Hoàng Cực Hạo Nam đang đứng trên một ngọn núi ở Nam Châu , kế bên là ba người trong Trúc Bang của hắn .
Nhìn xung quanh một lúc , bỗng trên miệng hắn một nụ cười mỉm nở ra , một nụ cười đầy tà dị . Quay đầu sang nhìn hai tên kia mở miệng nói : “ Hai người đi bắt hết toàn bộ người Lâm Gia trong Linh Thành cho ta , ta không tin tên đó thấy gia đình mình nguy hiểm mà không quan tâm .
Ba thiếu niên nghe Hoàng Cực Hạo Nam nói xong lập tức cúi người rồi thoắt cái biến mất nơi đó .
Khoảng mười lăm phút sau , một tên trong ba tên quay về mặt nghiêm túc nhìn Hoàng Cực Hạo Nam rồi nói : “ Bang chủ , gia tộc tên đó như bốc hơi khỏi Linh Thành trong lâm Gia bây giờ chỉ còn vài ba tên gia đinh nô bộc quét dọn , ta có hỏi bọn chúng rồi sưu hồn nhưng chả ai biết .”
“ Hay cho tên Lâm Minh đại ca quả nói không sai tên này không diệt quả là mọt mối họa ngầm .” Hoàng Cực Hạo Nam thì thào nói , trong mắt một vệt tinh quang hiện lên quay sang lạnh lùng ra lệnh cho tên đó : “ Phát ra lệnh truy nã cho ta , phần thưởng một viên lục giai đan Lục Hồn Đan , và mười vạn linh thạch trung phẩm .”
Nói xong tên kia nghe vậy lập tức bay đi thi hành Hoàng Cực Hạo Nam cũng lập tức bay về Trung Châu tìm Thiên Cơ Lão Nhân .
... Trong tòa thành trì nằm ở phía Đông Bắc , tòa thành này rất nguy nga tráng lệ bốn bề đều dựng bằng cẩm thạch màu vàng kim cho thấy sự uy quyền của hoàng tộc . Ngay cổng phía Đông của tòa thành trì hai thủ vệ đang đứng canh thì bỗng thấy một người lạ mặt bước tới nhìn trông cực kỳ lạ lùng vì trên người hắn toàn màu đen .
Đó chính là Băng Thần hắn đã tới thành trì mà hắn dò tìm được , đi tới cổng thành hai thanh kích chặn trước mặt hắn tạo thành hình chữ X .
“ Tên gì , sống ở đâu tới Kiếm Kinh Đế Quốc của chúng ta làm gì .”
Băng Thần liếc nhìn hai tên thủ vệ to con đứng trước mặt mình , liếc chúng một cái sáu ánh mắt đụng vào nhau , hai tên thủ vệ như mất hồn hai cây kích cũng theo đó mà buông xuống để mặc cho Băng Thần đi vào .
Băng Thần người mặc đồ cực kỳ kỳ lạ khiến cho bá tánh trong thành không nhịn được hiếu kỳ liếc nhìn một cái .
Đi được một quảng , Băng Thần thấy một tửu lầu có bảng hiệu Bạch Ngọc Lầu thế là hắn quyết định vào uống một tí rựu sẵn tiện dò hỏi được cái địa đồ này .
Bước vào trong tửu lầu , một khung cảnh xa hoa tráng lệ hiện ra trước mặt hắn mọi thứ trong đây đều được bạch ngọc trăm nam , còn có những bức họa đồ và thư pháp của các bậc kỳ danh khiến cho nơi đây không giống một tửu lầu thông thường mà là chỗ quý tộc hơn .
]
Băng Thần thấy cái khung cảnh này như vậy cũng không khỏi hiếu kỳ người nào là chủ của một cái tửu lầu như vậy . Vì thông thường các tửu lầu kiểu như vậy sẽ có vài người tu sĩ đứng bên ngoài trông cao nhưng đằng này lại khác từ khi Băng Thần vô đây thậm chí một người tu sĩ đều không có .
Khi Băng Thần định đi vào ngồi xuống một bàn tay bỗng từ đâu tới bỗng cắt ngang hắn , song song đó một tiếng vui vẻ vang lên từ chủ nhân của đôi bàn tay đấy : “ Khách quan chắc ngài từ phương xa đến nên không biết quy định của chổ chúng tôi vậy để tiểu nhân giảng giải dùm ngài â .”
