Chương 8: Hương Diễm!

Ngạo Vân thân ảnh xuất hiện trong căn phòng, bởi vì hắn thông qua Thời Không Châu nghe được tiếng đập cửa của Hồng Nguyệt, bỗng một cỗ mùi hương của hắn và Hồng Nguyệt để lại còn chưa kịp tan đi đánh tới làm cho hắn mê luyến không thôi, phẩy tay một cái bỗng chốc một luồng khí kình hình thành quét sạch tất cả mùi kì lạ trong căn phòng mà không làm ảnh hưởng đến bất kỳ đồ đạc nào trong phòng cả ,đủ thấy kỹ xảo khống chế khí của hắn đã có thể so với Hậu Thiên võ giả rồi.

Đồng thời hắn cũng đã khai mở đan điền, điều này nếu truyền ra ngoài sẽ gây oanh động to lớn bởi vì chỉ có hậu thiên võ giả sau khi đả thông võ mạch hoàn toàn mới có thể khai mở đan điền còn hắn chỉ là mới luyển thể tu vi đã sở hữu đan điền hơn nữa còn to gấp 10 lần đan điền của hậu thiên võ giả bình thường.

Phải biết thiên tài võ giả, khi đả thông võ mạch hoàn tất bước vào Hậu Thiên cảnh giới cũng chỉ có đan điền rộng gấp 2 bình thường võ giả thôi, những người có đan điền gấp 10 lần, cũng không phải không có, chỉ là những người đó hoặc là cự đầu một phương hoặc là cường giả oanh động tứ phương, khiến các thế lực lớn nghe danh cũng phải kiêng kỵ vài phần.

Tuy nói hắn chỉ luyện tập 2 ngày rưỡi, nhưng với ký ức của hơn 100 cổ phân thân, không ngừng nghĩ luyện tập truyền về thì thời gian luyện tập và kinh nghiệm của hắn lại tính bằng cấp số nhân nên hiện tại chiến lực và khả năng vận dùng các loại dị năng cùng võ kỹ Bạt Kiếm Thuật đã được luyện đến mức cực hạn.

"Hệ thống mở ra bản thông tin của ta đi!".

"Vâng! thưa ký chủ!".

Tên: Trần Ngạo Vân

Tuổi : 16

Giới Tính : Nam

HP: 2000/2000 (20/s)

MP: 2000/2000 (20/s)

Cảnh Giới: Luyện Thể Nhị Trọng

Lực Lượng: Hậu Thiên Nhất Trọng : 2000 cân (x10 lần)

Phòng Ngự: Hậu Thiên Nhất Trọng

Tốc Độ: Hậu Thiên Nhất Trọng

Tinh Thần Lực: Luyện Thể Thập Trọng

Linh Căn: Hỏa Chi Nguyên (Thần Cấp), Lôi Linh Căn (Thiên Cấp), Băng Linh Căn ( Thiên Cấp)

Huyết Mạch: Tử Lôi Long huyết mạch (Thiên Cấp).

Thể Chất: Tử Lôi Long Thể ( Thiên Thể).

Công Pháp: Vô Tận Quyết (Phàm Cấp Sơ Phẩm), Liệt Viêm Công (Phàm Cấp Cực phẩm).

Võ Kỹ: Bạt Kiếm Thuật (Hoàng Cấp Sơ Phẩm), Nộ Viêm Quyền (Phàm cấp Cực phẩm) .

Dị Năng Lực: Ảnh Phân Thân Chi Thuật(Max Cấp), Mera Mera no mi(Max Cấp), busoshoku haki Sơ Cấp(Max Cấp), kenbunshoku haki Sơ Cấp(Max Cấp), Hải Quân Lục Thức sơ cấp(Max Cấp).

Bản Mệnh Vũ Khí: Hắc Kiếm ( Hoàng Cấp Sơ Phẩm), Thời Không Châu (???).

Chiến Thú: Thôn Thiên Thử ( Bối Bối).

Vật Phẩm: không

Nguyên Điểm: 0

Thân phận: ...

Võ kỹ Nộ Viêm Quyền cùng công pháp Liệt Viêm Công vốn là một bộ đôi công pháp võ kỹ cấp bậc Thượng Phẩm đặc trưng của Trần Gia, nhưng với Thiên Phú cùng Ngộ Tính thông thiên của mình, Ngạo Vân đã cải tiến để nâng cấp thêm một bậc thành Phàm Cấp Cực Phẩm, phối hợp với nhau lực lượng bạo phát ra có thể so với võ kỹ Hoàng Cấp Sơ Phẩm đấy, tất nhiên chỉ cải tiến tăng lên một giai của công pháp võ kỹ cũng không phải cực hạn của hắn, nhưng vì hạn chế về kiến thức công pháp lẫn võ kỹ ở thế giới này nên hắn làm được đến như thế mà thôi.

Nếu cho hắn đọc được lượng lớn võ kỹ, công pháp của thế giới này, thì bằng vào Chí Tôn Thiên Phú của mình, Ngạo Vân tự tin có thể dễ dàng thôi diễn, sáng tạo ra các loại Công Pháp lẫn Võ Kỹ mới, cường đại vô song.

