( Lời tác giả:Ta xin lỗi các bác chứ giờ ta đang có stress với đang là sinh viên bận học với làm đồ án nên ta không có ra nhiều time để viết nên ta xl nhiều )
-.....
-.....
Các phu nhân quay sang nhìn hắn như nhìn một quái vật
-Cẩm Nhi đại sư thật là có diễm phúc tìm được 1 tiểu quái vật. Mộ Dung phu nhân nói.
-Nào đâu..không nhờ có Vô Song tiểu thư thì thằng bé đã chết trươc khi gặp ta rồi.
-Hả...chuyện này là sao vậy Cẩm Nhi đại sư. Cẩm nhi bèn kể lại sự việc "đó" cho 4 vị phu nhân nghe.
-Ồ thì ra là vậy. Cả 4 phu nhân "ồ" lên
Các phu nhân ngồi bàn tác bốc phét một hồi lâu mới ngừng.
-Ồ nhân vật chính của bữa tiệc đến rồi."
-....
-Cảm ơn các Vị đã đến dự lễ đính hôn của Con gái ta Và Long Ngạo của Long gia Mộ Dung Phục tiến lên nói.
-Mộ Dung gia chủ quá khách khí rồi chúng ta nào dám không đến cơ chứ.
-......
Những lời nói "khách khí" lẫn nhau liên tục vang lên.
-Con ra đó với mấy đứa nhóc thế gia đi ta vào trong làm một ít chuyện. Mà nhớ không cần nể mặt ai cả thằng nào láo thì vả. Vậy thôi ta đi.
-Vâng sư phụ."hắn cười khổ trong lòng"
Hắn cứ ngồi hết uống ra rồi nhìn mấy "đứa trẻ" xung quanh rồi "vô tình" nhìn lên cô bé đang ngồi ở bàn phí trên với một đứa trẻ khác cười nói.
-Rồi có một ngày ta sẽ đoạt lại nàng từ tay hắn. Cả trái tim và thể xác của nàng.-Nhật Thiên thầm thể trong lòng.
Ngồi một lúc, đang chán thì Võ phi Dương "phi" cả người đến ngồi bên cạnh hắn.
-Ngươi ngồi một mình thế không chán à.
-Có gì mà chán??
-Mà cũng không ngờ nha. Ngươi như thế này mà là đệ tử của Cẩm Nhi đại sư,Thiên phú lại khủng bố nữa chứ.
-Thiên phú ngươi cũng không tệ mà.
Hắn dựa vào Thiên Thư biết được Phi Dương có Thiên phú Võ giả Tam hệ.
-Ài..thế thì cũng là gì so với ngươi...Võ giã tứ hệ còn có dị linh căn....ài...
Hắn đang ngồi tán dóc với Phi Dương thì có một giọng nói vang lên
-Các vị không biết có thể nghe ta một vài ý kiến không ?
-Thì ra là Đại Hoàng tử Võ Phi Hồng, người có ý kiến gì thì nói đi.
- Bây giờ nếu chúng ta vừa tổ chức tặng quà hoặc là có thể làm thơ để tặng cho các vị tiểu thư. Không biết mọi người và các vị tiểu thư thấy thế nào?
-Ý kiến này hay đó.
-....
-...
Tất cả liền "Ồ" cả lên ngay cả người lớn xung quanh củng nhìn lại khu vực này.
-Thế ta đành bêu xấu trước vậy "Võ phi Hồng nói"
Sớm hoa ngày ấm loan xanh múa
Liễu bông gió thuận én biết bay
Độ hoa sớm đúng giờ hoa đuốc
Nguyệt lão sẽ sánh bước cung trăng
(bài trong Huyết long công tử..xl chứ ta chả biết nhiều thơ nên đánh cop tạm vậy xl nha :))
-đúng là không hổ danh Đại hoàng tử, nói rất hay.
-Cảm tạ Đại hoàng tử vì bài thơ này, nó rất hay. Như Nhuyệt tiểu thư cười nói.
Được Võ phi Hồng nói đầu cả đám bắt đầu thi thố với nhau làm bài thơ hay để giành lấy nụ cười của người đẹp.
