"Đế Quốc đã thất thủ trước cuộc tấn công một bởi đội quân Undead mạnh mẽ, người dân bị đặt dưới sự kiểm soát của những con Undead cấp cao, mục tiêu tiếp theo là các quốc gia khác..."
Những thông tin tương tự như vậy liên tục lan truyền qua những quốc gia, qua những vùng đất khác nhau. Sự việc này đã gây nên một sự chấn động vô cùng lớn, đồng thời đánh lên một hồi chuông cảnh báo về sự hủy diệt mỗi 1000 năm một lần mà người ta truyền tai nhau. Thánh Quốc và Thần Quốc bỏ xuống mối thù của tổ tiên, cùng nhau ngồi vào bàn đàm phán. Những quốc gia khác để mức báo động chiến tranh lên mức cao nhất, thậm chí dù là quốc gia không gây thù chuốc oán với ai như Drawfte (Vương Quốc Người Lùn) cũng đã đóng cửa quốc gia của mình, đồng thời đặt mức báo động chiến tranh lên mức cao nhất.
Kế hoạch của Nam ban đầu là để các quốc gia xung đột với nhau để mình đứng ở giữa làm ngư ông đắc lợi, kế hoạch có thể nói là rất thành công nếu không có một yếu tố khiến mọi kế hoạch của cậu tiêu tan: Tốc độ. Người ta thường nói "Dục tốc bất đạt" và bây giờ nó hoàn toàn đúng, kế hoạch đã có thể diễn ra một cách suôn sẻ nếu Nam phải chật vật chiến đấu ít nhất 1 tháng, khi ấy người ta mới cảm thấy mình có thể có cơ hội đối đầu với cậu, mới chấp nhận rủi ro để chiến đấu với các quốc gia khác hòng chiếm được cái bánh Đế Quốc kia. Nhưng cậu đã rút ngắn quá trình một cái thái quá, cả quá trình chiến đấu để chiếm Vương Đô chỉ mất chưa tới 1 ngày Nam đã có thể hoàn toàn bẻ gãy được Đế Quốc. Trong khi các quốc gia khác cũng chỉ mạnh bằng hoặc nhỉnh hơn Đế Quốc một chút, nếu đánh nhau thì sợ là không mất nửa năm thì sẽ không thể công thành.
Đồng thời, Phong Hồ đã theo lệnh Nam nói với bên ngoài rằng cậu sẽ từ bỏ lợi ích của Đế Quốc. Đó vừa là một miếng mồi ngon, vừa là một cái bẫy chết người của cây ăn thịt. Với tình hình hiện tại, sau khi đã tiêu diệt Đế Quốc một cách cực kì đơn giản thì người ta sẽ có lí do để nghi ngờ rằng miếng bánh mà Nam ném ra chính là một cái bẫy để hắn lại một lần nữa khơi mào chiến tranh. Thật may là ngay cả lũ ngốc Cuồng Nhân Quốc cũng nhận ra đây là một cái bẫy và không dám động tới Đế Quốc dù chỉ một chút khiến kế hoạch gần như hoàn mỹ của Nam đổ xuống sông xuống biển hết.
Đương nhiên, ngoài hai cái yếu tố phía trên ra thì người ta vẫn còn một yếu tố nữa để sợ hãi Nam như vậy:"Tốc độ và sự cường đại." Theo như những gì mà đám nội gián bên trong Đế Quốc báo cáo lại thì đội quân Undead đó hoành không xuất thế, dù là có quân lính tuần tra thường xuyên nhưng vẫn không thể tìm ra chút dấu vết nào, bọn chúng cứ như là đột nhiên xuất hiện rồi đột nhiên tấn công vậy, hoàn toàn không thể tra ra. Đối với chuyện này thì chỉ có một cách lí giải duy nhất: kẻ đó mạnh một cách điên rồ. Có thể triệu hồi ra cả ngàn con Undead dễ như trở bàn tay và thậm chí còn có thể điều khiển chúng một cách hoàn hảo. Theo lẽ thông thường, một Gọi Hồn Sư chỉ có thể triệu hồi tối đa 10 con do thiếu Ma Lực và số lượng này đã là cực hạn do rất khó khống chế chúng.