Đồng thời công pháp Vô Tận Quyết vì đã thôn phệ Liệt Viêm Công một bộ công pháp Phàm Cấp Cực Phẩm nên đã tấn thăng lên Phàm Cấp Sơ Phẩm, tuy cấp bậc bị rớt xuống 3 bậc nhưng nếu Ngạo Vân vận dụng Vô Tận Quyết hấp thu linh khí thì sẽ nhanh hơn Liệt Viêm Công gấp mấy chục lần không ngừng, đây chính là khác biệt của một bộ công pháp xuất thân từ hệ thống cùng một bộ công pháp nho nhỏ ở thế giới này.

Nhưng do thời gian quá vội vàng cũng như một đầu Võ Mạch của hắn cần lượng lớn năng lượng hoặc Thiên Địa Nguyên Khí nên hắn chỉ rót đầy một đầu Võ Mạch từ đó tu vi bước vào Luyện thể Nhị Trọng, Ngạo Vân không những không buồn mà còn vô cùng cao hứng bởi lực lượng tăng lên thay vì là 100 cân như võ giả bình thường thì lực lượng của hắn lại tăng thêm 1000 cân, gấp 10 lần lực lượng khi có thêm một đầu Võ mạch. ( Võ Mạch của main đã được khai mở chỉ là ở trạng thái không có năng lượng cần main tự mình đưa vào )

Ngạo Vân cũng đã nằm giữ hoàn toàn x10 lần lực lượng tăng phúc từ Tử Lôi Long Thể, như đã nói trước đó vì tu vi quá yếu, cơ thể hiện tại của hắn không thể chịu được lực lượng quá mạnh mẽ đến từ x100 tăng phúc của Tử Lôi Long Thể, nên hiện tại trải qua rèn luyện từ Trọng Lực Vực Trường chỉ nắm giữ 1/10 lực lượng đã là cực hạn.

Bây giờ bất kể là lực lượng, phòng ngự, tốc độ của hắn lúc bình thường đều đã ngang bằng với Võ Giả Hậu Thiên Nhất Trọng, tổng hợp chiến lực thì hắn nghĩ mình hết sức cũng có thể đấu với Tiên Thiên một trận, nhưng khá miễn cưỡng nếu không dùng các loại năng lực, thể chất, huyết mạch,..

Đây là do Ngạo Vân dựa theo lí giải và hiểu biết của Nguyên chủ về chiến lực võ giả ở thế giới này mà phỏng đoán sức mạnh hiện tại của bản thân mình.

"Vân Nhi con đã thức chưa vậy? ta có nấu canh gà cho con uống đây!" lúc này ngoài cửa, một vị Mỹ Thiếu Phụ thân khoác Hồng Bào rực rỡ như lửa, thân thể thành thục phong vận không phai, đường cong cơ thể cũng lả lướt nóng bỏng không kém mở cửa đi vào, nàng chính là Trần Hồng Nguyệt, mẫu thân hiện tại của Ngạo Vân.

Vì gọi mãi không thấy Ngạo Vân trả lời, Hồng Nguyệt lo lắng đã mở cửa đi vào.

Ngạo Vân lập tức leo lên giường giả bộ như mới vừa tỉnh giấc nói:"Mẫu thân, sớm như vậy người qua đây làm gì nha, những việc như thế này cứ để hạ nhân làm là được, thân thể người là thiên kim đó a, lỡ bị trầy sướt thì phải làm sao đây?".

Nửa câu trước là hắn thật sự quan tâm nàng, còn nửa câu sau là hắn đang dỗ ngọt nàng a.

Vừa đặt bác canh xuống bàn, thân thể đẩy đà của Hồng Nguyệt thoáng run rẩy một chút, lại sững sờ trong chốc lát khi nghe hắn gọi mình là mẫu thân, nàng liền tiến đến bên người Ngạo Vân dùng đôi tay trắng như ngọc thạch của mình sờ sờ gương mặt của hắn nói:" Ngốc, ta chính là Đại Võ Sư làm sao sẽ vì việc nhỏ này mà trầy sướt được, hơn nữa ta muốn tự mình nấu canh cho con ăn, còn nữa con học ở đâu ra những lời ngon ngọt như vậy hả?, trước đây không phải dùng mặt lạnh với ta thì sẽ lớn tiếng la mắng ta hôm nay sao lại quan tâm đến ta như vậy, còn gọi ta là mẫu thân đây?".

Ngạo Vân cười hì hì đáp: "không phải ta bị lòng yêu thương của mẫu thân làm cho tỉnh ngộ sao?, trước đây do ta ngu ngốc không biết trân trọng tình thương của người nên mới hỗn nghịch như vậy, mẫu thân ta cảm thấy rất hối hận, tất cả là lỗi của con, con xin lỗi người, mong người hãy tha lỗi cho con!!!."

Nói tới đây mắt hắn đã đỏ lên khi nghĩ tới Hồng Nguyệt đã đau đớn như thế nào khi 10 năm qua mà hắn chưa từng gọi nàng một tiếng mẫu thân.

