- Ông chờ một lát, tôi vào hỏi chút đã.
Đường Kim không biết Tần Khinh Vũ có thật sự có anh trai không nên quyết định đi hỏi trước đã.
Đường Kim phóng nhanh vào biệt thự, tầm một phút sau hắn đã vọt ra.
- Xin hỏi...
Tần Trí nhìn thấy vẫn chỉ một mình Đường Kim đi ra, liền mở miệng muốn hỏi cái gì, nhưng vào lúc này Đường Kim đã mở cửa biệt thự.
Tần Trí nhất thời vui vẻ, vội vàng nhấc chân bước đến, chỉ tiếc hắn chưa kịp bước thì Đường Kim đã xách cổ hắn lên vụt biến mất.
Rồi một giây sau đó hắn phát hiện mình xuất hiện ở một địa phương xa lạ.
- Khinh Vũ tỷ tỷ bảo tôi ném ông ra khỏi Ninh Sơn thị!
Đường Kim tùy tiện ném Tần Trí xuống đất, không cho Tần Trí cơ hội mở miệng.
Tần Trí nhất thời không biết phải làm sao, nhìn chung quanh hắn phát hiện mình đã rời Ninh Sơn thật bởi vì cách hắn không xa là một tấm biển lớn đề "Ninh Sơn Wellcome You!"
Chỉ có điều Tần Trí nghĩ mãi không ra vì sao chỉ chớp mắt mà mình đã ở chỗ này rồi.
Đường Kim đương nhiên sẽ không giải thích cho Tần Trí việc này, hắn đã trở lại phòng khách Tần gia, tiếp tục chờ đợi Khinh Vũ tỷ tỷ ra tay làm bữa trưa cho hắn.
Đại khái nửa giờ sau một bàn ăn thịnh soạn được bày ra.
Trên bàn cơm, Đường Kim ăn như gió cuốn, Tần Khinh Vũ lại mơ hồ không tập trung, việc Tần Trí bỗng dưng xuất hiện đã ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng.
Bất quá Đường Kim không hỏi gì chỉ tập trung chiến đấu với bàn thức ăn giống như Tần Trí chưa bao giờ xuất hiện.
Ăn hết bữa cơm, Đường Kim cũng không rời đi, khi Tần Khinh Vũ thu dọn thì hắn ngồi trên ghế chờ, hắn biết tâm trạng Tần Khinh Vũ không tốt nhưng mà hắn không biết an ủi thế nào.
Lại mười mấy phút trôi qua, Tần Khinh Vũ rời bếp vào phòng khách ngồi xuống.
- Khinh Vũ tỷ tỷ, chị ổn chứ chứ?
Đường Kim rốt cục nhịn không được hỏi một câu.
- Hoàn hảo.
Tần Khinh Vũ khẽ thở phào một cái,
- Chỉ là tôi vốn tưởng mọi chuyện đã qua, nhưng giờ tôi mới hiểu được chuyện lớn như vậy không có một ít di chứng là không được. Hôm nay Tần Trí tìm đến, ngày sau sẽ còn nhiều người khác tìm đến nữa.
- Khinh Vũ tỷ tỷ, chị đừng lo lắng, tôi cứ vứt họ ra khỏi Ninh Sơn thị là được.
Đường Kim an ủi Tần Khinh Vũ.
- Đường Kim, hai tháng này, vì bảo hộ tôi và Dao Dao cậu đã làm rất nhiều chuyện, mà tôi lại giấu cậu rất nhiều chuyện.
Tần Khinh Vũ quay đầu nhìn Đường Kim, giọng nói dị thường dịu dàng.
- Tôi biết đối với cậu như vậy kỳ thật không công bằng, bất quá, cậu yên tâm, chờ đến lúc thích hợp tôi sẽ kể hết cho cậu và Dao Dao.
Dừng một chút, Tần Khinh Vũ nói bổ sung:
- Dao Dao hoàn toàn không biết gì về quá khứ của tôi cả, không phải tôi muốn giấu mà tôi đã hoàn toàn cắt đứt liên hệ rồi nhưng mà hiện tại xem ra là không thể nào.
- Khinh Vũ tỷ tỷ, kỳ thật em không muốn biết chuyện quá khứ của chị, em chỉ nghĩ bây giờ và tương lai luôn luôn bảo hộ chị thôi.
Đường Kim nhìn Tần Khinh Vũ nói rất chân thành.
Nói tới đây, Đường Kim đột nhiên giật mình, liền chuyển đề tài:
- Khinh Vũ tỷ tỷ, chuyện không vui thôi đừng nói nữa, để em đưa chị đến một nơi rất đặc biệt.
