- Cũng tạm, coi như xong đi.
Đường Kim thực tùy ý nói.
Tuy rằng miệng nói hời hợt, nhưng Đường Kim phải thừa nhận năng lực những đại gia tộc này rất kinh người, kết quả như vậy hắn không phải là không thể làm được nhưng chắc chắn hắn phải tự thân ra tay mới được còn Tiêu Đại Nhi chỉ cần một cuộc điện thoại là xong.
- Chờ mình đoạt được nàng thì nàng sẽ làm việc cho mình rồi.
Đường Kim bắt đầu đánh chủ ý đến Tiêu Đại Nhi, ánh mắt không tự chủ được quét lên quét xuống người nàng.
- Bên người Tiêu Kiếm Anh sẽ có hai bảo tiêu, hai hộ vệ này thân thủ tương đối khá, tuy nói lấy năng lực của cậu xử lí không khó nhưng tôi thấy khí sắc cậu không tốt lắm, cậu nên nghỉ ngơi chút, dù sao đến tối mới gặp họ.
Tiêu Đại Nhi nói.
- Được rồi, cho tôi mượn giường cô ngủ lát.
Đường Kim ngáp một cái, hiện tại tinh thần hắn không tốt lắm, cơ bản là vì tối qua không ngủ.
Không đợi Tiêu Đại Nhi đồng ý, Đường Kim đã nhào tới chiếc giường lớn còn thơm ngát mùi hương cơ thể Tiêu Đại Nhi nhanh chóng ngủ say.
Tiêu Đại Nhi vẫn ngồi trên ghế như cũ, không hề nhúc nhích tựa hồ không ngại Đường Kim ngủ giường của nàng, sau đó nàng khẽ mỉm cười, trong đôi mắt mày tím có một thần thái khác thường chầm chậm xuất hiện khiến đôi mắt nàng tăng thêm ma lực vô cùng vô tận.
Thời gian vô tình trôi qua, Tiêu Đại Nhi vẫn duy trì loại trạng thái này làm cho người ta thấy có chút quỷ dị, Đường Kim vẫn ngủ say, hoàng hôn dần buông xuống Minh Hồ thị.
Vô số ngọn đèn lại bắt đầu chiếu sáng thành phố, căn phòng của Tiêu Đại Nhi vẫn tối mịt, Đường Kim vẫn ngủ say, trên ghế Tiêu Đại Nhi như cũng đang ở trạng thái nữa tỉnh nửa mê.
Đùng, đùng đùng!
Tiếng đập cửa nạng nề vang lên, trong nháy mắt Tiêu Đại Nhi ngồi ngay ngắn lại, vẻ khác thường trong đôi mắt biến mất, nàng đứng lên chậm rãi đi mở cửa.
Căn phòng tối đen đột nhiên trở nên sáng lên, rồi sau đó, Tiêu Đại Nhi mới chậm rãi kéo cửa phòng ra.
Đứng ở cửa là một người nam nhân trung tuổi, tuy rằng diện mạo bình thường nhưng trên người hắn lại tản mát ra một cỗ khí thế uy nghiêm rất tự nhiên, mà phía sau người này là hai đại hán tầm ba mươi.
- Đại bá, ngài đã tới, mời vào.
Tiêu Đại Nhi lộ ra nụ cười kiều mị, không biết nội tình nhìn thấy nhất định sẽ cảm thấy Tiêu Đại Nhi cùng người trung niên này cảm tình tương đối tốt.
- Đại Nhi, cô chờ lâu chứ?
Nam tử trung niên đúng là Tiêu Kiếm Anh, hắn vừa cất bước đi vào gian phòng, vừa thản nhiên nói, chỉ là ngữ khí của hắn, lại nhiều ít có vị cổ quái, lời này tựa hồ cũng mơ hồ bao hàm một ít ý gì khác.
- Đại bá, chờ ngài tới đây sao có thể lâu được chứ?
Tiêu Đại Nhi vẫn cười ngọt ngào nhưng cũng ẩn sâu mị lực vô cùng, Tiêu Kiếm Anh tuy rằng nhìn như bình thường nhưng hai đại hán phía sau hắn kia hơi thở đã bắt đầu có chút dồn dập.
- Tốt lắm, Đại Nhi, cô luôn luôn thích trực tiếp, tôi cũng không quanh co lòng vòng, bảo Đường Kim xuất hiện đi!
Tiêu Kiếm Anh mặt khẽ biến sắc, ngữ khí cũng đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Tiêu Kiếm Anh nói đột ngột lại làm cho Tiêu Đại Nhi biến sắc, một giây sau, nụ cười ngọt ngào trên mặt Tiêu Đại Nhi biến mất.