Nam nhi không rơi lệ, không có nghĩa là vô tình, chỉ là chưa thật sự chạm đến chỗ đau thôi, dù người mười mấy năm qua nàng nuôi không phải là hắn, nhưng ký ức đó như đã khắc sâu vào trong tâm khảm của linh hồn hắn rồi, suốt mười mấy năm qua, Hồng Nguyệt đơn thân độc mã vì hắn mà giành giựt đến từng chút một, tất cả những điều đó vẫn luôn hiện hữu trong trí nhớ này, chỉ là Nguyên Chủ khờ dại không nhận ra, hoặc là hắn cố ý không muốn thừa nhận mà thôi.

Nhưng Ngạo Vân thì không, tiền kiếp hắn vốn đã có 20 tuổi, tuy ra đời chưa lâu nhưng vẫn hiểu biết nhiều hơn một cái mao đầu tiểu tử như Nguyên Chủ quá nhiều, sự thương tiếc của hắn dành cho người phụ nữ này, cảm nhận được tình mẫu tử mạnh liệt từ nàng, làm cho hắn đau lòng không thôi.

Hồng Nguyệt nhìn thấy hắn thực sự hiểu cho nàng, cảm giác công sức hơn 10 năm của mình rốt cục được đền đáp, nhất thời kìm lòng không được mà nhào vào ngực Ngạo Vân, hai hàng thanh lệ chảy dài trên dung mạo tuyệt thế của nàng, Hồng Nguyệt ôm chặt lấy Ngạo Vân, sau đó nức nở hỏi:

"Vân nhi con thực sự tha thứ cho ta sao?,ta...ta chỉ cần con chấp nhận ta là được rồi, những việc khác không cần cũng được?!!".

Nàng lúc này, nào còn cái gì uy nghiêm của Đại Võ Sư cường giả, nào còn cái gì uy thế của Trưởng Lão một Gia Tộc, phảng phất nữ nhân cường thế vô song, cao cao tại thượng nhất của Hắc Thạch Thành đã biến thành một cái thiếu nữ mới lớn, làm việc sai được trưởng bối tha thứ.

Nàng khóc không phải vì nàng là loại phụ nữ yếu đuối dễ dàng khóc lóc, nàng khóc vì 10 năm rồi cuối cùng hắn cũng hiểu được nỗi khổ tâm của nàng và tha thứ cho nàng, thử nghĩ xem một người phụ nữ vốn đang tràn ngập hạnh phúc thanh xuân bên trượng phu của mình, hơn nữa còn là Võ Gỉa cấp bậc Thiên Tài, thân kiêm mang Hoàng Cấp trung phẩm Hỏa Linh Căn, đột phá Võ Linh cảnh như đã nằm trong tầm tay.

Nhưng hơn 10 năm trước khi kiểm trắc đến Ngạo Vân chỉ mang một dòng máu của nàng chứ không có dòng máu của trượng phụ, sau đó hàng loạt việc đã diễn ra, dù nàng bị phế đi chức vị Gia Chủ Phu Nhân, dù nàng bị trượng phu xa lánh không đoái hồi tới suốt 10 năm, nhưng Hồng Nguyệt vẫn không rơi một giọt lệ, bây giờ lại chỉ vì một câu nói của Ngạo Vân nàng lại khóc như một tiểu nữ nhi.

Suốt thời gian qua, nàng chỉ vì tìm kiếm cách chữa trị võ mạch cho Ngạo Vân đã đi khắp Phong Huyền Quốc, thậm chí là cả Đông Hoang Chi Địa, đồng thời lại không được cung cấp tài nguyên tu luyện từ gia tộc, cũng như chưa từng tu luyện một cách nghiêm túc cho nên tu vi cảnh giới tăng lên chậm chạp, thua xa thế hệ đồng lứa, nhưng Thiên Tài chi Danh không phải hữu danh vô thực.

Trong hoàn cảnh như thế nàng chỉ mất 7 năm đã bằng vào Thiên Phú cấp bậc Thiên Tài, đột phá Võ Sư gông cùm xiềng xích, chân chính bước vào cảnh giới Đại Võ Sư, nhưng lúc này nàng cũng đã hơn 37 tuổi, cũng không còn tính là thiên tài hàng ngũ nữa.

Tuy vậy 10 năm qua không phải bỏ không như vậy, tu vi tuy hoang phế nhưng chiến lực của nàng thì đạt đến trình độ kinh khủng, suốt 3 năm khi tấn thăng Đại Võ Sư, nàng đã một người một kiếm đi khắp Đông Hoang chém giết không biết bao nhiêu võ giả và yêu thú, dùng cảnh giới Đại Võ Sư Sơ Kỳ lập nên chiến tích khủng bố là có thể một mình đánh bại, thậm chí chém giết võ giả bước vào cảnh giới Đại Võ Sư lâu năm, trong đó còn có không ít Tứ Giai yêu thú.

