Chương 18: Truy sát

Ăn uống no nê một trận, Lý Hạo Nhiên ngáp dài một cái bộ dáng vô cùng hưởng thụ.

Hắn vươn vai đứng dậy, nói với hai người kia.

- Tiền bối, tiểu muội, tại hạ có việc cần phải đi xử lý ngay, ngày sau nếu có duyên mong được gặp lại hai người.

Chu Cẩm Tú không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, đối với chuyện của hắn, nàng không mảy may để tâm đến.

Chu Dĩnh Hi nhìn hắn, ánh mắt có chút không nỡ rời xa, trong mắt nàng, hắn không chỉ nấu ăn ngon, tính cách lẫn trò chuyện cái nào cũng đều rất hợp ý nàng.

- Tiểu ca ca, nhất định chúng ta sẽ còn gặp lại!

Chu Dĩnh Hi nói như đinh đóng cột, bởi nàng đã biết hắn là người của Lý gia, mà lần này chẳng phải nàng cũng đi Lý gia sao, cho nên trước sau gì cũng sẽ gặp lại hắn.

Chu Cẩm Tú lúc này cũng đã tĩnh tọa nhập thiền, dường như không còn chú ý đến xung quanh nữa.

Lý Hạo Nhiên nói lời từ biệt xong liền lập tức rời đi.

Bộ dáng của hắn vô cùng gấp gáp.

Chu Dĩnh Hi nhìn theo bóng lưng của hắn, tò mò tự hỏi, nhưng kỳ thực là đang dò hỏi a di.

- Hắn ta gấp cái gì mà lại chạy nhanh như vậy chứ?

Chu Cẩm Tú mỉm cười, trả lời nàng một cách đầy ẩn ý.

- Đi giải quyết phiền toái của hắn.

Nửa đêm nửa hôm không nghỉ ngơi, cấp bách dẫn người chạy đi như vậy, chỉ có thể là đã thấy tung tích của tên kia.

Cái này nói thẳng ra là đi giết người, nhưng nàng không muốn dọa Dĩnh Hi.

"Tuổi còn nhỏ mà tâm cơ đã đến bực này, sau này chấp chưởng Lý gia, e là đám người kia không ngóc đầu lên nổi! ... Lý Hạo Nhiên, cái tên này không tệ!"

Là người hoàng thất, mấy chuyện chém chém giết giết này mà nói, không còn xa lạ với nàng.

...

Khương Chính Hạo tuy đã hạ được đàn Nguyệt Lang nhưng lại thương tích đầy mình.

"Chậc, nếu như có tiểu đỉnh đó, ta đâu có phải vất vả như vậy!"

Khương Chính Hạo nén lại cơn đau nhức truyền khắp cơ thể đi moi móc từng viên yêu đan của yêu thú.

Hắn cũng không quên thu thập răng nanh và túi mật của nó, đem về hoàn thành nhiệm vụ thông cáo hắn xé xuống khi chiều.

Hắn cứ cặm cụi lượm lặt, nhặt nhạnh mà không hề hay biết rằng lũ sói thực sự bây giờ mới bắt đầu đi săn.

Lý Hạo Nhiên đứng ở một nhành cây đại thụ ở phía xa nhìn qua bãi chiến trường ở phía bên kia.

"Tên họ Khương này đúng là không thể xem thường được, không có tiểu đỉnh luyện thể, vậy mà hắn vẫn có thể hạ đàn Nguyệt Lang, Khí Vận Chi Tử đều là quái thai như hắn ta ư?"

Có kinh nghiệm thất bại lần trước, Lý Hạo Nhiên không có xung động mà hành động gấp gáp mù quáng.

Hắn chỉ thị thủ hạ chia ra thành nhiều đợt tấn công, thăm dò đối phương và hỗ trợ bọc hậu lẫn nhau.

Đội ngũ yếu nhất trong tay hắn chịu trách nhiệm cho đợt tấn công đầu tiên, cũng là miếng mồi để Lý Hạo Nhiên dụ tên họ Khương kia tung ra hết chiêu bài.

