Tây Châu , Nam Sa Mạc . Trời trưa nắng
Một thiếu niên áo choàng đen , đầu mang đấu bông trên lưng vác theo một cỗ quan tài màu trắng
Chàng thiếu niên đó chính là A Bố sau khi giết chết đám hải tặc trả thù cho A Nhất , hắn mới quyết định đi khắp nơi phiêu du , cũng như là thực hiện nguyện vọng của A Nhất lúc còn sống . Chiếc quan tài màu đen sau lưng hắn chính là A Nhất hắn sợ nàng lạnh ở dưới làn đất u ám, hắn sợ nàng cô đơn, hắn sợ nàng buồn nên hắn mang theo nàng bên mình .
Bỗng từ xa cách chỗ của A Bố khoảng chừng năm trăm mét tiếng vó ngựa vangg lên hùng hôn , một đoàn người đang đổ xô về phía hắn .
Hắn đứng tránh qua một bên nhường đường cho đoàn người đi thì bỗng một tên chột mắt đi ngay đầu hàng chỉ tay vào hắn nói “ Ê nhóc biết ở gần đây có quán trọ nào không ? .” Hắn chậm rãi bình tĩnh đáp : “ Không biết .”
Nhưng hình như chính cái sự chậm rãi ấy đã làm tên chột mắt tức giận , hắn lạnh lùng liếc toàn thân A Bố , khi hắn nhìn tới cái quan tài phía sau hắn thì bỗng miệng hắn nở lên một nụ cười nham hiểm nói : “ Ê nhóc đưa ta xem đồ phía sau ngươi cho đại gia coi coi .’
A Bố nghe thế không thèm nhìn hắn nữa quay mặt bước đi coi như đó là câu trả lời cho hắn .
“ Ngươi chọc giận ta rồi đấy nhóc , người đâu lên .”
]
Theo tiếng hét của tên chột mắt một đoàn người ùa tới hắn , thương kiếm của bọn người kia thay nhau đâm lên hắn , hắn cố gắng chống trả nhưng xui cho hắn bây giờ trời không phải tối hắn không dùng được sức mạnh , hắn bay giờ chì có khỏe hơn người bình thường một tí mà thôi .
Máu me đầy người nhưng hắn vẫn cố bảo vệ chiếc quan tài . Bỗng trong cơ thế hắn Băng Thần Nhẫn phản ứng kịch liệt , một đoàn lưu quang theo chiếc nhẫn bay ra đi theo khắp kinh mạch , lưu quang đi đến đâu kinh mạch của hắn lại phồng ra , đánh hết xong 360 cái kinh mạch là lúc phong ấn của Băng Thần Nhẫn phá bỏ rồi sau đó đoàn lưu quang đi thẳng lên não bộ hắn , hắn ôm đầu lăn qua lăn lại đau khổ hét lớn : “ A đau qua , Hoàng Cực Long , Băng Thần , A Bố ta là ai .” Bọn mã tặc thấy hắn như vậy mới lui ra quan sát tình hình . Tên chột mắt quay sang hỏi tên kế bên : “ Ngươi biết hắn làm sao không ?.”
Tên thuộc hạ nghe thế mới đáp : ‘ Chắc hắn chỉ làm màu để kéo dài thời gian thôi tam thủ lĩnh .”
Tên thủ lĩnh chột mắt nghe vậy tay trái đưa lên ra lệnh nói : “ Giết hắn !! .”
Bọn mã tặc chưa kịp đến gần A Bố thì một dòng kình phong từ A Bố bắn thẳng ra bên ngoài những tên gần hắn thì tự động xuất huyết mà chết còn mấy tên đằng xa cũng tự động bị trọng thương .
Tên thủ lĩnh thấy thế trán mồ hôi chảy giọt nhìn hắn giọng hơi run hỏi : “ Ngươi là ai ?.”
Nghe thấy thế A Bố huyết nhãn vận lên một giọng như quỷ từ địa ngục nói ra : “ Ngươi có thể gọi ta là Băng Thần .”
Khi giông nói của Băng Thần vang ra tất cả các tên đó đang đứng ngay tại đó đều biến thành bãi máu chỉ trừ tên thủ lĩnh .
Băng Thần từ từ bước tới tên thủ lĩnh , thấy Băng Thần bước đến hắn hoảng sợ lùi lại nói : “ Ngươi muốn làm gì .”
“ Nói cho ta nghe ngươi là ai ở thế lực nào ?” Băng Thần nhìn hắn vừa cười vừa nói nhưng lọt vào mắt hắn như ác quỷ đưới địa ngục “ Ngươi đừng giết ta , ta sẽ nói cho ngươi biết .”
“ Ngươi không phân biệt được à , ta ra lệnh cho ngươi chứ ta không hỏi .” Băng Thần lạnh lùng nói nụ cười trên môi của hắn cũng biến mất một bàn tay cực nhanh để lên đầu hắn Sưu Hồn Thuật thi triển ra , một lúc sau Băng Thần buông hắn ra , hắn như một cái xác chết từ từ ngã xuống .
“ Hỏa Vân Trại à , ta không thích để lại kẻ thù nên chỉ trách các ngươi không may .”
Nói xong hắn vác quan tài đen lên sau lưng hắn , rồi lăng không bay về phía Hỏa Vân Trại