Chương 1: Lý Hạo Nhiên

Trên đỉnh một ngọn núi vô danh, Lý Hạo Nhiên gục xuống trong sự bất lực, thân hình nhuốm đầy tiên huyết, sắc đỏ thẫm thấm đẫm đạo bào, trông hắn vô cùng bi ai.

Lý Hạo Nhiên ho khan:

- Khục, khục...

Cả một đời trốn chạy trong tuyệt vọng cuối cùng cũng đi đến hồi kết.

Hắn nở một nụ cười gượng gạo, cảm giác như bản thân vừa được giải thoát.

Máu từ cuống họng trào ra khỏi khóe miệng, ánh mắt Lý Hạo Nhiên ác liệt nhìn lũ hắc y nhân trước mặt.

Ánh sáng trong đôi mắt đục ngầu của hắn dần tắt lịm, thân thể từ từ đổ rạp xuống mặt đất, sinh cơ cũng theo đó mà dần dần tiêu tán trong thiên địa.

Cuộc đời của hắn như một thước phim tua nhanh trong thức hải, chứa đựng rất nhiều hoài niệm, rất nhiều ký ức và cũng thật nhiều tiếc nuối.

"Giá như ta..."

Hai chữ "giá như" đã đeo bám hắn suốt cuộc đời khốn khổ này, và giờ đây, trước khi chết, hắn vẫn bị chúng giày vò. Hắn hối hận về những năm tháng tuổi trẻ bồng bột của bản thân.

Đám hắc y nhân thấy hắn như đèn dầu sắp cạn liền tỏ ra đắc ý. Một tên tiến lên phía trước, hắn muốn chặt đầu Lý Hạo Nhiên mang về luận công.

Đột nhiên, tiểu tháp ẩn sâu trong thức hải của Lý Hạo Nhiên phát sáng, một luồng ánh sáng kỳ dị bao phủ lấy thân thể hắn, khiến thân hình hắn tan biến nhanh chóng trong ánh mắt kinh ngạc của bọn chúng.

Một tên vội lao vào màn sáng, quyết tâm lấy cho được thủ cấp của Lý Hạo Nhiên. Nếu không có gì để làm bằng chứng, công sức của bọn họ sẽ trở thành mây khói.

Hắn ta bị luồng sáng đánh bay ra bên ngoài, bất lực quỳ trên mặt đất, hắn ta thống khổ gào thét:

- Chó má! Ahhhhh.....

...

Đoàng! Đì đùng!

Tiếng sấm rền vang làm Lý Hạo Nhiên giật mình tỉnh giấc. Trán hắn ướt đẫm mồ hôi, hơi thở gấp gáp, đứt quãng như vừa trải qua một cơn ác mộng kinh hoàng.

Đầu óc quay cuồng khiến hắn mất một lúc lâu mới có thể định hình được cảnh vật xung quanh.

"Giường ngủ?"

Lý Hạo Nhiên khẽ nhíu mày. Hắn chẳng phải đã chết rồi sao? Tại sao lại thấy một cái giường ngủ? Hay đây chỉ là ký ức hồi quang phản chiếu?

Hắn hất tung chăn, chạy đến bên cửa sổ, mở tung nó ra để nhìn cảnh tượng bên ngoài.

Cơn giông mùa hạ, gió thổi ào ào làm cây cỏ lay động không ngừng, lá cây bay lả tả trong cơn mưa nặng hạt, cảnh tượng hết sức chân thực.

Hắn tát một cái thật mạnh vào má, cơn đau điếng người truyền đến não hải, khiến hắn xác thực rằng mình không nằm mơ, mà cũng không phải là hồi quang phản chiếu.

Hắn cố gắng chuyển cảnh bằng cách nhớ đến hồi ức khác, nhưng cảnh vật vẫn không hề thay đổi.

"Chẳng lẽ ta thật sự đã trùng sinh?"

"Đúng vậy, là tiểu nữ đã giúp người trùng sinh!"

Lý Hạo Nhiên giật mình, tự hỏi chính bản thân, bởi âm thanh vừa nãy phát ra từ bên trong thức hải của hắn.

"Ai vậy?"