Nhóm bốn người hắc y nhân đột ngột tập kích Khương Chính Hạo, tu vi của bọn họ đều là Luyện Khí kỳ đỉnh phong, cho nên rất nhanh đã ép cho tên kia chật vật chống trả.

Tiếng đao kiếm va chạm vang vọng cả một góc rừng tịch mịch.

Cả Khương Chính Hạo và Lý Hạo Nhiên lúc này đều không biết, bản thân Khương Chính Hạo đã bị Lý Hạo Nhiên rút cạn khí vận, hắn bây giờ khác nào chỉ mảnh treo chuông.

Lý Hạo Nhiên cẩn thận quan sát thân pháp của tên kia, càng nhìn càng thấy kinh ngạc, tuy chỉ là bộ pháp thuần túy, chưa cần dùng tới linh lực cũng đã vô cùng lợi hại.

Ngay cả Chu Cẩm Tú cũng bị biểu hiện của hắn ta làm cho chú ý.

"Tên tiểu tử này đúng là kỳ tài, tiếc là lại đi sai đường, lấy cứng chọi cứng đối đầu với Lý gia!"

Tuy nàng mến tài, nhưng lại không đến mức phải nhúng tay vào chuyện này để cứu hắn ta, dù sao nàng và hắn ta cũng chỉ là bèo nước tương phùng, cũng không có duyên phận gì.

Điều nàng mong chờ nhất, ngược lại không nằm ở trên người Khương Chính Hạo mà lại ở trên người Lý Hạo Nhiên.

Nàng thích cái cách mà hắn ta điều khiển thủ hạ, đứng ở nơi cao, quan sát trận chiến như vậy.

Lý Hạo Nhiên khoát khoát hai ngón tay, ngụ ý cho Kết Đan kỳ dưới trướng hắn ra tay.

Tu sĩ Kết Đan kỳ mặc dù khinh thường loại địch thủ như tên họ Khương kia, lười nhác không muốn ra tay, nhưng Lý Hạo Nhiên đã có lệnh, y không thể làm trái lời.

Một đạo phi kiếm lẳng lặng xuất hiện, nương theo ý niệm của hắn ta mà lao vọt về phía bên kia.

Đang một tiếng, thân thể của Khương Chính Hạo bị dư lực đánh bay thẳng ra sau, đụng nát hai ba gốc cây mới chịu ngưng lại.

Nghe chừng cũng phải gãy mấy cái xương sườn, khớp tay hình như cũng đã bị sái, cử động không còn được thông thuận nữa.

Hắn ta ho khan mấy ngụm máu, kinh hãi nhìn lũ hắc y nhân, hắn dò hỏi.

- Đám chó Lý gia các ngươi có gan thì một đấu một với ta! Tên chó Lý Hạo Nhiên kia, ngươi ra đây cho ta!

Hắn cố gắng khiêu khích Lý Hạo Nhiên, dụ đối phương ra mặt, hy vọng có cơ hội đấu tay đôi, bắt tên kia làm con tin.

Nhưng mà hắn nghĩ nhiều rồi, con cáo già như Lý Hạo Nhiên, nếu chỉ vì mấy câu chửi bới như vậy mà lộ diện, kiếp trước hắn cũng không sống lâu đến như vậy.

"Nhẫn nhịn thật tốt! Không tồi!"

Chu Cẩm Tú âm thầm tán thưởng biểu hiện này của Lý Hạo Nhiên.

Đột nhiên chỗ Khương Chính Hạo xuất hiện dị biến, thân thể hắn hóa thành sương máu, đột ngột biến mất.

"Huyết Độn?"

Chu Cẩm Tú và Lý Hạo Nhiên cùng lúc thốt lên.

Kinh lịch của cả hai đủ để nhận thức chuyện gì đang diễn ra.

