*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Lời của Hữu Hoàng nói như là sét đánh giữa trời quang, khiến Tả Phượng nháy mắt trợn tròn mắt.
Dù thế nào ông cũng không đoán trước được, Hữu Hoàng sẽ làm ra chuyện phản bội Phượng Hoàng nhất tộc…
“Tả Phượng, ta khuyên ngươi một câu, vẫn là thúc thủ chịu trói đi, nói không chừng có thể giữ lại một cái mạng.”
Hữu Hoàng liếc nhìn Tả Phượng, giọng có chút ngạo mạn nói.
“Thúc thủ chịu trói? Ha ha!”
Tả Phượng cười to hai tiếng, lửa giận trong lòng phun trào ra, lạnh lùng nói: “Đây tuyệt đối không có khả năng, Tả Phượng ta tuyệt đối không thể nhận thua!”
“Hừ, vậy cũng không phải là do ngươi!”
Hữu Hoàng cười nhạo cong khóe môi lên: “Ở bên này của chúng ta có hai võ giả cảnh giới Phá Hư, mà ngươi, chỉ có một người mà thôi, ngươi cho rằng ngươi sẽ là đối thủ của chúng ta sao? Ha ha ha!”
Nói tới đây, Hữu Hoàng phá lên cười, khóe môi hàm chứa ý châm chọc.
“Mà những thuộc hạ đó của ngươi, đã sớm bị người của ta khống chế rồi! Tả Phượng, chúng ta đấu nhiều năm như vậy, không nghĩ tới lúc này loại tình huống này cũng kết thúc, nhưng ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ Phượng Hoàng nhất tộc, chờ sau khi ngươi chết, ta sẽ phát dương quang đại Phượng Hoàng nhất tộc.”
Tả Phượng tức đến sắc mặt xanh mét, vừa định nói cái gì đó, phía sau bỗng nhiên truyền ra một giọng nói.
“Một mình ông ấy? Xin lỗi, Phá Hư bên chúng ta, tuyệt đối không chỉ có một mình ông ấy như vậy…”
Đôi mắt của Ngân Mị híp lại, ánh mắt nhìn về phía bóng dáng từ đằng đi đến, đáy mắt xẹt qua một tia âm hiểm…
Mặt trời chiều ngã về tây, ánh chiều tà chiếu ở toàn bộ đường phố, như kéo ra một bóng dáng thật dài ở trên mặt đất…
Hai người bước đến kia như bích hoạ, hoàn mỹ khiến người ta không thể dời ánh mắt đi…
Chỉ thấy khuôn mặt của nàng khuynh thành, giữa mày chứa ý thanh lãnh, tóc đen ở dưới ánh chiều tà mang theo ánh sáng nhàn nhạt, ở trong gió chậm rãi khẽ bay.
Mà nam nhân bạch y bên cạnh nàng như tiên như họa, khuôn mặt tuấn mỹ hiện ra đường cong lạnh nhạt lạnh lùng.
Hắn như là tiên nhân từ trong tranh đi ra, trên người bao phủ một cổ hơi thở không thuộc về thế gian…
“Quân cô nương, Vô Tình công tử, sao các ngươi lại tới?”
Tả Phượng sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn về phía hai người đi tới.
Quân Thanh Vũ không trả lời ông, mà ánh mắt nhìn Hữu Hoàng, nhàn nhạt nói: “Xin lỗi, Phá Hư bên chúng ta, còn không chỉ là hai người thôi…”
Hữu Hoàng đột nhiên nheo hai mắt lại, một tia lạnh lẽo xẹt qua từ đáy mắt ông ta: “Lời này của ngươi là có ý gì?”
“Có ý gì?”
Quân Thanh Vũ nở nụ cười.
Chỉ là nụ cười kia mang theo ý thanh lãnh…
“Chu Tước, Tuyệt, chuyện kế tiếp, giao cho các ngươi.”
Xoạt!
Bỗng nhiên, hai ánh sáng từ trên người Quân Thanh Vũ dâng lên, trong phút chốc đã biến thành hai nam nhân xuất hiện ở trước mặt nàng…
Hai nam nhân này đều mặc hồng y, chỉ là một người trong đó lãnh khốc anh tuấn, đôi mắt màu lửa đỏ như có thái độ bễ nghễ thiên hạ, mà một người khác tóc bạc mắt đỏ, như tiên như ma, đôi mắt khát máu có chứa tia tàn nhẫn diệt sạch thiên hạ, như ở trong mắt hắn không dung được bất kì kẻ nào…
“Chu Tước, Tuyệt, giết bọn họ, một người cũng không giữ!”
Giọng của Quân Thanh Vũ thanh lãnh phân phó nói.
Ở trên đường tới Phượng Hoàng nhất tộc, hai người này chính là đã đột phá tới cảnh giới Phá Hư, còn có Vô Tình, bọn họ xác thật không chỉ có hai người…
Khóe