân uyển chuyển như mây.
Mặc dù nàng cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng không thể giấu được sự phấn khích trong từng bước chân nhẹ nhàng.
Vạt áo hoàng bào khẽ bay theo từng cơn gió nhẹ thổi qua, khiến nàng trông càng thêm quý phái và kiêu sa.
Nàng cảm thấy như bao phiền muộn tan biến, tâm tình bỗng trở nên vui vẻ lạ kỳ.
Đi được nửa đoạn đường, bỗng dưng nàng dừng lại, đeo lên tấm vải lụa mỏng, che đi dung nhan tuyệt sắc của nàng.
Dĩnh Hi cũng không quên đưa tay lên chỉnh lại trâm cài tóc của mình, dường như nàng muốn mình xuất hiện trước mặt hắn với vẻ đẹp hoàn mỹ nhất có thể.
- Ổn chưa, tiểu Thuý?
- Điện hạ, người trông xinh lắm!
Chu Dĩnh Hi nở một nụ cười rạng rỡ, cất bước tiến về phía đại môn.
Lý Hạo Nhiên hôm nay khoác lên mình một bộ bạch y đạo bào, điểm xuyết những họa tiết xanh da trời tinh tế. Bộ y phục tuy giản dị nhưng toát lên vẻ thanh tao, tôn quý, làm nổi bật dáng vẻ nho nhã của hắn.
Nhìn hắn trong bộ y phục này, cùng với lúc hắn vận chiến y, khác biệt một trời một vực.
Bộ dáng hoang dã cùng tính cách phóng khoáng của hắn đã hoàn toàn bị thay thế bởi bộ dáng của một vị công tử lịch lãm với phong thái điềm đạm, làm nàng cảm thấy vô cùng mới mẻ.
"Trông hắn cũng không tệ! Hì hì ..."
Nàng cười trộm trong lòng, đôi môi khẽ cong lên thành một nụ cười tinh nghịch, ẩn giấu dưới lớp lụa mỏng.
- Hạ thần bái kiến Đại Công Chúa Điện hạ!
Chu Dĩnh Hi khẽ nhíu mày.
Mặc dù biết đây là lễ nghi cần tuân thủ, nhưng nàng không thích cách xưng hô đầy xa cách này một chút nào.
Nhưng với cương vị Đại Công Chúa, nàng cũng không thể làm gì khác hơn ngoài việc giữ im lặng, nở một nụ cười mỉm, rồi nhẹ giọng đáp lại.
- Lý công tử, miễn lễ!
Tuy trong lòng không được thoải mái cho lắm, nhưng nàng vẫn giữ vẻ ngoài bình thản.
Tiểu Thuý ở phía sau, cũng vội cúi người thi lễ với hắn.
Lý Trường Ca lặng lẽ đứng sang một bên, khẽ cúi người, ngụ ý nhường đường cho Chu Dĩnh Hi đi trước, bản thân theo sau để hầu chuyện.
Chu Dĩnh Hi bước ra khỏi đại môn, tiến đến gần Lý Hạo Nhiên, khoảng cách giữa hai người có chút gần.
Dẫu nàng xưa nay vẫn luôn giữ một khoảng cách an toàn, không quá gần bất kỳ ai, cỡ một sải tay, dù cho đó là nam hay nữ, nhưng hôm nay là ngoại lệ.
Điều này không chỉ xuất phát từ tính cách của nàng, mà còn là quy tắc an toàn được đặt ra từ lâu.
"Điện hạ, mong người giữ khoảng cách an toàn!"
Một Cẩm Y Vệ lập tức truyền âm nhắc nhở nàng.
Chu Dĩnh Hi lờ đi truyền âm của hắn ta, tiếp tục cất bước đi dạo của Lý Hạo Nhiên.
Giọng Lý Hạo Nhiên không nhanh không chậm, ôn hoà nói.
- Điện hạ, hôm nay hạ thần sẽ đưa người đi cưỡi ngựa, ngắm cảnh sơn thủy hữu tình quanh Trung Châu thành. Hy vọng chuyến đi này sẽ giúp Điện hạ thư giãn đôi chút.
Vốn dĩ tâm trạng có chút gợn sóng do lễ nghi xa cách, Chu Dĩnh Hi lập tức trở nên hào hứng, cưỡi ngựa là một trong những hoạt động dã ngoại mà nàng yêu thích nhất, thật là trùng hợp!
Nhìn thấy biểu cảm hưng phấn hiện rõ trên gương mặt của nàng, Lý Hạo Nhiên thầm mỉm cười, trong lòng biết chắc mình đã không nhớ nhầm, rằng nàng rất thích cưỡi ngựa phi nước đại trên thảo nguyên bạt ngàn, xuyên qua rừng rậm hoang dã.
Chẳng mấy chốc, Lý Hạo Nhiên đã cùng nàng cưỡi ngựa thong dong trên con đường mòn nhỏ, uốn lượn giữa khu rừng phụ cận Trung Châu thành.