Lý Hạo Nhiên đang thúc giục thủ hạ Kết Đan kỳ dò xét xung quanh thì nhận được chỉ điểm của Chu Cẩm Tú.

"Năm trăm trượng về phía tây!"

Lý Hạo Nhiên thần thức chưa đủ mạnh để đáp lời nàng, hắn chỉ thị thủ hạ đuổi theo xong, lập tức xoay người cảm tạ nàng.

Một hành động này của hắn làm nàng cảm thấy rất hài lòng.

Lý Hạo Nhiên tung mình, dẫn theo những thủ hạ còn lại truy sát Khương Chính Hạo.

Khương Chính Hạo sau khi thi triển huyết độn, hắn ta như đèn dầu sắp cạn treo gió bấc, cơ thể lung lay như muốn sụp đổ.

Hắn cố hết sức lực bình sinh cuối cùng, chạy trối chết trong rừng.

Lý Hạo Nhiên rất thấu hiểu trạng thái này của đối phương, vì hắn đã từng trải qua nó, đừng nghĩ hắn ta sẽ nhanh chóng kiệt sức, đó là sai lầm.

Càng là lúc sinh tử quan đầu, càng là lúc người ta ngoan cường bền bỉ nhất, thậm chí là vượt qua cực cảnh.

Người chưa từng trải, đều sẽ không nghĩ như vậy, chỉ lấy kinh nghiệm săn thú, dùng thái độ hời hợt đắc thắng mà đuổi giết, mở đầu cho những sai lầm, để con mồi trốn thoát.

"Kiều thúc, ta hy vọng thúc có thể dùng toàn lực nhất kích tất sát hắn!"

Lưu Bá Kiều nghe vậy, trong lòng thở dài, thiếu chủ quả thực giống như lời đồn, không chỉ nhát gan mà còn làm mọi chuyện phức tạp hơn.

Một tên Luyện Khí kỳ thôi mà.

Lưu Bá Kiều trong lòng có chút gút mắc nhưng vẫn toàn lực xuất kích.

Ầm!

Lưu Bá Kiều lẫn Lý Hạo Nhiên đều trợn mắt mà nhìn, với cái tốc độ của Kết Đan kỳ mà tên kia vẫn né được.

"Không thể nào! Ngọa tào a!"

Lưu Bá Kiều đánh hai chiêu không giết nổi một tên Luyện Khí kỳ, thẹn quá hóa giận, điểm cước lao lên phía trước.

- Oắt con, chạy đằng trời!

Đúng lúc này, lão đầu trong thức hải Khương Chính Hạo tỉnh lại.

"Coi chừng!"

Lão hét lớn cảnh tỉnh, giúp cho Khương Chính Hạo thành công thoát tử nạn.

Lý Hạo Nhiên càng nhìn càng kinh ngạc, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, nếu chỉ nghe qua, hắn sẽ nghĩ tình tiết này là thêu dệt, hư cấu.

Cung Uyển Nhi lên tiếng nhắc nhở hắn.

"Chủ nhân, Khí Vận Chi Tử tuy đã bị ngài rút cạn khí vận, nhưng vẫn cần ngài ra tay kết liễu hắn, lúc ấy, khí vận của hắn mới chân chính chấm dứt, dời lên trên người chủ nhân!"

Đây chẳng lẽ là lý do Lưu Bá Kiều không thể kết liễu hắn.

Thiên đạo pháp tắc và quy luật, đúng là không thể xem thường a!

"Ta hiểu rồi! Nếu đã như vậy, liền để ta kết thúc chuyện này, ân oán giữa ta và hắn, cũng nên do ta chấm dứt!"

Cung Uyển Nhi nghe hắn nói vậy, chỉ nở một nụ cười nhẹ nhàng để đáp lời.

Hy vọng hắn đã hiểu được quá trình thu thập một khí vận chi tử.

- Yểm trợ ta!

Lý Hạo Nhiên lao vút lên dẫn đầu, dặn dò thủ hạ dưới trướng.