Băng Thần phản ứng tự nhiên quay lại nhìn hắn , đập vô mặt Băng Thần là một thiếu niên chưng 17 , 18 tuổi tay chân linh hoạt , mặt mũi nhanh nhẹn và tràn đầy sức sống .
“ Vậy làm phiền ngươi rồi .” Băng Thần thấy tên này cũng vui vẻ hắn cũng đáp trả lại bằng một giọng nói hòa nhã .
“Chỗ chúng tôi có tên Bạch Ngọc Lầu phân ra thành sáu lầu , điều kiện để lên mỗi lầu là khác nhau , lầu một một ngàn kim tệ hoặc ngài là tu vi Thông Mạch sáu tầng , lầu hai mười ngàn kim tệ hoặc ngài là tu sĩ Thông Mạch đại viên mãn , lầu ba một trăm linh thạch hạ phẩm hoặc ngài là tu sĩ Quy Nguyên cảnh , lầu bốn một ngàn hạ phẩm linh thạch hoặc ngài là Quy Nguyên cảnh sáu tầng , lầu năm mười ngàn hạ phẩm linh thạch hoặc ngài là tu sĩ Quy Nguyên đại viên mãn , lầu sáu hai mười ngàn hạ phẩm linh thạch hoặc ngài là tu sĩ trong truyền thuyết Ngưng Anh .
Tên tiểu nhị nói một hồi luyên thuyên bất tuyệt , càng giải thích về sau trên mặt hắn càng có một vẻ mơ ước và kính nể không thể giấu . Đúng vậy ước mơ của tên tiểu nhị này chính là được trở thành một tu sĩ để có thể giúp đỡ gia đình hắn .
Băng Thần giờ này đại khái cũng hiểu được đôi chút về cái phong tục của Bạch Ngọc Lâu , nói một cách đơn giản hơn là có quyền có tiền thì được lên cao. Còn kim tệ chính là tiền thông dụng của tất cả tứ châu .
“ Vậy khách quan ngài muốn lên tầng nào ạ .” Tên tiểu nhị vui vẻ vừa xoa xoa tay vừa hỏi .
Băng Thần nghỉ một hồi mới nói : “ Vậy tầng sáu đi .”
Lời Băng Thần vừa nói ra một đám người đang ở đại sảnh ngoảnh đầu ba trăm sáu mươi độ nhìn Băng Thần , nhìn xong họ mới cất tiếng cười to rồi bắt đầu xì xào bàn tán với nhau : “ Tên này ở đâu ra mà không biết tự lượng sức mình thế này .”
“ Hừm lầu sáu la chỗ nào mà cái tên ăn mặc quê mùa như hắn có thể vào .”
“ Đúng là ếch ngồi đáy giếng .”
Băng Thần đứng đó những lời của họ lọt vào tai hắn không sót chữ nào , nhưng hắn chỉ cười mỉm . Đúng vậy hắn chỉ cười hắn thật sự không để tâm những chuyện nhỏ nhặt như thế này , với hắn lời nói thiên hạ chỉ là phù du , chỉ cần không nói gì tới người thân , gia đình hay nói những lời cực kỳ khó nghe chửi cha , chủi mẹ . Thì hắn vẫn có thể bỏ qua .
“ Ngươi nói Ngưng Anh thì được vào lầu sáu đúng không .” Băng Thần không để ý tới miệng lưỡi thế gian mà chỉ nhìn vô tên tiểu nhị hỏi
“ Đúng vậy đó khách quan .” Tên tiểu nhị cũng nghi ngờ đáp , nhưng trong lòng hắn lại thầm nghỉ chẳng lẻ tên này là tu sĩ cảnh giới trong truyền thuyết . ‘ Vậy nếu ta ở một cảnh giới còn cao hơn Ngưng Anh thì ta ngồi ở lầu mấy .” Băng Thần nói xong tiếng cười của xung quanh lập tức càng trở nên như điên , như dại , thậm chí tên tiểu nhị đứng nói chuyện với hắn nãy giờ phải nhíu mảy cho thấy hắn cũng nghi ngờ tinh xác thực trong lời nói của Băng Thần.
