Chương 9: Lúng Túng Đồn Cảnh Sát

Vô Tận Chiến Tranh

Chương 9: Lúng Túng Đồn Cảnh Sát

Đồn cảnh sát, lúc này Bình An và Khuynh Thành đều đã được lấy khẩu cung xong xuôi cả hai người đang ngồi trong phòng làm việc của cảnh sát trưởng nơi đây cả căn phòng khá rộng dãi chỉ có hai thanh thiếu niên thiếu nữ, vì lúc này cảnh sát trưởng đã ra ngoài để giải quyết sự tình kia, lúc này Khuynh Thành mới mở miệng hỏi Bình An, từ đầu tới giờ nàng chưa từng hỏi một câu nói với hắn cũng không biết là do sợ hãi hay là do lý do nào khác:

“Còn đau lắm không?”

Bình An đang lim dim nằm trên ghê sô pha nghe thế thì trừng mắt cho nàng một cái, có hơi giận nói:

“Nhắc mới thấy đau đó”

Quả thực tên này có chút trẻ con, chỉ vì Khuynh Thành chả chịu hỏi han gì hắn cả nói xong lại nhắm mắt nghỉ ngơi, dù sao ban nãy thần kinh kéo căng tập chung chém nhau lại thêm phải trả lời thẩm vấn từ mấy anh công an nên giờ Bình An có chút mệt mỏi.

Lại lim dim một chút tự nhiên Bình An cảm thấy có thứ gì đó đang chắn trước mặt mình, lại có một chút mùi thơm nhẹ nhàng khiến hắn thỏa mái, hít sâu một hơi mở mắt xem có sự tình gì.

Chỉ thấy lúc này Khuynh Thành đứng lù lù trước mặt cậu khiến Bình An giật này cả mình, nhưng chưa kịp làm ra hành động gì thì đã bị hành động của Khuynh Thành làm cho ngây người.

Cô nàng được mệnh danh băng sương mỹ nhân này đột ngột ngồi sát lại gần hắn, nâng nhẹ đầu Bình An lên rồi đặt vào đùi nàng hiển nhiên là muốn cho hắn có chỗ nằm thỏa mái.

Hương thơm mỹ nhân say lòng người lại thêm cảm giác mềm mại kia khiến cho đại ca học đường Bình An có chút si ngốc, cả hai người đều im lặng khiến cả không gian này trở nên có chút quỷ dị, phải mất một lát Khuynh Thành mới chủ động mở lời:

“Coi như tôi cảm ơn cậu!”

Bình An nghe thế thì vui vẻ, sau phút giây hơi bị địch cho vào thế bị động thế cũng không khách khí, lập tức ngọ ngậy thân thể chỉnh cho đúng tư thế thỏa mái nhất yên tâm nhắm mắt nghỉ ngơi, mà Khuynh Thành có vẻ cũng có chút mệt vì thế cũng ngả lưng ra phía sau ngủ thiếp đi.

Mà lúc ngoài đồn cảnh sát lúc này, hai ông bà nhà Bình An đã tới chỉ thấy hai ông bà đi tới đâu thì các cảnh sát đều lễ phép chào hỏi vài tiếng, hai ông bà cũng hiền hòa đáp lại mọi người, lúc này một vị công an quân hàm thượng tá tự mình đi tới tiếp đón hai người, mà vị thượng tá này không ai khác chính là người có quyền hạn lớn nhất ở sở cảnh sát này, chỉ thấy vị thượng tá này lễ phép chào hỏi:

“Cháu chào hai bác! Mời hai bác qua bên này ngồi ạ”

Ông nội thấy thế cũng mỉm cười nói:

“Thượng tá Hùng khách khí rồi, hôm nay tôi đến đây với tư cách người dám hộ của bị cáo, cậu không cần khách khí với tôi đâu chúng ta đi thẳng vào vấn đề được chứ?”

Tuy rằng mỉm cười thế nhưng lời nói vẫn chứa chút khí hiển nhiên là ông vẫn khá tức giận với biểu hiện của Bình An ngày hôm này, mà bên cạnh bà nội cũng không nói gì dù sao ở nhà bà có thể lên mặt với ông như ra ngoài xã hội, thể diện của đàn ông đương nhiên bà phải biết dữ gìn cho chồng.

Thấy hai ông bà có vẻ cũng khá nóng ruột thế nên thượng tá Hùng cũng không nói gì thêm mà dẫn hai người đi tới văn phòng làm việc của mình, thế nhưng khi chuẩn bị đẩy cửa vào thì động tác có chút khựng lại, thượng tá Hùng quay sang nhìn hai ông bà.

Thấy thế cả hai người cũng tiến lên phía trước quan sát tình hình, chỉ thấy thông qua cách cửa số, một đôi thiếu nam thiếu nữ đang ngủ say bên trong, tư thế còn có chút ám muội mà hai ông bà thấy cảnh này cũng chỉ biết hai mặt nhìn nhau, thậm chí bà nội còn tiện tay lấy ra chiếc điện thoại lén lén lút lút hé cửa chụp lén đôi tình nhân trong mắt họ một cái.