Thời gian này, ở bàn đàm phán của Thần Quốc và Thánh Quốc. Hai quốc gia này vốn là một nhưng do xung đột về đức tin nên mới phân chia ra như vậy, Thánh Quốc đi theo đức tin của Cửu Đại Anh Hùng trong khi Thần Quốc lại do chính là Đại Anh Hùng khai sinh ra, hai quốc gia ai cũng cho mình là trung tâm của đức tin nên thường xảy ra rất nhiều mâu thuẫn lớn nhỏ nhưng phần lớn đều được giải quyết bằng những cách khá êm đẹp.
- Malagus, ta cho rằng chúng ta nên liên hợp những quốc gia khác đồng loạt tấn công lũ Undead kia, ta tình nguyện để Thần Quân của mình đi xung phong!
Bên trong một căn phòng kín, nơi được bảo vệ cực kì cẩn mật với hàng tá người canh gác và độ bảo mật tuyệt đối. Bên trong đó có hai lão già, một người chính là Thánh Hoàng Malagus, và một người là Đại Thần Quan Esyail, hai người là những người đứng đầu nhất ở Thánh Quốc và Thần Quốc. Lời nói lúc nãy chính là lời của Đại Thần Quan Esyail.
- Không, Esyail à. Ông nghĩ mọi chuyện đơn giản thế sao? Bọn chúng chắn chắn là có người đứng sau, và người đó chắc chắn mạnh đến nỗi chúng ta không thể tưởng được.
Malagus lắc đầu phủ quyết cái ý định của Esyail. Đương nhiên lí do không chỉ có vậy, mặc dù Malagus không thường xuyên đi gây chiến nhưng sự trung thành với đức tin vẫn còn đó, ông làm sao cam tâm tình nguyện dâng hiến cái cơ hội để mở rộng đức tin cho người dân cho Thần Quốc chứ. Lời nói lúc nãy của Esyail nhìn bên ngoài thì giống như vì dân vì nước, hi sinh vì đại nghĩa nhưng thực ra mục đích là để nâng cao tầm ảnh hưởng giáo lí của Thần Quốc, đến khi đấy họ có thể đè đầu được Thánh Quốc trên phương diện đức tin. Là một Thánh Hoàng tại nhiệm, ông không thể nào chấp nhận chuyện đấy được.
- Hả? Ông già rồi lẫn rồi sao? Dù hắn có mạnh thế nào nhưng đã triệu hồi nhiều Undead như thế thì chắc chắn cũng đã suy yếu đến cùng cực rồi, hoặc cho dù là dùng bí bảo hay thứ gì đó tương tự vậy thì hắn cũng không thể thoát khỏi sự suy yếu đâu. Vậy nên hiện tại mới là lúc tấn công tốt nhất.
Esyail vẫn không từ bỏ mà tiếp tục khuyên nhủ Malagus chấp nhận cái kế hoạch của mình. Quả đúng như Malagus đã nghĩ, Esyail dù bên ngoài nói là vì thế giới nhưng trong thâm tâm vẫn chỉ là một lòng vì lợi ích của Thần Quốc mà thôi. Cả Thánh Quốc và Thần Quốc đều có khả năng thanh tẩy Undead do họ đều là linh mục, mặc dù khác nhau về đức tin nhưng vẫn có cùng một loại khả năng, điều này khiến họ tin rằng những vị thần mà họ tôn thờ hoàn toàn là có thật.
- Không, ông mới là người già đấy Esyail, ta mới chỉ 103 tuổi thôi, còn ông là 104 tuổi, chúng ta cách nhau rất xa đấy. Và có lẽ do cái tuổi già kia mà ông đã quên mất một chuyện...
- Chuyện gì?
- Bọn chúng không chỉ có Undead mà còn có những trợ lực khác nữa...