Nhìn chằm chằm Tiêu Kiếm Anh ước chừng mười giây, Tiêu Đại Nhi mới nhàn nhạt mở miệng:
- Đại bá, xem ra tôi phải nói tiếng xin lỗi ngài, đến nay tôi vẫn cho rằng ngài là một người đần, xem ra ngài không ngu ngốc như người ta tưởng.
- Có câu là thông minh quá bị thông minh hại.
Tiêu Kiếm Anh cười lạnh một tiếng:
- Đại Nhi, ý đồ của cô cho dù là đồ đần cũng có thể nhìn ra, Tiêu Nhân chưa chết, cô đã chạy đến đây, nếu là Đường Kim không có giết hắn thì cô cũng sẽ tìm cơ hội giết hắn. Hiện giờ tôi chủ động đến đây, cơ hội mượn dao giết người tốt như vậy sao cô lại không muốn giải quyết nốt đại bá này đây? Chẳng qua khi cô mai phục muốn giết tôi sao tôi lại không thể chuẩn bị một cái bẫy cho cô chứ?
- Nói nhiều quá.
Thanh âm lười biếng từ bên trong phòng ngủ truyền đến, Đường Kim không chút hoang mang đi ra, ngáp một cái, lại duỗi lưng một cái.
- Đầu năm nay người muốn chết thật sự là không ít a, biết rõ tôi muốn giết ông... ông cư nhiên chủ động tìm đến, không phải là ông muốn sớm gặp đứa con tư sinh kia chứ?
Nhìn thấy Đường Kim, Tiêu Kiếm Anh đồng tử co rụt mạnh lại, một cỗ sát khí không tự chủ từ trên người hắn mãnh liệt phát ra, ngữ khí cũng đột nhiên lạnh như băng, còn cừu hận nồng đậm:
- Đường Kim, quả nhiên mày ở đây!
- Ông tức giận như vậy làm gì?
Đường Kim ra vẻ vô tội.
- Ông sắp gặp con trai, gia đình sum họp, đáng ra phải rất cao hứng mới phải chứ?
- Tiêu Thủ Nghiệp!
Tiêu Kiếm Anh quát một tiếng.
Bóng người chợt lóe, trong phòng đột nhiên xuất hiện thêm một người, một nam nhân thoạt nhìn chỉ hơn hai mươi nhưng hắn khiến Đường Kim ngửi thấy mùi quen thuộc, hơi thở của người trong tiên môn!
- Giết Đường Kim!
Tiêu Kiếm Anh ra lệnh.
Nam nhân này lại không lập tức động thủ, mà đột nhiên nhìn về phía Tiêu Đại Nhi.
- Đại bá, hắn là sự chuẩn bị tối hậu của ngài sao? Chỉ sợ ngài lại phải thất vọng.
Tiêu Đại Nhi nhẹ nhàng cười, sau đó nhìn về phía Tiêu Thủ Nghiệp:
- Thủ Nghiệp đại ca, huynh đứng nhìn bên cạnh là được.
Nam nhân tên là Tiêu Thủ Nghiệp vẫn không nói gì, chỉ thoáng lướt đến sau lưng Tiêu Đại Nhi, hiển nhiên hắn đã là người của Tiêu Đại Nhi
Tiêu Kiếm Anh sắc mặt âm trầm dị thường, hắn căm tức Tiêu Thủ Nghiệp, nghiến răng nghiến lợi:
- Tiêu Thủ Nghiệp, mày dám làm trái tổ huấn gia tộc?
- Đại bá, nói những thứ vô dụng này làm gì?
Tiêu Đại Nhi lắc đầu, sau đó quay đầu nhìn Đường Kim:
- Đêm dài lắm mộng, xử lý hắn đi!
- Ha ha ha...
Tiêu Kiếm Anh đột nhiên ngửa đầu cười như điên, vài giây sau đột nhiên ngừng lại, thanh âm trở nên lạnh như băng:
- Đạo trưởng, xem ra vẫn phải phiền ngài ra tay một lần rồi!
Trong phòng, đột nhiên vô thanh vô tức xuất hiện thêm một người, một đạo sĩ dung mạo tựa hồ rất trẻ tuổi nhưng mà đầu tóc bạc trắng, đạo sĩ kia vừa mới xuất hiện Đường Kim liền có cảm giác không ổn, bởi vì hắn căn bản nhìn không ra thực lực đạo sĩ kia, vị đạo sĩ này cho hắn cảm giác còn mạnh hơn đạo cô Liễu Ngọc Chi hắn từng gặp!
Tiêu Thủ Nghiệp sắc mặt đại biến, thất thanh la:
- Bạch đạo trưởng?