Nên khi hồi trở lại Trần Gia, nàng dùng Đại Võ Sư sơ kỳ tu vi có thể nghiền ép Tam trưởng Lão cảnh giới Đại Võ Sư hậu Kỳ, và thay vào vị trí đó, trở thành chỗ dựa vững chắc cho con trai mình, để hắn không bị người khi dễ.

"Vâng! con hứa với mẫu thân sau này sẽ nghe lời người không làm người thất vọng hay đau lòng nữa!!". Ngạo Vân vừa dùng tay áo lau nước mắt cho nàng vừa vỗ về lưng ngọc trơn mượt của nàng.

Hồng Nguyệt không tin được đây là sự thật nên muốn xác nhận một lần nữa hỏi: "Thật sự tha thứ cho ta chứ?!".

"Câu đó là con hỏi mới đúng!!, người sẽ tha thứ cho đứa con trai bất hiếu...". Ngạo Vân thương tiếc nhìn nàng nói.

Hồng Nguyệt lấy tay che miệng hắn lại không cho nói nữa, sau đó giận dỗi nói:"Cái gì mà bất hiếu chứ!!, sau này không cho phép con nói mình như vậy nữa!!, có biết không?? chỉ cần con không ghét bỏ ta nữa là tốt rồi!!". Nói xong còn trừng mắt hắn một cái, chứng tỏ nàng rất bất mãn khi hắn tự gọi mình là bất hiếu.

Ngạo Vân thấy nàng trừng mắt nhìn mình lại phong tình vạn chủng như vậy, trong đầu nóng lên nhất thời không kìm lòng được lè lưỡi ra liếm lòng bàn tay của nàng một cái.

"A!!" Hồng Nguyệt không nghĩ tới hắn sẽ lớn mật như vậy nên hốt hoảng giật tay lại.

Không khí trong phòng đột nhiên lại căng thẳng xấu hổ vô cùng.

Hồng Nguyệt chỉ thoáng giật mình mà thôi dù sau là người từng trải rất nhiều nên chốc lát lại vui vẻ đi bưng bác canh lại đút cho hắn uống, ôn nhu nói:"Được rồi!! Vân nhi con uống bác canh này rồi tịnh dưỡng thân thể cho tốt đi!".

Mặc dù giọng nói lẫn cảm xúc điều rất có bộ dạng của một cái hiền thê lương mẫu nhưng Ngạo Vân lại nhìn thấy trong mắt nàng, có một tia dục hỏa liên tục ẩn hiện đã bán đứng lời nói của nàng,

Lúc này khí chất cả người Hồng Nguyệt đột nhiên thay đổi, mất đi một phần uy nghiêm, lạnh lùng thường ngày, nhiều thêm một tầng vũ mị, lãnh diễm của một thiếu phụ đói khát tình dục đã lâu, mùi hương mê người toát ra từ cơ thể thành thục vận vị kia lại càng làm tôn lên vẻ đẹp diễm lệ cao quý của nàng.

Bây giờ nàng mới mặc kệ cái gì mẫu tử tình thâm nữa đấy, hôm nay có thể nói là ngày vui nhất trong cuộc đời nàng, vì được chính đứa con trai yêu thương nhất tha thứ cho mình, lại thêm cảm giác giao hoan thật sự sung sướng tột đỉnh, cảm giác ấy có thể khiến người trầm mê vào đó a, nhất là thân phận hai người lại mẫn cảm như vậy.

Hồng Nguyệt đây là ăn tủy trong xương mới biết nó ngon, lúc trước nàng với trượng phu cũng không có quấn quít với nhau nhiều như vậy, thậm chí số lần hoan hỉ cùng trượng phu cộng lại cũng không bằng một phần mười số lần giao hoan với Ngạo Vân trong một tháng này nữa là.

Ngạo Vân thừa biết trong canh có chứa thuốc mê để làm hắn làm vào ngủ say thuận lợi cho quá trình "liệp diễm" của nàng, và dưới sự hầu hạ của Hồng Nguyệt cuối cùng hắn cũng uống hết bác canh, sau đó giả vờ ngủ thiếp đi.

Vừa được con trai mình yêu thương tha thứ cho bản thân mình Hồng Nguyệt tâm tình tốt vô cùng cho nên nàng quyết định "thưởng" cho con trai nàng ( thưởng cho chính nàng thì có) bằng chính thân thể mình.

Nàng bắt đầu cởi đai lưng của mình ra, váy dài trượt xuống để lộ đôi vai trắng noãn như ngọc, cặp ngực săn chắc cao vút được bao lại bởi cái yếm màu đỏ có thiêu hình Phượng Hoàng cao quý, mỹ lệ loáng thoáng có thể thấy được núm vú đỏ rực đang cương cứng rất mê người, vòng eo tinh tế uyển chuyển không một chút mỡ thừa nào, theo đường cong chữ S của nàng, tiếp xuống dưới là bờ mông căng mộng, đẫy đà, cùng một đôi chân dài miên man khiêu gợi, bờ mu cao ngất với lông mao đen tuyền được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ, phía dưới đó là khe vực thẳm hồng nhuận, đang chảy ra từng dòng dịch thủy óng ánh, nhưng tất cả đều được một cái tiết khố màu đỏ bao phủ lại.