Lời của Malagus càng lúc càng nhỏ, đến mức như tiếng muỗi kêu khiến Esyail không khỏi nhăn mày, hai hàng lông mày bạc trắng nhăn lại thành một đường:
- Ông có ý gì? Bọn chúng còn có trợ lực sao?
- Phải, vài tháng trước chúng ta đã biết được nơi phong ấn của Phượng Hoàng Thượng Cổ cuối cùng.
Vừa nghe đến thông tin này Esyail liền lộ ra vẻ mặt kinh ngạc cực độ, đến mức khiến ông mất bình tĩnh đập bàn đứng thẳng dậy, quát lớn vào mặt Malagus:
- Ông tìm thấy Phượng Hoàng Thượng Cổ và không nói với tôi sao?!
"Có điên mới đem thông tin này báo ra ngoài." Malagus nghĩ thầm trong đầu, ông hiểu được tại sao Esyail lại kích động đến vậy. Phượng Hoàng Thượng Cổ, đây là cái tên thuộc vào hàng "cấm kị", không nhiều người biết được loài Thần Thú này. Phượng Hoàng Thượng Cổ hoành không xuất thế vào bảy ngàn năm trước, cùng với thời gian Đại Thú Triều, lúc ấy chỉ có khoảng ba con tồn tại trên thế giới nhưng chúng có thể khống chế toàn bộ Ma Thú trong phạm vi cả ngàn cây số, có lẽ chúng là nguyên nhân của Đại Thú Triều. Nhưng thứ khiến chúng trở nên đáng sợ không chỉ có vậy, mà là khả năng khống chế lửa đáng sợ của chúng. Ngọn lửa mà chúng phun ra được gọi là Phượng Hỏa, đây là loại lửa có độ cao hơn ngàn độ, có thể dễ dàng nung chảy một bức tường sắt chỉ bằng một ngọn lửa nhỏ xíu, hơn nữa ngọn lửa này không thể dập tắt bằng các phương pháp thông thường, thậm chí có thể men theo dòng nước mà đốt cháy cả một khoảng lớn. Ngoài ra Phượng Hoàng Thượng Cổ còn có khả năng tái sinh đáng kinh ngạc, bất kể là giết bằng kiểu nào thì chúng cũng có thể hồi sinh bằng Niết Bàn Chi Hỏa, đây là loại hỏa diệm cho phép chúng hồi sinh từ đống tro tàn.
Con người vốn đã không còn hi vọng để đối đầu với chúng thì đột nhiên giữa chúng xảy ra xung đột, có thể là về lợi ích và khiến cho một trong ba con theo phe con người. Trận chiến từ đó cũng dễ thở hơn rất nhiều, con người dần dần đánh lui được đội quân Ma Thú, giành lại được cố thổ của bản thân, và đó là khi mọi chuyện dần đi xa hơn. Con người sau khi biết được các điểm yếu của Phượng Hoàng Thượng Cổ thành công giết chết hai con, còn một con cuối cùng lại tự phong ấn chính mình. Nguyên nhân là do nó đã bị con người phản bội, và bị chính đồng tộc bỏ rơi, hành động phản bội giống loài khiến nó không còn mặt mũi gặp đồng liêu nữa nên đã tự phong ấn mình ở một khu vực nào đó đến tận bây giờ mới bị phát hiện ra. Con người sau khi giết được hai con Phượng Hoàng Thượng Cổ đã lấy được không ít lợi ích, và từ đó chiến tranh xung đột về phương thức phân chia xác của hai con Phượng Hoàng Thượng Cổ xảy ra, con người lại lâm vào chiến tranh, tuy nhiên những hình ảnh này quá xấu xí nên đã bị che lấp trong bóng đêm lịch sử, người ta chỉ còn biết đến Đại Thú Triều và Phượng Hoàng Thượng Cổ mà thôi. Chỉ những đời Thánh Hoàng hoặc Đại Thần Quan mới biết được chân tướng lịch sử, đó cũng là lí do khiến Malagus cảm thấy nặng nề và Esyail kích động.
