Chương 434: Thất Sắc Hoa - Tử Anh Túc

Nhưng vào lúc này, chân khí trong cơ thể hắn bắt đầu tự động vận chuyển lại, liệt hỏa trong người Đường Kim biến mất, ánh mắt trở lại bình thường

- Mị thuật, tuyệt đối là mị thuật!

Đường Kim thanh tỉnh lại hơi có chút kinh hãi, trước đó gặp Hoắc Mị Nhi hắn cũng có chút hoài nghi Hoắc Mị Nhi biết mị thuật, nhưng bây giờ hắn mới hiểu được mị thuật chân chính lợi hại thế nào, sém chút đã trúng chiêu rồi.

Điều này khiến Đường Kim khá khó chịu, khi hắn phát hiện ánh mắt mỹ nữ còn phát ra ánh tím kỳ dị thì hắn đột nhiên ra tay đánh về phía hông mỹ nữ.

Mỹ nữ tóc tím tựa hồ đã sớm chuẩn bị, nàng đột nhiên lui nhanh về phía sau, tốc độ chỉ hơi châm hơn Đường Kim một chút, nhưng chính là một tí tẹo như thế cũng đủ để Đường Kim chạm vào vòng eo nàng.

Lòng bàn tay truyền tới cảm giác mềm mại, khiến tâm hồn Đường Kim run lên, thiếu chút nữa lại không khống chế được, hắn hơi dùng sức ôm mỹ nữ vào ngực.

Mỹ nữ tóc tím vẫn tỏ vẻ không chút kinh hoảng, một ngón tay nhanh chóng điểm vào ngực Đường Kim.

Đường Kim lại không có trốn tránh, tùy ý để mỹ nữ tấn công còn hắn hướng môi về phía môi mỹ nữ.

Oanh !

Một tiếng vang lên, ngón tay mỹ nữ đánh vào ngực Đường Kim, đồng thời thân thể mềm mại của nàng cũng hoàng toàn nhào vào lòng Đường Kim, còn môi nàng bị Đường Kim công hãm.

Khi mỹ nữ tóc tím phát hiện tay mình như chạm vào khối thiết bản thì đã bắt đầu cảm thấy không ổn, khi môi nàng bị môi Đường Kim quấn lấy thì nàng biết sự tình đã thoát khỏi không chế nhưng mà đã quá muộn, một luồng chân khí lạ thường đã len lỏi vào cơ thể nàng, khiến nàng mất đi năng lực phản kháng.

Đường Kim tức giận mỹ nữ dám dùng mị thuật với hắn nên vừa hung hăn hôn đôi môi đỏ mọng vừa sờ soạng toàn bộ thân hình của nàng rồi mới buông ra. Lúc này mỹ nữ mặt đã đỏ như say, thân thể kiều diễm như say sóng lảo đảo lui về sau đặt mông ngồi lên ghế.

Chân khí khác thường trong thân thể đã bị rút đi, mỹ nữ tóc tím bây giờ đã khôi phục năng lực hành động, nàng hít một hơi thật sâu, vẻ ửng đỏ trên mặt trong nháy mắt biến mất, nàng trở lại bình thường.

- Tôi là Tiêu Đại Nhi, trước khi tới đây hẳn cậu đã điều tra về tôi, biết biệt danh của tôi chứ?

Mỹ nữ tóc tím cười dễ thương như chưa từng có gì xảy ra.

- Thất Sắc Hoa - Tử Anh Túc, tôi đương nhiên biết.

Đường Kim lười biếng nói.

Ở tới đây phía trước, Đường Kim xem xét tư liệu thời gian, biết được một cái thực đặc thù danh hiệu, thất sắc hoa.