Song song với lời hắn nói ra một cỗ khí tức kinh khủng từ trên thân thể hắn lan ra bốn phương tám hướng với người thường thì chỉ thấy một chút khó chịu , còn đối với tu sĩ thì như cả tạ ngàn cân đang đè xuống người .
Sau một lúc Băng Thần mới thu khí thế lại , thì bỗng nhiên từ phía cầu thang bên trái , một tuyệt sắc giai nhân bước xuống , một đôi mắt bồ câu hút hồn cộng với mái tóc đen xỏa dài , mặc bồ đen bó sát cho thấy cái sự hoàn mỹ của thân thể phôi hợp với hai gò bông đào nhấp nhôi mỗi lần bước xuống , khiến cho cả đám người trong tữu lầu nãy giờ đang khó chịu bới khí thế của Băng Thần giờ đây cũng quên sạch tất cả mà chỉ chú ý tới nữ tử này .
Băng Thần chăm chú nhìn kỹ vào nữ tử này , nhưng không phải chăm chú theo kiểu dâm dục như các tên ở đây , nữ tử hắn thấy rất nhiều đẹp hơn nữ tử trước mắt cũng có , gợi tình hơn cũng có nhưng điều khiến hắn hiếu kỳ là cô gái này dĩ nhiên là một nữ nô vì hắn thấy trên cổ cô ta có một vết xăm hình dạ xoa đó là vết bớt tượng trưng cho cô gái này là một nữ nô của một vị công tử nào đó ở một môn phái có ký hiệu là dạ xoa .
Không phải là hắn chỉ dựa vào cái bớt trên cổ mà đánh giá cô gái này không , vì nếu ở chổ khác trên cơ thể thì hắn có thể không nghi ngờ nhưng mà luật lệ của Thiên Nguyên Đại Thế Giới là xăm trên cổ đó chính là nô dịch cả đời không thoát khỏi , vì ở trong Chí Tôn Điện nữ nô gống như cô gái này nhiều vô số kể nhưng hình xăm sẽ khác với cô gái này cũng cho thấy sự cao thấp khác nhau của nữ nô . Hình xăm nữ nô của Chí Tôn Điện là hình Đế Chi Vương Tọa .
Nữ tử nhẹ nhàng bước xuống rồi tới gần Băng Thần nhẹ giọng nói ra , giọng nữ tử như lá mù xuân làm tan nát hết những tên thế gia quyền quý trong đây : : Mời công tử theo nô gia lên lầu .”
Băng Thần gật đầu một cái nhẹ rồi theo bước nữ tử lên lầu chỉ để lại những ánh mắt ghen ghét của mấy công tử thế gia , nhưng không ai dám làm gì chỉ dám giấu trong lòng . Vì cái khí thế hồi nãy đã quá in đậm sâu sắc trong lòng bọn hắn .
Từng bước một , bước lên cảnh sắc cũng từ từ thay đổi khác nhau từ tầng 1 đến tầng 6 quả là một sự thay đổi rõ rệt , tầng sáu này chỉ có ba phòng mà phòng nào phòng đấy lớn như một cái hoa viên cỡ bự , thậm chí trong phòng còn có cả hồ tắm trên đó rắc rải những cánh hoa hồng , xung quanh là những mỹ nữ thoát y đứng thành thế cầm bình hoa . Từng cái rãnh của cơ thể được phơi bày ra ngoài , hai ngòn đồi núi cao trước ngực , rồi cả cái làn da trắng và cả cái chỗ bí hiểm đấy quả thật là mỹ nử .
Từng cái mùi hương trong hồ , rồi cả mùi hương của phụ nữ , hòa với ba bình rựu màu vàng kim thì nơi đây thật sự xứng đáng là thiên thượng nhân gian , nhưng hắn cũng không cảm thấy hứng thú gì mấy . Một lão quái vật đã sống cả tỷ tỷ năm mà còn động lòng bởi mấy cái phàm vật này thì hắn đã chết từ lúc nào rồi , còn nói chi là chuyện vấn đỉnh chí cao vương tọa .