Hồng Nguyệt bắt đầu lại gần giường và cởi hết quần áo của Ngạo Vân ra, một thân thể săn chắc với 8 múi bụng đều đặn lực lưỡng nhưng không mất phần thẩm mỹ với tỉ lệ cơ bắp hoàn mỹ hiện ra trước mặt nàng.

"Hít...!"

Hồng Nguyệt nhìn thấy cơ thể của con trai mình thì hít sâu một cái, nàng nắm lấy dương vật còn chưa thức tỉnh của hắn nhẹ nhàng mơ trớn, dương vật giống như một con quái thú ngủ say bị người quấy rầy giấc ngủ mà giận dữ to lớn ra khiến Hồng Nguyệt một tay cầm không hết được, nàng hô hấp dồn dập khi nhìn thấy dương căn vừa quen thuộc lại xa lạ này, quen thuộc vì một tháng nay nàng thường xuyên thấy nó, có thể nói là chưa từng rời khỏi, thậm chí có đêm nó đều nằm trong cơ thể nàng cho đến sáng mới thôi, còn lạ lẫm vì dường như nó to hơn rất nhiều so với trước đó, và gần như là gấp đôi vậy.

Không thể chờ đợi được nữa nàng tháo ra chiếc yếm cùng tiết khố đã ước đẫm bởi dâm thủy, cúi đầu xuống mở rộng đôi môi đỏ mộng mê người của mình ngậm lấy dương vật gân guốc có phần dữ tợn kia vào họng, lập tức nàng cảm thấy được sự khác biệt của nó mới hơn 2 canh giờ trước nàng có thể một hơi ngậm hết côn thịt của hắn nhưng bây giờ chỉ nuốt được 1/2 đã hết cỡ rồi.

Tuy nghi hoặc nhưng cũng không suy nghĩ nhiều vì bây giờ nàng đang bị dục hỏa chiếm hữu toàn bộ tâm trí, sau khi côn thịt đã ướt nhẹp bởi nước bọt nàng cưỡi lên người Ngạo Vân 2 ngón tay ngọc tách mép âm huyệt hồng hào, bên trong các nép uốn cực kỳ xinh đẹp đang tiết ra dâm thủy để cho dương vật dễ dàng tiến vào hơn, nàng nhắm thẳng dương vật của Ngạo Vân và ngồi mạnh xuống.

"Phốc!!".

"ưm.... !!!!~~~".

Côn thịt nóng bỏng vừa thô to vừa dài, lại gân guốc khó khăn lắm mới tách ra được cái âm huyệt chặt khít của nàng mà chen chúc được vào sâu tới tận bên trong, đầu khấc to lớn hôn nhẹ vào tử cung nàng, khiến Hồng Nguyệt phải sướng rên lên một tiếng dài, vì tâm trạng đang vui vẻ chưa từng có, tinh thần cùng cơ thể vốn đã thả lỏng, lại thêm côn thịt của Ngạo Vân đột ngột tăng trưởng to lớn hơn trước gấp 2, cho nên nhất thời khiến nàng đạt đến cực khoái lần đầu tiên trong ngày, âm tinh như thác xối thẳng xuống đầu khấc của dương căn, khiến Ngạo Vân phải cắn răng chịu đựng cảm giác vừa bót chặt vừa ấm áp từ tiểu huyệt của Hồng Nguyệt, nàng ngã xuống ngực Ngạo Vân thở dốc liên tục.

"Ư...hừm...!!!"

Hơn 1p sau, khi lên đỉnh kết thúc, Hồng Nguyệt thở nhẹ một tiếng, sau khi thích ứng được kích thước mới của côn thịt nàng bắt đầu nhấp hông, đôi môi gợi cảm của nàng tìm tới môi của Ngạo Vân nút nhẹ nhàng bên ngoài, dường như cảm thấy không thỏa mãn lưỡi nàng như một con rắn thuần thục chui thẳng vào miệng hắn quấn lấy chiếc lưỡi của hắn vào miệng mình và bắt đầu mãnh liệt mút còn tay nàng thì vân vê đầu ti hồng hồng nho nhỏ của hắn.

Ngạo Vân đã sướng không thể tả vì dương vật lớn hơn nên cảm giác âm đạo Hồng Nguyệt càng bót chặt hơn trước nhưng hắn thấy kì lạ là đã 15 phút trôi qua nhưng vẫn chưa có dấu hiệu muốn bắn nào cả, 'không lẽ việc này cùng thể chất có liên quan sao?' hắn thầm nghĩ.

Thời gian nửa canh giờ (1 tiếng) trôi qua Hồng Nguyệt cũng đã ra 2 lần, và vẫn đang liên tục nhấp mông, bỗng nhiên nàng cảm thấy côn thịt của con trai đang ra vào âm hộ nàng giật giật liên tục, đây là dấu hiệu sắp ra nên nàng tăng tốc độ nhấp mông mãnh liệt lên kiều mị thở hổn hển nói:

"Vân...Nhi ahh... con sắp ra rồi phải không?!!....ah...Vậy...thì....ah....ra...cùng....mẫu thân đi ahh.. hãy để tinh dịch ahhh.... của con bắn thẳng vào cái âm huyệt dâm..đãng...này...đi aaaa~!".