"Tiểu nữ là thức linh của Thông Thiên Tháp. Vừa nãy, nếu tiểu nữ không tỉnh lại đúng lúc, sợ rằng đã phải tiếp tục ngủ say mấy vạn năm để chờ đợi một vị chủ nhân mới."

Hắn kinh ngạc hỏi lại.

"Thông Thiên Tháp?"

"Chủ nhân, một lời khó có thể nói hết, xin người hãy bình tâm, nghe tiểu nữ giải thích..."

Sau một hồi giải thích ngắn gọn của Cung Uyển Nhi, thức linh của Thông Thiên Tháp, Lý Hạo Nhiên đã hiểu rõ mọi chuyện.

Lần hắn chạy trốn vào Mộ Tiên Địa, Thông Thiên Tháp đã chọn hắn làm chủ, ẩn sâu trong thức hải của hắn để hình thành kết nối, sử dụng tu vi và thần hồn của hắn để ôn dưỡng, lúc hắn bị lũ hắc y nhân chém chết, cũng là lúc nàng tỉnh lại.

"Thì ra Thông Thiên Tháp là nguyên nhân khiến tu vi và thần hồn của ta đình trệ suốt mấy chục năm liền!"

"Chủ nhân, quả thực xin lỗi người. Chuyện này cũng là bất đắc dĩ, chính tiểu nữ cũng không nghĩ rằng chủ nhân lại rơi vào thảm cảnh như vậy!"

"Vậy bây giờ Thông Thiên Tháp còn cần ta phải ôn dưỡng nữa không?"

"Chủ nhân, Thông Thiên Tháp và tiểu nữ đã khôi phục được ý thức bản nguyên. Từ bây giờ, đã có thể tự mình hấp thu thiên địa linh khí, chậm rãi ôn dưỡng rồi!"

Nghe nàng nói như vậy, hắn như được buông bỏ một gánh nặng trong lòng. Nếu còn phải gồng gánh thêm nàng và tiểu tháp, hắn sẽ bị trễ nãi việc tu luyện.

Như hiểu được suy nghĩ của hắn, Cung Uyển Nhi nói.

Chủ nhân, Thông Thiên Tháp có rất nhiều thần thông có thể giúp ngài tu luyện một cách nhanh chóng, cảnh giới kiếp này thậm chí sẽ hoàn toàn siêu việt kiếp trước! Hiện tại, Thông Thiên Tháp có thể cung cấp cho ngài hai loại hỗ trợ: một là Diễn Hoá Đài và hai là Mộng Cảnh."

Theo như Cung Uyển Nhi giới thiệu, Diễn Hoá Đài có thể thay hắn diễn hoá công pháp đến cùng cực, sau đó dung nhập vào thần thức của hắn, giúp hắn hoàn toàn nắm giữ công pháp ở cảnh giới cao nhất.

Diễn Hoá Đài đã nghịch thiên, Mộng Cảnh càng khủng khiếp hơn. Thời gian trong Mộng Cảnh nhanh hơn so với bên ngoài, ở trong Mộng Cảnh trôi qua ba mươi ngày, thì ở bên ngoài chỉ mới một ngày. Hắn có thể ở trong Mộng Cảnh tu luyện vũ kỹ, luyện tập chiến đấu đối kháng, học tập tri thức tu chân giới, và tu luyện thần hồn...

Biết được thần thông của Thông Thiên Tháp, tinh thần của Lý Hạo Nhiên lập tức trở nên phấn chấn.

Cơ hội bảo vệ gia tộc và trả thù của hắn lập tức trở nên rõ ràng hơn.

Lý Hạo Nhiên lập tức nghĩ đến việc tu luyện. Hắn cố gắng nhớ lại công pháp kiếp trước mà mình đã từng gặp qua để lựa chọn một công pháp mạnh mẽ tu luyện từ bây giờ, khi hắn vừa mới khai mạch.

Cung Uyển Nhi cắt ngang mạch suy nghĩ của hắn.

"Chủ nhân, các đời chủ nhân trước của Thông Thiên Tháp đều tu luyện công pháp của Thông Thiên Tháp ban cho, ngài bây giờ chỉ cần đem thần hồn tiến vào thức hải, Thông Thiên Tháp sẽ tự động tuyển chọn công pháp tu luyện phù hợp cho ngài!"