Hắn khéo léo dẫn nàng men theo bờ suối, nơi tiếng nước chảy róc rách qua những khe đá, mang lại cảm giác yên bình và dễ chịu. Nàng tận hưởng bầu không khí mát lành, từng cơn gió nhẹ thoảng qua khiến tâm trạng nàng thoải mái hơn bao giờ hết.
Xung quanh, núi non trùng điệp trải dài bất tận, những gốc đại thụ cao ngút ngàn như muốn chạm đến trời xanh, tán lá rậm rạp che khuất cả ánh mặt trời.
Sắc thu dịu dàng phủ lên từng nhánh cây, vàng óng ánh trong ánh sáng nhạt, tựa như bức tranh thiên nhiên hoàn mỹ, mang đến cảm giác thư thái và bình yên cho mỗi bước chân ngựa in trên lối mòn.
Nước suối trong vắt, mấy con cá, luồn lách qua khe đá, có con ngược dòng lên thượng nguồn, có con xuôi dòng ra biển lớn, vô cùng sinh động.
Bọn họ cứ thế men theo dòng suối, để lại sau lưng khu rừng xanh mướt.
Khi đến bìa rừng, ánh hoàng hôn bắt đầu phủ lên bầu trời, nhuộm sắc cam rực rỡ trên những tán cây. Trước mắt họ, một cao nguyên xanh rì rượi hiện ra, trải dài vô tận như tấm thảm khổng lồ trải dài đến đường chân trời.
Chu Dĩnh Hi phải kìm nén sự háo hức đang trào dâng trong lòng. Nàng thật sự muốn thúc ngựa phi nước đại trên biển cỏ bao la này, hòa mình vào không gian rộng lớn, chạy song song cùng đàn nai thấp thoáng ở phía xa.
Lý Hạo Nhiên không khó để nắm bắt được tâm lý của Dĩnh Hi, hắn đột nhiên nói đầy khách sáo.
- Điện hạ, hạ thần mạn phép lỗ mãng!
Nói rồi, hắn vắt tà áo ngang hông, thúc mạnh chân vào hông ngựa. Tay cầm chặt dây cương, hắn quất mạnh vào mông ngựa, khiến nó hí lên một tiếng hoang dã, rồi lao đi như tên bắn trên thảo nguyên rộng lớn.
Cảm giác tự do và hoang dã đó như một sức hút mãnh liệt, làm cho Chu Dĩnh Hi không thể cưỡng lại, nó như một thứ gì đó hấp dẫn chí mạng đối với nàng.
Nàng mặc kệ lễ tiết, động tác y chang hắn, hất tà áo ngang hông, thúc ngựa đuổi theo bóng lưng của lãng tử trước mặt.
Lý Hạo Nhiên cố tình phi sát đàn nai, để nàng có thể theo sau, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp trên thảo nguyên vàng cam, nơi bóng dáng đôi nam nữ trẻ tuổi hòa quyện cùng những chú nai đang chạy nhảy giữa biển cỏ ngút ngàn như một bức tranh thủy mặc sống động.
Đối với Chu Dĩnh Hi, những cảm xúc và ký ức này như một món quà vô giá mà lão thiên ban tặng nàng trong chuyến đi này.
Trống ngực nàng đập rền vang như tiếng trống trận, không thể kìm nén được nhiệt huyết đang rạo rực trong cơ thể nữa, đột nhiên nàng thúc ngựa phi nhanh hơn, vượt qua cả hắn, ánh mắt tràn ngập cảm xúc khó tả.
Thứ nàng theo đuổi lúc này không chỉ là bóng lưng của kẻ lãng tử hoang dại Lý Hạo Nhiên nữa, mà là cảm giác tự do, tự tại giữa thiên nhiên hùng vĩ, nơi trời đất bao la mở ra trước mắt.
- Oa, thích quá đi!
Chu Dĩnh Hi hét lớn, tiếng cười thanh thuý mê người của nàng vang vọng giữa không gian, như một bản hòa ca của sự tự do.
Đám Cẩm Y Vệ đi theo bảo vệ nàng, cũng phải ngẩn người trước cảnh tượng đẹp đến mê hồn trước mắt.
- Đẹp thật!
Thạch lão đầu nhếch miệng cười nhàn nhạt, ánh mắt thích thú nhìn cả hai, cảm nhận được niềm vui của tuổi trẻ đang bùng cháy.
Lão không chỉ thấy vẻ đẹp của cảnh vật mà còn thấy sự hòa hợp giữa thiên nhiên và tâm hồn của những người trẻ tuổi.
Trong khoảnh khắc này, mọi quy tắc và lễ nghi đều trở nên vô nghĩa, chỉ còn lại sự tự do và niềm vui đơn giản, thuần khiết.
Dù là Cẩm Y Vệ lạnh lùng nhưng bọn họ cũng không thể phủ nhận rằng vẻ đẹp và sự hưng phấn trong không khí của cả hai đã thổi bùng lên những kỷ niệm đẹp đẽ trong lòng họ, khiến họ như được sống lại trong những ngày tháng vô tư, vô lo của tuổi trẻ.