Nói xong nàng cảm thấy một dòng nham tinh nóng bỏng bắn thẳng vào sâu trong tử cung mình, làm cho âm đạo của nàng tê rần, Hồng Nguyệt bị kích thích sướng đến phải rên rỉ liên tục, ngay lập tức cảm giác cực khoái xông thẳng lên não hải khiến nàng tiết thân lần thứ 4 , dâm thủy cùng âm tinh tưới thẳng vào đầu khấc của Ngạo Vân, 2 loại chất lỏng pha lẫn vào nhưng do tinh dịch quá nhiều đã làm chúng tràn ra ngoài khiến căn phòng tràn ngập mùi vị dâm mỹ.

Cảm nhận được âm đạo của Hồng Nguyệt mãnh liệt co thắt siết chặt côn thịt của mình, làm cho Ngạo Vân đã không thể nhịn thêm được nữa bật người ngồi dậy, chỗ ấy của 2 người vẫn dính chặt vào nhau, nên Ngạo Vân dùng 2 tay chụp vào cặp kiều mông đầy đặn co dãn lại mềm mại của nàng dùng sức liên tục dập mạnh vào côn thịt của mình, môi hắn thì hôn vào đôi môi đỏ mộng kiều diễm ướt át của nàng.

Bị "tấn công bất ngờ" làm nàng hơi có chút chưa hoàn hồn lại nhưng rất nhanh Hồng Nguyệt đã định thần lại hai tay vòng qua cổ hắn, hai chân thon dài khêu gợi liều mạng kẹp chặt lấy eo của Ngạo Vân, như muốn cùng hắn hòa làm một thể, vừa vui vừa sướng thở dốc nói: "ưm ahh thật sướng...Vân Nhi mạnh thêm một chút nữa đi ưm~!".

Ngạo Vân thấy nàng biểu hiện cũng thở ra một hơi, sau đó chuyên tâm đĩnh lấy hạ thân cùng 2 tay đang bóp chặt cái mông trắng nõn của nàng mà mạnh mẽ vùi dập, làm cho cả 2 người đều thoải mái phát ra từng đạo thư sướng tiếng hừ nhẹ.

Cứ như thế 3 canh giờ lại trôi qua và cách một canh giờ Ngạo Vân lại bắn một lần khiến cho bụng Hồng Nguyệt to ra như đang mang bầu vậy nhưng thực chất là do số lượng tinh dịch quá nhiều, có lẽ là lần này người chủ động là Ngạo Vân nên Hồng Nguyệt đặc biệt cảm thấy cảm giác kích thích khó tả, sung sướng đến dục tiên dục tử, khoái cảm cực đỉnh liên tục ập đến, đây cũng là vì trước đó hoàn toàn là một mình nàng làm cảm giác gần như giảm 1 nửa.

Mây mưa qua đi Ngạo Vân và Hồng Nguyệt ôm nhau nằm xuống giường nghĩ ngơi, ở dưới hạ thể 2 người vẫn đang dính chặt lấy nhau như không muốn tách rời vậy, chính giữa là hỗn hợp tinh trùng cùng âm tinh lầy lội không chịu nổi, Hồng Nguyệt vừa vuốt ve cơ ngực săn chắc lại trắng noãn như da nữ nhân của hắn vừa đánh vỡ sự im lặng nói:" Vân Nhi con không trách ta làm như vậy với con chứ?".

"Tại sao con phải trách mẫu thân chứ? nếu con phản đối việc này thì đã không giả vờ ngất đi trong 1 tháng qua rồi!!". Ngạo Vân vuốt ve lưng ngọc của nàng ôn nhu đáp.

Nghe hắn nói mình giả vờ ngất nàng hừ một cái nói:"hừ!! con tưởng giả vờ thì ta không biết sao?".

"Cái gì??!!, mẫu thân biết hết mọi chuyện sao??".

Ngạo Vân thật sự rất bất ngờ vì trong suốt quá trình không có dấu hiệu nào cho thấy nàng thật sự biết hắn giả bộ ngất cả, mà hắn vì sợ đánh vỡ chuyện này thì sẽ không thể hưởng thụ cơ thể nàng nên cố gắng nằm im bất động đây.

"Khanh khách!! lại dám giả ngất trước mắt một Đại Võ Sư, con tại sao không lên trời hay con thật sự nghĩ rằng ta ngu ngốc đến vậy sao?". Hồng Nguyệt mắt phượng khẽ trừng hắn, sau đó phát ra tiếng cười như chuông bạc nói.

Nói xong nàng xoay người ngồi dậy muốn vận khí bức số lượng tinh dịch trong người ra, vì nếu để cái bụng như thế này khi đi ra ngoài mà để người khác thấy thì sẽ gây hiểu lầm mất.