Mà thấy dáng vẻ bọn chúng ngủ rất say, có vẻ đã khá mệt rồi thế nên lúc này bà nội thương cháu thì đề nghị:

“không bằng cho chúng nó nghỉ ngơi chút đi chúng ta đi phòng khác nói chuyện thượng tá Hùng thấy sao?”

Mà ông nội nghe thế thì tức suýt nữa phát tác định mở lời nói đây không phải chỗ nghỉ dưỡng mà có thể nói như thế, huống hồ Bình An còn đang là một trong những người gây ra vụ án này.

Thế nhưng lời nói của thượng tá Hùng lại khiến ông cảm thấy khó hiểu:

“Haha, quả thực là nên để bọn họ nghỉ ngơi ạ tiểu An tuy rằng đã phạm tội đánh người thế nhưng lần này nó làm cũng rất đúng chúng ta cũng nên giành cho bọn trẻ một chút không gian nghỉ ngơi ạ để cháu dẫn hai bác qua văn phòng khác nói chuyện ạ”

Thấy vẻ mặt thượng tá Hùng không có vẻ gì là giống lấy lòng mình, hai ông bà hơi khó hiểu nhìn nhau thế nhưng cũng đồng ý dù sao bọn họ vẫn rất là thương tên cháu đít nhôm kia.

Qua một văn phòng khác nói chuyện, sau khoảng gần ba mươi phút tường thuật lại sự tình và đưa ra lời xác nhận từ những bị can và nhân chứng có trong sự việc thì lúc này hai ông bà mới vỡ nhẽ ra, cả hai nhìn nhau rõ ràng cảm thấy lòng nhẹ nhõm hẳn, mà ông nội thường ngày nóng tính thích mắng quát Bình An thế nhưng ở bên ngoài ông lại là người cực kì bao che khuyết điểm, huống hồ quả thực cháu ông làm không hề sai, thậm trí theo ông còn là rất đúng nữa, vì ở thời buổi này không còn như xưa nữa.

Còn người vì đồng tiền mà có thể làm ra rất nhiều chuyện tán tận lương tâm vì thế ông cũng không cảm thấy áy náy với lũ người kia chút nào vì thế trực tiếp đổi giọng:

“Cậu Hùng! Lũ người kia quả thực là không coi pháp luật vào đâu dám ngang nhiên hành hung người khác lại còn uy hiếp trẻ nhỏ quả thực là u nhọt của xã hội không biết cậu có ý định sử lý vụ việc này ra sao?”

Thượng tá Hùng thấy ông đổi cách xưng hô thì cũng hiểu được, dù sao gọi hai ông bà tới đây cũng là xem thái độ sử lý việc này thế nào quả thực là thượng tá Hùng cũng có ý định nhúng tay vào việc này một chút thế nhưng thiếu đi một cái lý do hoặc nói đúng hơn là một cái điểm tựa để giải quyết êm xuôi sự tình này, dù sao ẩu đả cũng diễn ra trong khu vực quản lý của bản thân nay có chỗ dựa vững chắc như vậy cũng yên tâm làm việc, suy tư chốc lát thượng tá Hùng lập tức nghiêm mặt nói:

“Hai bác cứ yên tâm ạ, cháu nhất định sẽ cho bọn giang hồ này nhận được kết cục xứng đáng còn về phần Bình An, cậu nhóc có công trong việc bảo hộ công dân tuy nhiên ra tay có chút nặng thế nên coi như lấy công bù tội coi như là không thưởng không phạt”

Hai ông bà nghe thế thì mỉm cười hài lòng, sau đó rời đi quay lại văn phòng làm việc nơi có cặp tình nhân đang ngủ say kia.

“Cộc Cộc Cộc”

Tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài đánh thức đôi nam nữ trẻ bên trong, Bình An nheo đôi mắt lại cậu theo thói quen thức dậy vươn vai sờ loạn thế nhưng lần này lại đựng phải một vật mềm mềm, ấm ấm cảm giác quả thực rất tốt thế là cu cậu tiện tay bóp thêm vài phát cho đã tay.

“Chát”

Một cú tát như trời dáng thẳng vào khuôn mặt anh tuấn của Bình An, năm dấu tay đỏ ửng hiện rõ mồn một trên mặt cu cậu, mà cú tát này cũng khiến Bình An đang mơ mơ màng màng ý tức được tính huống của mình, vội vàng bật người dậy quả nhiên không ai.

Chỉ thấy Lâm Khuynh Thành khóe mắt đỏ lên, ánh mặt tức giận như muốn phún hỏa thiêu sống Bình An, mà ánh nhìn này lập tức khiến cho cậu hiểu được mình vừa làm điều gì, hắn vừa nhìn vào tay mình lại nhìn vào vị trí nhấp nhô kia không kiềm được mà chép chép miệng.