Tất cả mọi ngươi đang làm thơ cho các vị tiêu mỹ nhân thì hắn vẫn cứ nguồi uống trà mặc kệ mọi thứ xong quanh. Bỗng có một tiếng nói vang lên nói:
-Vị công tử này hình như không hứng thú với làm thơ hay khinh thường chúng ta?giọng nói này chính là Long Ngạo nói với hắn.
Hắn nhìn lên thầy khuôn mặt kiêu ngạo của Long Ngạo hắn đột nhiên trong lòng nổi lên sát khí nhưng hắn không hề hay biết hắn chỉ nghĩ đó chỉ là tức giận
-Ta không có hứng thú.
-Công tử không có hứng thú hay là trong dầu ngươi không có thể nào "sản sinh" ra một bài thơ nào hahahaha."Long Ngạo lại nói
-đúng vậy hahhaa.
-...
Mấy đứa trẻ xung quanh xúm lại a dua theo
-Ê ê Nhật Thiên nói một bài thơi cho tụi nó biết mặt..móa trong đầu không thể "sản sinh" ra một bài thơ tường đương với nói ta ngu ngốc dcm,ta nghe mà ta tức á,Thiên thư ta mà không nói nổi môt bài thơ á.
-Vậy ta đành bêu xấu với mọi người rồi
Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc
Tôi chờ người đến với yêu thương
Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Con đường xa vút bóng chiều phong
Và phương trời thẳm mờ sương cát
Tay vít cành hoa trắng chạnh lòng
Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Thở dài trong lúc thấy tôi vui
Bảo rằng hoa dáng như tim vỡ
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi
Thuở đó nào tôi đã biết gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly
Cho nên cười đáp "Mùa hoa trắng"
Là chút lòng trong chẳng biến suy.
Đâu biết lần đi một lỡ làng
Dưới trời gian khổ chết yêu đương
Người xa xăm quá!-Tôi buồn lắm
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường
Từ đấy thu rồi thu lại thu
Lòng tôi còn giá đến bao giờ
Tôi vẫn biết Nàng thương nhớ
Người ấy cho nên vẫn hững hờ
Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạnh lẽo của chồng tôi
Mà từng thu chết, từng thu chết
Vẫn dấu trong tim bóng "một người"
Buồn quá hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Sắc hồng tựa trái tim tan vỡ
Và đỏ như màu máu thắm pha
Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một mùa thu trước rất xa xôi
Đêm nay tôi hiểu thì tôi đã
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi
Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ
Chiều thu hoa đỏ rụng chiều thu
Gió về lạnh lẽo chân mây vắng
Người ấy sang sông đứng ngóng đò
Nếu biết rằng Em đã lấy chồng
Trời ơi! có Thấu nổi buồn tôi không
Có thầm nghĩ đến loài...hoa vỡ
Tựa trái tim phai tựa máu hồng.
(trên gg ấy nhá trích -Hai Sắc Hoa Ti-Gôn)
Hắn lấy tất cả tâm trạng của mình đọc lên bài thơ. Tất cả mọi người chợi im lặng kể cả những người lớn xung quanh cũng vậy, ai mà ngờ một người nhìn quê mùa lại có thể làm một bài thơ hay mà những người lớn xung quanh thì cảm nhận bài thơ tràn đầy tình cảm của một người đang nhớ ngươi tình cũ của mình như vậy.Thật không ai có thể tin rằng một đứa trẻ 6 tuổi có thể làm một bài thơ như vậy.
Riêng hắn đọc xong lại ngồi xuống uống trà mặc kệ những người xung quanh.
Long Ngạo thì đang ngiến răng nghiến lợi muốn làm nhuc hắn ai nghờ....
Xong tất cả mấy đứa trẻ lại tụ tập nói chuyện với nhau còn hắn vẫn cứ ngồi đó đôi lúc liếc nhìn Vô Song một lúc rồi nhắm mắt lại, Hắn cũng không biết cũng có một đôi mắt mang theo một chút tò mò của Võ Diểm My đang nhìn hắn.
Qua một lúc tiệc cũng kết thúc hắn đi theo Cẩm Nhi trở về.