"Mẫu thân khoan đã!!, ngài trước thử vận dụng công pháp hấp thu chúng xem, nói không chắc sẽ có lợi cho tu vi của mẫu thân đấy!!". Ngạo Vân nhanh tay lẹ mắt dừng hành động của nàng lại, hắn có Thần cấp hỏa hệ linh căn thì chắc chắn tinh hoa của hắn sẽ rất bổ cho người mang hỏa hệ Linh Căn Hoàng cấp trung phẩm như Hồng Nguyệt.

"phi ! không biết xấu hổ cái gì mà có ích hay không!!". Hồng Nguyệt mắt phượng khẽ đảo, gắt hắn một ngụm.

"Ta nói là thật, mẫu thân không tin thì cứ thử xem!!".

Ngạo Vân chắc như đinh đóng cột nói, lại đưa tay chỉ về phía nhục căn của mình:"Nếu ta nói dối nó sẽ không cứng lên được nữa!!".

Thật ra hắn dám tự tin khẳng định như vậy chính là có căn cứ đấy.

Linh Căn :【 Hỏa Chi Nguyên 】

Cấp Bậc : Thần Cấp

Miêu Tả : là bổn nguyên hỏa diễm , có thể miễn dịch đối với tất cả hỏa diễm kể cả Dị Hỏa, Thiên Hỏa,..v...v.. , Vạn Độc Bất Xâm, có thể tự động thu nạp hỏa linh khí trong thiên địa cường hóa thân thể , người sở hữu linh căn này toàn thân đều là vật bổ ích đối với võ giả mang Hỏa Linh Căn.

Hồng Nguyệt lườm hắn một cái, nàng không biết tên này còn có một mặt như vậy đây, 'cái gì mà không cứng lên được chứ ,chỉ sợ với sức lực của ngươi làm ta mệt chết, ngươi cũng không mềm nữa là' nàng thầm nghĩ.

Nhưng vẫn nghe theo lời hắn khoanh chân lại, trước tiên dùng chân khí phong bế cửa Ngọc Môn Quan lại để cho tinh dịch không chảy ra ngoài tập trung tinh thần vận chuyển công pháp luyện hóa số lượng tinh dịch đầy ắp trong Ngọc Môn Quan của nàng.

Ngay lập tức tinh dịch hóa thành một cỗ nhiệt khí màu đỏ thẩm từ hạ thể theo sự dẫn dắt của nàng chảy khắp toàn thân kinh mạch để thiêu đốt tạp chất trong cơ thể nàng, không dừng lại ở đó nó còn rèn luyện, mở rộng kinh mạch, thậm chí là chữa trị những ám thương mà đan dược bình thường khó có thể chữa trị hết được.

Sau đó màu đỏ nhiệt khí chảy về đan điền chỗ sâu nơi cất chứa hỏa linh căn của nàng, dưới ánh mắt khó tin của Hồng Nguyệt linh căn vốn mang cam sắc nhợt nhạt lại từ từ ngưng thực và chuyển thành màu đỏ cam đậm đặc, ngưng thực hơn, cường đại hơn trước gấp mấy trăm lần.

Nếu bây giờ nàng kiểm trắc thì sẽ ngạc biết được linh căn của mình đã trở thành Huyền Cấp Cực Phẩm, phải biết linh căn là thứ vốn được hình thành khi con người sinh ra và sẽ theo người đó suốt cược đời mà không thể nào thay đỗi được, tất nhiên một số nghịch thiên thiên tài địa bảo có thể làm tiến giai linh căn của một người nhưng đó là những bảo dược ngàn năm, vạn năm mới gặp được một lần, muốn có được khó như lên trời.

Vậy mà hiện tại nàng chỉ đơn giản luyện hóa tinh dịch của con trai nàng lại có thể giúp linh căn của mình tiến giai trợ giúp tốc độ tu luyện tăng lên rất nhiều bảo sao nàng không kinh ngạc cho được.

Còn về Ngạo Vân hắn cũng thông qua haki quan sát thấy được tình huống trong người Hồng Nguyệt, chỉ cảm thấy hơi tiếc vì hiện tại tu vi hắn quá thấp chất lượng dương tinh cũng không cao lắm nếu không thì linh căn của Hồng Nguyệt không chỉ dừng lại ở Huyền cấp như vậy đâu, nếu Hồng Nguyệt biết được ý nghĩ trong đầu của Ngạo Vân thì sẽ cho hắn 1 cái liếc mắt ngay lập tức.

“Để ta giúp con mặc lại quần áo!!“. Sau khi hấp thu xong nàng đứng dậy mặc lại quần áo bị vứt lung tung, Hồng Nguyệt thanh âm ôn nhu nói, nàng cẩn thận phục thị hắn mặc lại trang phục buột lại mái tóc như 1 hiền thê mẫu mực phục vụ chồng vậy, nhìn nàng bận bịu giúp mình như vậy, Ngạo Vân vươn tay ra xoa xoa mái tóc đen mượt của nàng, theo sau đó là tiếng kháng nghị của Hồng Nguyệt.

