Chương 38: Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn - Quyển 1 Chương 38: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

“Quân gia? Cũng chỉ toàn là một đám ngụy quân tử mà thôi, loại gia tộc này, Quân Thanh Vũ ta cũng không lạ gì!”

Giọng nói của thiếu nữ như gió thổi qua rừng trúc mà phát ra tiếng vang, đặc biệt thanh lãnh, từng chữ rơi vào trong lòng mọi người.

Ánh nắng ấm áp bao phủ Quận Thành, mọi người lại cảm giác cả người bốc lên khí lạnh.

Trên mặt lão gia chủ không nhìn ra biểu cảm gì, duy chỉ có sát khí lạnh thấu xương vờn quanh người kia, ngay cả quần chúng vây xem đều có thể cảm nhận được lửa giận trong lòng lão gia chủ.

Ầm!

Lửa giận cường đại kích phát ra, chứa khí thế sắc bén xông về phía Quân Thanh Vũ.

Giờ phút này, hô hấp của Quân Thanh Vũ bị ngưng trệ lại, khuôn mặt vốn tái nhợt ở dưới hơi thở này càng thêm trắng bệch.

Chu Tước, nếu có thể đánh thức Chu Tước từ trong bế quan ra……

Không! Tuyệt đối không thể!

Nếu gặp phải nguy hiểm mà muốn cầu trợ giúp, vậy sau này nàng càng đi càng xa ở trên đường võ giả như thế nào? Cho nên, nàng không thể lệ thuộc vào bất kì kẻ nào!

Đột nhiên, nàng khẽ cười: “Vi lão, ngươi xác định ta chỉ lấy Khế Thú Trận của Quân Mộng Liên?”

Vi lão ngẩn ra, trên trán bất giác chảy mồ hôi lạnh, lắp bắp nói: “Đương…… Đương nhiên.”

“Các vị cũng đã nghe được, đây là Vi lão tự mình nói, vậy Gia Tốc Trận tam cấp này của ta thì giải thích thế nào?”

Khi nói chuyện, ánh sáng màu xanh nhạt bao phủ thân thể thon dài của thiếu nữ.

Ở bên trong ánh sáng, tóc đen của thiếu nữ khẽ bay, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt, có tư thái tuyệt đại nói không nên lời.

Ánh mắt của mọi người chuyển qua trận pháp Quân Thanh Vũ cầm trong tay, lại chuyển ánh mắt về khuôn mặt xanh mét của Vi lão, đột nhiên như hiểu ra gì đó.

“Nếu Quân Thanh Vũ tiểu thư có thể có được Gia Tốc Trận, vậy có được Khế Thú Trận tam cấp cũng không phải là chuyện lạ gì.”

“Nói không chừng Gia Tốc Trận kia cũng là lấy từ chỗ của Mộng Liên cô nương.”

“Ha ha, các ngươi không nghe lão nhân nói sao? Ông ta chỉ thừa nhận Khế Thú Trận kia là lấy từ Mộng Liên Quân gia, nhưng ai biết có phải ông ta đang nói dối hay không?”

Vi lão chột dạ chảy mồ hôi lạnh ra, khí thế trên mặt lại không yếu chút nào.

“Quân Thanh Vũ, mặc kệ ngươi nói như thế nào, hôm nay cần phải chết!”

Ở dưới uy nghiêm của lão gia chủ, nàng căn bản không thể chạy trốn.

Nhìn khuôn mặt gần vặn vẹo của Vi lão, Quân Thanh Vũ lạnh nhạt nở nụ cười: “Ta cũng nói qua, chỉ bằng những người các ngươi, còn không thực lực muốn mạng của ta! Hồng ngọc, trở về!”

Xoạt!

Một ánh sáng đỏ xoẹt qua không trung, dừng ở đầu vai Quân Thanh Vũ.

Hồng ngọc làm một mặt quỷ với Vi lão, trong lòng phát ra một tiếng hừ lạnh khinh thường. Dù sao nó và lão nhân này đã kết thù, sớm muộn gì cũng có một ngày phải giết ông ta.

Quay đầu nhìn hai lão nhân phía sau, Quân Thanh Vũ cười lạnh nói: “Nửa tháng sau, ngày Quân gia thiên tuyển chọn tài, ta sẽ trở về lấy mạng chó của các ngươi!”

Đôi mắt của lão gia chủ hiện ra tia sắc bén: “Muốn chạy, không dễ dàng như vậy đâu!”

Ầm!

Một lục lượng đánh vào lưng của Quân Thanh Vũ, thân thể của nàng đột nhiên lao về phía trước, phụt một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, đau đớn trên lưng khiến nàng cắn chặt răng, mượn dùng Gia Tốc Trận nhanh chóng chạy về phía xa.

“Ngươi về trước đi.” Ánh mắt của lão gia chủ u ám, lạnh lùng phân phó nói: “Nha đầu này, tuyệt đối không thể giữ được, nếu không sẽ có tai họa vô cùng!”

Vi lão kinh ngạc nhìn lão gia chủ, ý của ông là, Quân Thanh Vũ có thể uy hiếp đến Quân gia? Sao có thể? Nhưng mà không đợi Vi lão nói ra nghi ngờ trong lòng, lão giả đã chạy về phía Quân Thanh Vũ……

“Ngươi nói cái gì?”

Trong thương hội Cảnh Nhân, Triệu lão đập tay lên mặt bàn, tức giận quát: “Đám hỗn đản Quân gia kia thật to gan, dám thừa dịp ta không ở Quận Thành làm ra nhiều chuyện như vậy! Còn có Mục gia đáng chết kia, xem ra chúng ta trừng phạt với họ vẫn còn nhỏ, một tháng trước lại chặn giết nha đầu kia!”

Vốn dĩ ở một tháng trước, Quân Thanh Vũ muốn nhờ Triệu lão hỗ trợ bán đấu giá trận pháp, chỉ là lúc ấy trùng hợp Triệu lão có việc quấn thân, rời khỏi Quận Thành với Cảnh Nguyệt Hiên.

Ai ngờ trở về đã nghe được chuyện như vậy.

“Triệu lão.”