"Được!"

Dứt lời, thần hồn của Lý Hạo Nhiên đã tiến vào bên trong thức hải, trước mặt hắn đã có hai quyển công pháp và một bức tranh.

Cung Uyển Nhi cũng hiện thân, nhan sắc của nàng phải nói là tuyệt thế giai nhân, và cũng là nữ tử xinh đẹp nhất mà hắn từng gặp qua.

Nàng chỉ vào bức tranh, nhẹ nhàng nói.

- Chủ nhân, đây là Nhật Nguyệt Quan Tưởng Đồ dùng để tu luyện thần hồn, tu luyện đến cảnh giới tiểu thành là đã có thể tạo ra huyễn tượng Nhật Nguyệt Đồng Lâm, chém giết thần hồn của kẻ khác, cùng cấp tuyệt đối không có đối thủ.

Nói đến Nhật Nguyệt Quan Tưởng Đồ, nàng càng chờ mong vào tương lai của Lý Hạo Nhiên, bởi trong lịch sử cũng chỉ có một người được Thông Thiên Tháp trao cho Nhật Nguyệt Quan Tưởng Đồ, và vị này cũng đã tiến gần đến bước cuối cùng, nhưng cuối cùng lại thiếu khí vận.

Hắn chính là kẻ thứ hai.

Tiếp theo là công pháp tu chân Nhật Nguyệt Thánh Điển và công pháp luyện thể Thái Cổ Thần Thể Quyết.

Theo như Cung Uyển Nhi giới thiệu, đây đều là những công pháp phù hợp với thể chất của hắn cũng như đặc điểm linh khí và tài nguyên của tinh cầu này.

Sau khi kiểm nghiệm, hắn quyết định chọn tu luyện theo công pháp của Thông Thiên Tháp.

Chỉ bằng một ý niệm, Diễn Hoá Đài đã xuất hiện ba phân thân, bắt đầu diễn hoá công pháp thay hắn. Trên mỗi phân thân đều hiển thị thời gian cần thiết để đạt đến cảnh giới tiếp theo.

Hiện tại, hắn đang ở cảnh giới nhập môn, để đạt đến tiểu thành, cần liên tục diễn hoá trong năm năm.

Cung Uyển Nhi nhìn con số năm năm trên đầu mỗi phân thân, ánh mắt không giấu nổi sự kinh ngạc.

Thiên phú của hắn phải nói là đứng đầu trong tất cả các đời chủ nhân hữu duyên.

Sau khoảng năm phút, thức hải của Lý Hạo Nhiên bắt đầu nhận được không ít thông tin mới, pháp quyết của công pháp không ngừng tự diễn giải trong đầu hắn, hắn chỉ cần nghĩ đến đâu liền sẽ thông đến đó.

Đem thần hồn trở lại nhục thể, hắn thử vận chuyển công pháp, bắt đầu tu luyện theo pháp quyết của Nhật Nguyệt Thánh Điển, linh khí trong thiên địa không ngừng truyền vào trong nội thể của hắn.

"Lợi hại!"

Kiếp trước đường đệ của hắn vô tình chọc phải một kẻ mang theo đại khí vận, dẫn đến hoạ diệt môn, hắn lúc đó cũng chỉ có thể bất lực, trơ mắt mà nhìn gia tộc và những người thân yêu của mình bị người ta liên tục diệt sát, còn bản thân cùng với những tộc nhân may mắn còn sống sót cũng chỉ có thể chạy trốn trối chết, cuộc đời của bọn họ tăm tối vô cùng, không thấy nổi một tia hy vọng báo thù nào khi mà tên kia, càng lúc càng trở nên cường đại.

Kiếp này, hắn quyết sẽ tranh đấu đến cùng với những kẻ được gọi là khí vận chi tử như tên kia.

Cảm nhận được ý chí và suy nghĩ của hắn, Cung Uyển Nhi nở một nụ cười tuyệt mỹ, thân ảnh của nàng dần biến mất, lui vào bên trong Thông Thiên Tháp.