Mà thấy tên này có biểu hiện vô lại Lâm Khuynh Thành tức sắp khóc rồi, nàng vừa rồi đang ngủ rất ngon bỗng bị tiếng cửa làm cho tỉnh lại thế nhưng khi đang con mơ mơ màng màng thì trước ngực bị một bàn tay to lớn nắm lấy, thậm trí bàn tay kia còn xoa nắm vị trí đó của nàng khiến mỹ nhân tức không chỗ phát tiết.

Lúc này mỹ nhân đang có dẫu hiệu bạo tẩu thì bất chợt một tiếng ho khang vang lên:

“Khụ Khụ, hai đứa vẫn ổn cả chứ?”

Âm thanh của có chút ý vị thâm trường vang lên khiến đôi nam nữ giật mình, mà sắc mặt của tiểu mỹ nhân Lâm Khuynh Thành lập tức đỏ ửng như lửa không dám làm ra cử động gì nữa.

Tiến nói vừa dứt, bà nội mặt đầy tiếu dung tiến vào cười haha còn ông nội thì trực tiếp hơn tới gần còn vỗ vỗ vai Bình An nói:

“Thối tiểu tử nhìn thế mà khá, rất có phong thái của ta ngày trước”

Bên ngoài thượng tá Hùng thấy thế thì cũng chỉ biết cười khổ không thôi, thế nhưng cũng hết cách a, dù sao người ta thế lớn mà.

Bầu không khí vui vẻ cũng lây tới cho hai tên tiểu tử đang lười biếng nằm đó, Đại Hắc thì có vẻ hiểu chuyện vẫn nằm im nhìn cả nhà còn Tiểu Mướp thì nó không ngoan ngoãn như vậy trực tiếp meo meo kêu to, kháng nghị nó đã rất đói rồi.

Cả nhà thấy thế thì ai cũng mỉm cười haha bầu không khí lúng túng cũng giảm đi rất nhiều thế nên sau vài cái thủ tục cơ bản cả nhà Bình An cũng rời đồn cảnh sát quay về nhà.

Ra bên ngoài ông nội trực tiếp nói:

“Xe ta đã cho người lái về rồi, chúng ta đi xe của ta về luôn”

Khuynh Thành nghe thấy thế thì có chút khó sử, bà nội hiểu ý liền lập tức nắm tay nàng ấm giọng nói:

“Tiểu nha đầu không cần lo lắng, giờ này cũng muộn rồi khuôn hồ hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy không bằng qua nhà chúng ta nghỉ lại một hôm, hôm sau tên tiểu tử kia sẽ đưa con đi học có được không?”

Khuynh Thành nghe vậy thì ấp úng định mở lời nói mình không có đồ bận thế nhưng lại thèn thùng không dám nói ra, huống hồ có một số thứ đồ con gái nói ra khá xấu hổ.

Bà nội thấy tiểu nữ này vẫn còn ấm úng chưa giám mở lời bà ngẫm lại một lúc thì hiểu ngay vấn đề dù sao bà cũng là người từng trải thế nên cười nói:

“Mình à, chúng ta qua của tiệm quần áo chút nhé để tôi nhớ ra mình còn thiếu chút đồ mới đặt tiện thể đi qua lấy luôn”

Ông nội nghe vậy cũng hơi ngẩn ra, không hiểu giờ muộn rồi tự nhiên lại quần quần áo áo gì ở đây, mà Bình An bên kia cũng là một mặt khó hiểu thế là hai ông cháu đưa mặt nhìn nhau.

Bà nội thấy thế thì tức giận quát:

“Chần trừ cái gì, lời tôi nói không nghe lọt tai sao đừng tưởng đang ở đồn cảnh sát mà tôi không giám trị ông nhé, đừng có thấy cho mặt mũi mà giám làm phản”

Ông nội nghe thế thì biến sắc cười nịnh nọt nói:

“Ây nha! Phu nhân bình tĩnh a, có gì từ từ nói chỉ là đi tới tiệm quần áo thôi mà không to tát không có gì to tát cả”

Sau đó quay người quát:

“Nhãi con lái xe”

Bình An nghe thế thì một mặt mộng bức, thế nhưng thủ trưởng có lệnh hắn không giám không theo huống hồ hôm nay quả thực thân đang thụ án treo nếu dám trái lệnh hôm nay quả thực sẽ là gia pháp hầu hạ.

Tiểu mỹ nhân Lâm Khuynh Thành bên cạnh nghe thế thì phì cười ra tiếng, ánh mắt có chút sùng bái nhìn về phía bà nội, thế là bốn bà cháu gồm bà nội, Lâm Khuynh Thành, Đại Hắc, Tiểu Miêu ra đằng sau ngồi, còn hai người đàn ông còn lại chỉ biết nhìn nhau thở dài sau đó một mặt không tình nguyện bước vào vị trí lái xe tiến thẳng tới vị trí của hàng quần áo mà bà nội nói.