Hầu hạ Ngạo Vân mặc lại quần áo, trong quá trình mặc quần áo tất nhiên không tránh khỏi việc chiếm tiện nghi từ hắn đỗi lại là những tiếng hờn dỗi của Hồng Nguyệt.

"Ta muốn bế quan tu luyện một thời gian nhưng con yên tâm trước khi lễ trưởng thành hằng năm của gia tộc ở một tháng sau bắt đầu, ta sẽ kịp thời xuất quan, đến lúc đó ta xem ai dám khi dễ con trai ta, kẻ nào muốn đuổi Vân nhi của ta ra khỏi gia tộc chịu khổ sai, ta giết kẻ đó!!!" Nói xong câu này trong mắt phượng của nàng sát khí như ẩn như hiện, tư thái nữ cường nhân hiện ra không bỏ sót, bá khí vô song.

Khi nghe mẫu thân bá đạo nói như thế Ngạo Vân trong lòng ấm áp, hắn biết lễ trưởng thành hằng năm ngoài kiểm tra sự tiến bộ của con cháu trong tộc ra thì nó còn kiểm tra xem ai đủ 16 tuổi mà vẫn chưa bước vào luyện thể Ngũ trọng thì sẽ lấy danh nghĩa vì gia tộc ra ngoài kinh doanh kiếm tiền thực chất là không có thiên phú tu luyện bị đày đi phụ trách sản nghiệp bên ngoài của Trần gia.

"Mẫu thân nếu người muốn bế quan ta biết một chỗ rất tốt sẽ có ích cho người đó, thả lỏng tinh thần đừng chống cự lại!!"

Nói xong Ngạo Vân dùng haki quan sát bao trùm lấy Hồng Nguyệt kéo nàng vào Thời Không Châu, Hồng Nguyệt nghe hắn nói như vậy thì tin tưởng vô điều kiện buông lỏng tinh thần ra, nàng cảm thấy trời đất quay cuồng sau đó xuất hiện ở một chỗ xa lạ, hoang vu, rộng lớn thì nghi hoặc hỏi:" đây là??".

"Đây là bên trong không gian pháp bảo của ta!!".

"Cái gì??, không gian pháp bảo??, sao có thể lớn tới như vậy, chẳng phải là Thần khí sao??" Hồng Nguyệt sao khi nghe hắn trả lời thì miệng nàng đã kinh ngạc mở lớn có thể nhét cả con c-c của hắn vào trong rồi.

Theo nàng biết một chiếc nhẫn trữ vật có không gian 10m khối, cả Hắc Thạch Thành cũng không quá 10 chiếc, và tất cả đều nằm trong tay của các đại gia tộc cùng thế lực lớn nhất ở đây, đa số võ giả hoặc dong binh đoàn chỉ dùng túi trữ vật có kích thước nhỏ bé mà thôi, bản thân nàng cũng chỉ có một chiếc nhẫn trữ vật không gian chỉ có 50m khối mà thôi, đây là do nàng lưu lạc khắp nơi nhặt được cơ duyên mới có được đấy.

Còn không gian pháp bảo của con nàng thật sự quá lớn rồi, lại thêm việc có thể chứa người sống, linh khí lại dồi dào vô cùng, có thể nói là một nơi tu luyện bảo địa a.

Ngạo Vân cũng phải tốt một phen giải thích như gặp được thần bí cao nhân thu làm đồ bla bla,... và công dụng của Thời Không Châu các thứ cho Hồng Nguyệt, tất nhiên sẽ không đề cập đến sự tồn tại của hệ thống rồi, Hồng Nguyệt cũng rất vui mừng khi biết được Võ Mạch của Ngạo Vân đã được chữa trị khỏi, đây chính là tâm nguyên suốt 10 năm qua của nàng.

"Vân nhi con phải hứa với ta dù có bất cứ chuyện gì cũng không được tiết lộ những thứ này ra ngoài có biết không?". Hồng Nguyệt lo lắng nói, nàng sợ Ngạo Vân tuổi trẻ khí thịnh sẽ làm những chuyện thiếu suy nghĩ mà mang tới họa sát thân.

Dù sao đạo lý Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội chưa sai bao giờ, sự tình cường giả vì cướp đoạt bảo vật mà diệt cả gia tộc vẫn thường hay xảy ra.

"Vâng con biết rồi mẫu thân!!, ở đây thiên địa nguyên khí dày đặc gấp 10 lần bên ngoài, còn thời gian thì gấp 30 lần nên người cứ yên tâm bế quan không cần gấp gáp làm gì!!".

Nói xong hắn thấy Hồng Nguyệt bắt đầu nhập định, thì ý niệm khẽ động lại xuất hiện bên ngoài căn phòng của mình, đưa tay ra một ngọn lửa đỏ bay ra từ bàn tay hắn lao thẳng xuống giường, đây là năng lực của mera mera no mi, hắn không phải muốn đốt nhà hay gì đâu, mà chỉ muốn hông khô đi ái dịch của hắn và Hồng Nguyệt đã làm ướt đẫm tấm niệm trên giường thôi.