*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Sáng sớm, ánh mặt trời rực rỡ.
Lúc này tuy đường phố vẫn tương đối yên tĩnh, nhưng đã có tốp năm tốp ba đám người, có lẽ là bọn họ còn không biết đã xảy ra chuyện gì, ánh mắt tò mò nhìn hai người đang giằng co kia.
Trong đó một người y phục trắng như tuyết, trên khuôn mặt lạnh nhạt lộ ra một khí thế không sợ, trên khóe môi khẽ cong lên hình như có mỉa mai nahfn nhạt đến rất dễ dàng là có thể bỏ qua.
Mà mt lão giả còn lại, ống tay áo không gió tự bay, đột nhiên trong ánh mắt âm trầm chứa tia khinh thường, tuy ông cười, nhưng ý cười kia lại không chạm đến đáy mắt.
Chỉ bằng vào thân khí thế kia của ông là có thể kết luận, đây là một cường giả!
“Toàn thây sao?” Khẽ vuốt cằm, Quân Thanh Vũ lạnh nhạt cười: “Tốt thôi, sau đó ta sẽ giữ lại cho ngươi toàn thây.”
Giọng nói lạnh nhạt kia khiến khuôn mặt luôn nở nụ cười kia của Vi lão trầm xuống, ánh mắt lóe ra sát ý: “Nha đầu, ta đã cho ngươi cơ hội, là ngươi không quý trọng, một khi đã như vậy, cũng đừng trách ta không khách khí!”
Khẽ nheo hai mắt lại, Vi lão hừ lạnh một tiếng, lúc vung tay lên, một chưởng phong sắc bén hung hăng đánh về phía Quân Thanh Vũ. Giờ phút này tất cả mọi người có thể đoán được, thiếu nữ thoạt nhìn yếu đuối mong manh này có thể bị một chưởng của ông ta đánh bay ra ngoài hay không.
Nhưng ngay ở lúc cả người ông ta đến trước mặt Quân Thanh Vũ, một ánh sáng đỏ xoẹt qua trời không, như một mũi tên rời cung từ không trung bắn xuống.
Ầm một tiếng, đồ vật như hỏa cầu đập ở trên cánh tay của Vi lão, ngay lập tức một cảm giác tê dại truyền khắp toàn bộ cánh tay, ông ta lắc cánh tay, híp mắt nhìn về phía vật trước mặt.
Đó là một con hồ ly màu lửa đỏ.
Lông dài màu đỏ xinh đẹp, bên cổ có một dấu vết màu hồng nhạt, dùng tơ hồng rói bù cái đuôi trói thành một đoàn, đôi mắt màu đỏ xinh đẹp mà vô tội nhìn Vi lão.
Hồ ly xinh đẹp như thế ngược lại thật là hiếm thấy.
Chính là, đồ vật càng xinh đẹp thường sẽ càng nguy hiểm, như hoa anh túc có độc kia……
“Linh thú thất giai!” Ánh mắt của Vi lão lóe vài cái, nhìn kỹ thiếu nữ đứng ở phía sau Hồng Ngọc.
Nghe nói nữ nhân này che dấu thực lực suốt mười năm, không lâu lúc trước mới thoát khỏi danh phế vật, nhưng vì sao tay nàng có được một con linh thú thất giai?
Linh thú, thường chỉ có võ giả có được Khế Ước Trận mới có thể tiến hành khế ước.
“Cái gì? Linh thú thất giai?”
“Trời ạ, rốt cuộc thiếu nữ này là ai?”
“Ta nhớ rõ nàng, hình như nàng là Quân Thanh Vũ của Quân gia, không lâu trước đó ở trước công chúng ma quỷ kia đã phế đi Mục Thanh!”
Mọi người hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt kinh ngạc nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của thiếu nữ.
Linh thú là cái gì? Chính là đồng bọn chiến đấu mà võ giả tha thiết ước mơ, nếu có thể khế ước một linh thú, thì tương đương với thu phục một người hầu vĩnh viễn sẽ không phản bội ngươi, hơn nữa nghe theo mệnh lệnh.
Rốt cuộc Quân Thanh Vũ của Quân gia gặp phải vận cứt chó gì vậy, ngay cả loại đồ vật Khế Thú Trận này