- Malagus, chuyện này cực kì nghiêm trọng đấy! Phượng Hoàng Thượng Cổ tuyệt đối không thể để nó hồi sinh, bằng không chính là một trận gió tanh mưa máu. Ông chắc là không muốn để nó tái hiện lại sự kinh hoàng bảy ngàn năm trước chứ?
- Tôi hiểu ông đang muốn nói gì, nhưng có một chuyện càng nghiêm trọng hơn đã xảy ra. Khi chúng ta tới được nơi đó thì phong ấn đã bị phá vỡ vào khoảng 3 tháng trước. Tôi cho rằng chuyện Đế Quốc bị diệt vong ít nhiều gì cũng liên quan đến chuyện này.
- Malagus, không phải là tôi không tin ông, nhưng chuyện này thực sự quá mức hệ trọng. Chuyện hôm nay chấm dứt ở đây, chân tướng thế nào thì một tuần sau chúng ta sẽ bàn tiếp. Và chúng ta cũng không thể bị động như vậy được, tôi sẽ dùng danh nghĩa của Thần Quốc để mời tất cả đại diện của các quốc gia tập hợp ở Thánh Quốc, chuyện này đến khi ấy hãy nói tiếp.
Mặt của Esyail hơi trắng một chút rồi sau đó liền rời đi. Chuyện Phượng Hoàng Thượng Cổ đúng là rất hệ trọng, nhưng không phải là cho thế giới, mà là cho bản thân quốc gia sở hữu nó. Ngay cả ba con khi trước còn có thể giết hai phong ấn một thì họ làm sao phải sợ chứ, bây giờ sở hữu một con Phượng Hoàng Thượng Cổ thì quốc gia đó sẽ có một thứ vũ khí mang tầm vóc hủy diệt. Esyail tin rằng nếu mọi người đều đã biết chuyện này thì không lí nào Thánh Quốc lại có thể tiếp tục giấu diếm thêm nữa.
Cùng lúc này, bên phía của Nam, cậu ta đang vò đầu bứt tai bởi không biết làm sao với những tù binh mà mình bắt được, trong số đó có không ít người là những mỹ nhân một phương nhưng cậu đâu thể nào mà sủng hạnh hết được, tinh thẫn thân vong mất thôi. Một lí do khác là Alexia đang giận dỗi cậu do cậu đã hủy đi quốc gia của cô. Mặc dù cô đã nhận không ít sự bất công từ Đế Quốc nhưng đó chỉ là bộ máy chính quyền, còn những người dân thì họ chẳng biết gì cả, họ thậm chí còn chẳng hiểu tại sao quốc gia lại phải đánh nhau với Nam. Mặc dù chuyện Nam cứu cô khiến cô cảm thấy rất vui vẻ, nhưng nếu vì chuyện đó mà khiến nhiều người phải chết thì cô thà không được cứu còn hơn.
Thêm một việc khiến Nam cảm thấy mệt mỏi nữa đó chính là tương lai sau này. Ngay sau khi đã hoàn thành tấn công Đế Quốc thì cậu mới chợt nhận ra bản thân đã quá tay thế nào, kế hoạch nếu tiến triển bình thường thì vài ngày nữa sẽ có người đến đây để đàm phán lợi ích với cậu, nhưng bây giờ thì hay rồi, người ta thấy mình mạnh đến nỗi đến gần cũng không dám. Nam biết kế hoạch đằng sau đã vứt xuống sông hết, trong đầu nhanh chóng tổ chức lại một kế hoạch mới:
- Phong Hồ, ngươi đâu rồi.
Ngồi trong phòng làm việc của mình Nam gãi đầu gãi tai vừa xử lí công việc vừa phải nghĩ cách dỗ ngọt Alexia, vừa phải khống chế Đế Quốc lại thêm cả kế hoạch sau này. Phong Hồ sau khi nhận lệnh ngay lập tức xuất hiện trước mặt Nam, hắn quỳ xuống một chân rồi nói:
- Vâng, thuộc hạ sẵn sàng nghe lệnh.