- Chỗ đặc biệt?
Tần Khinh Vũ nao nao.
- Chỗ nào vậy?
- Khinh Vũ tỷ tỷ, chị lập tức sẽ biết.
Đường Kim nói xong liền bắt lấy tay Tần Khinh Vũ rồi sau đó, Tần Khinh Vũ liền cảm giác trước mắt tối sầm lại, nhất thời liền tiến vào một thế giới khác.
Đường Kim buông lỏng bàn tay mềm mại của Tần Khinh Vũ ra sau đó hưng phấn nói:
- Khinh Vũ tỷ tỷ, tỷ xem, nơi này có phải là rất đẹp phải không?
Tần Khinh Vũ hít một hơi thật sâu, cảm giác không khí ở chỗ này rất đặc biệt, chỉ cần hít một hơi cũng đủ khiến toàn thân sảng khoái.
Trải qua một lúc để thích ứng, Tần Khinh Vũ dần quen với ánh sáng ở đây, mặc dù khá tối nhưng nhờ trên bầu trời có trăng tròn tỏa sáng nên không gian lung linh hơn hẳn.
Tiếp theo, Tần Khinh Vũ liền thấy được cách đó không xa có một suối nước nóng, có một nữ nhân xinh đẹp đến độ nàng cũng phải thấy sợ hãi nằm trong đó, sau đó nàng thấy căn nhà gỗ, xa xa là một ngọn núi, xa hơn nữa thì nàng chỉ thấy hư không hắc ám.
Tất cả chuyện này, tựa như ảo mộng, giống như tiên cảnh, khiến Tần Khinh Vũ cảm thấy rất không chân thực, đây là chỗ nào?
- Khinh Vũ tỷ tỷ, vốn em tính tối mới đưa chị vào đây vì buổi tối bên ngoài là ban ngày ở đây, khi đó có thể nhìn rõ hơn chút nhưng giờ em phát hiện buổi tối ở nơi này cũng rất đẹp.
Đường Kim lúc này lại mở miệng nói.
- Đây rốt cuộc là đâu?
Tần Khinh Vũ lúc này nhịn không được nhẹ giọng hỏi.
- Khinh Vũ tỷ tỷ, kỳ thật em cũng không rõ ràng lắm, em chỉ biết là chúng ta đang ở trong vòng tay của em.
Đường Kim hì hì cười.
- Cái vòng tay lúc trước em đã nói với chị ấy, à nó đây nè.
Đường Kim nâng tay trái lên, chỉ là khi bước vào thế giới này vòng tay thô thiển trở nên sáng bóng rạng ngời, bước ra thế giới thực nó lại trở về như cũ.
Đường Kim lại nghĩ một vấn đề, vòng tay trong tay hắn, thế giới ở trong vòng tay, vậy khi hắn bước vào thế giới trong vòng tay mà vòng tay vẫn ở trên tay hắn chẳng phải là cái vòng tay ở trong chính nó?
- Không gian trong vòng tay?
Tần Khinh Vũ ngẩn ngơ, đột nhiên đến một câu.
- Vòng tay không gian?
(DG: Không gian thủ trạc, nói chung đô thị nên mình dịch thuần Việt chút, nếu như là huyền huyễn chắc các bạn quen hơn với danh từ này, nó to tợn hơn cái không gian giới chỉ, nghe dễ hình dung hơn) ( không gian thủ trạc để chứa đồ ko lớn vậy_ko chứa vật sống-> tu di)
Không đợi Đường Kim trả lời, Tần Khinh Vũ lại lắc đầu:
- Không đúng, vòng tay không gian đều chỉ chứa vật chết, tiểu thuyết đều viết như vậy.
Đường Kim không khỏi âm thầm cảm khái, Khinh Vũ tỷ tỷ cũng xem tiểu thuyết đó a.
Bất quá Đường Kim tạm thời cũng không muốn nghiên cứu cụ thể, hắn cười sáng lạn:
- Khinh Vũ tỷ tỷ, bây giờ chúng ta đi tìm kho báu thôi.
- Đi tìm kho báu!
Tần Khinh Vũ lại có chút buồn bực.
- Ở đâu?
Đường Kim không nói gì, nhanh chóng đi về phía ngôi nhà gỗ rồi nói với Tần Khinh Vũ:
- Khinh Vũ tỷ tỷ, chị mở cửa đi.
- Này, hình như khóa rồi mà
Tần Khinh Vũ nhìn khóa trên cửa gỗ, buồn bực tập 2 nói.
- Khinh Vũ tỷ tỷ, chìa khóa ở trên người chị
Đường Kim cười hì hì nói.