Nam thở dài, xoa bóp cái trán rồi nói:
- Trong thời gian này để Xích Long tiếp tục bao vây lấy Thủ đô đi, ngươi cũng đi thuyết phục những người của gia tộc Rossae thay ta quản lí Đế Quốc. Ta còn phải xử lí vài chuyện khác, không tiện phân thần.
Phong Hồ lĩnh mệnh rồi ngay lập tức lui ra. Đúng như Nam lúc trước đã nói, sau chiến tranh quả thực có rất nhiều công việc phải chăm chú, may mà lúc trước hắn không tự mãn tự dẫn quân đi tấn công bằng không thì bây giờ đã mệt chết rồi. Sau khi Phong Hồ vừa đi, một vòng tay bất chợt ôm lấy cổ Nam, một hương thơm dịu nhẹ tràn vào khoang mũi và một tiếng nói dịu nhẹ vang lên:
- Là chuyện của cô gái đó sao? Mặc dù ngươi từng là Vệ Thần nhưng xem ra kinh nghiệm tình trường rất yếu nha.
Đó là Thu Tuyết, là cô gái nô lệ mới của Nam. Nam nghiêng đầu, nhìn lấy khuôn mặt xinh đẹp của Thu Tuyết, cậu nhàn nhạt mở miệng:
- Nếu ta nhớ không nhầm thì ngươi chưa từng ngoan ngoãn như vậy, ngay cả trong tổ chức ban đầu.
Thu Tuyết nở một nụ cười xinh đẹp, sau đó ngồi lên đùi Nam, hai tay vẫn vòng ôm lấy cổ cậu. Cô ép người vào cơ thể Nam, tận hưởng cái cảm giác thoải mái khi nằm trên người cậu, rồi sau đó mới đáp:
- Hì hì, không sai. Nhưng bây giờ ta có thể làm gì đây? Ta cũng không thể chống đối ngươi được, dù sao thì toàn bộ kế hoạch của ta đã bị ngươi đảo lộn. Bây giờ thay vì cứ tiếp tục ương bướng chi bằng ngoan ngoãn nghe lời ngươi, như vậy vừa được ngươi bảo vệ vừa không phải lo các mối nguy hiểm ngoài kia.
Kết thúc câu nói của mình, Thu Tuyết còn không quên hôn nhẹ lên má của Nam. Cậu nghe vậy, bàn tay cũng không khách khí chút nào đặt lên cái mông tròn trịa của Thu Tuyết. Cậu nắn bóp hai cái sau đó nói:
- Vậy sao? Ngươi dễ dàng chấp nhận số phận hơn ta tưởng đấy.
Đối với lời nói của Thu Tuyết thì Nam chỉ tin được một nửa, cậu không cho rằng việc mình và cô ta gặp nhau ở Đế Quốc chỉ là do trùng hợp. Và ngay cả việc cô ta ngoan ngoãn thế này lại càng khiến cậu cảnh giác hơn, nhưng cảnh giác cũng không đi đôi với việc bỏ lỡ một miếng mỡ ngon thế này.
- Ta ấy à? Chỉ cần ngươi đảm bảo an toàn cho ta thì ta sẽ bằng lòng theo ngươi.
Nam nghe câu đấy chỉ cười nhẹ, rồi khẽ nhấc cằm của Thu Tuyết lên, hỏi:
- Kể cả khi ngươi phải bán đi cơ thể của mình?
- Hm, chẳng sao cả, nếu cứ chăm chăm giữ lấy trinh tiết mà bỏ qua những cơ hội khó tìm thì thật đúng là ngu ngốc.
Thu Tuyết không những không rụt lại, trái lại còn ném ra một cái mị nhãn, hết sức câu dẫn Nam. Sau đó cô lại nói:
- Phải rồi, nếu ngươi muốn nói rõ mọi chuyện cho cô gái kia thì không có cơ hội nào tốt hơn sau khi làm chuyện ấy đâu...