Thất sắc hoa, đại biểu bảy nữ nhân, bảy nữ nhân xuất sắc nhất Hoa Hạ, mỗi người trong đó không chỉ dung mạo khuynh quốc khuynh thành, còn có địa vị vô cùng cao quý mà bản thân mỗi người còn có năng lực cường đại

Tiêu Đại Nhi chính là một trong Thất sắc hoa, danh hiệu của nàng đúng là Tử Anh Túc, nàng đúng là một bông anh túc khiến nam nhân dính vào như nghiện không thể thoát ra được, trời sinh nàng mắt tím tóc tím lại thích diện đồ tím cho tông xoẹt tông nên có danh hiệu Tử Anh Túc.

Thân là đệ tử xuất sắc nhất thế hệ này của kinh thành Tiêu gia, Tiêu Đại Nhi hiển nhiên có địa vị đủ để người khác tôn sùng, mị thuật của nàng cực kì cường đại, mà dung mạo của nàng Đường Kim chỉ mới gặp một người có thể sánh cùng đó là tiên tử che mặt lấy băng tuyết liên làm vũ khí.

Mà Đường Kim có chút hoài nghi, tiên tử che mặt kia cũng là một trong Thất sắc hoa , bởi vì trong thất sắc hoa, có một danh hiệu là Băng Tuyết Liên.

- Anh Túc có độc, một khi dính vào cả đời trốn không thoát.

Tiêu Đại Nhi nhẹ nhàng cười:

- Cậu là nam nhân đầu tiên chân chính chạm dính vào Tử Anh Túc cho nên đời này cậu trốn không thoát đâu.

- Cô dùng mị thuật với tôi là muốn quyến rũ tôi, mà mỹ nữ muốn gì dĩ nhiên tôi sẽ thỏa mãn nguyện vọng của mỹ nữ.

Đường Kim hì hì cười.

- Nhưng mà tôi phải nói cho cô một chuyện, thật ra thì tôi vừa vặn bách độc bất xâm.

- Thật sao?

Tiêu Đại Nhi lại cười dễ thương, mặc dù đã có đề phòng nhưng Đường Kim vẫn có chút khó có thể chống cự nụ cười của nàng.

Đường Kim không quen thuộc mị thuật, nhưng hắn tin tưởng mị thuật của Tiêu Đại Nhi chắc chắn đã đến cảnh giới đăng phong tạo cực, hoàn toàn không phải Hoắc Mị Nhi có thể so sánh.

- Đại Nhi mỹ nữ, hỏi cô một chút, cô biết Hoắc Mị Nhi chứ?

Đường Kim đột ngột hỏi để chuyển đề tài.

- Thiên Hải Hoắc gia Hoắc Mị Nhi?

Tiêu Đại Nhi ánh mắt lóe lên một tia khinh thường.

- Một nha đầu học chút mị thuật da lông bất nhập lưu mà thôi.

Thiên Hải Hoắc gia?

Đường Kim trong lòng hơi động một chút, tin này với hắn là tình báo không tệ, bởi vì hắn nhớ rõ Hoắc gia võ quán Hoắc Bắc Anh cũng đã nói hắn là người Thiên Hải Hoắc gia, như vậy, Hoắc Mị Nhi cùng Hoắc gia võ quán có quan hệ.

Thấy Đường Kim tựa hồ đang ngẩn người, Tiêu Đại Nhi lại là nhẹ nhàng cười, sau đó vẫn dùng giọng nói mềm mại nói:

- Đường Kim, chúng ta nói chính sự đi.

- Tốt, bàn chinh sự.

Đường Kim gật gật đầu, đồng thời mở to mắt nhìn chằm chằm Tiêu Đại Nhi, mỹ nữ này rất nguy hiểm, nguy hiểm khiến hắn không thể lúc nào cũng khống chế được, nhưng hắn vẫn không muốn lùi bước như vậy, hắn phải nhìn kĩ nàng đến khi nào hắn lúc nào cũng có thể tự khống chế thì thôi.

Không đợi Tiêu Đại Nhi nói, Đường Kim lại tiếp tục nói:

- Đại Nhi mỹ nữ, tôi giúp cô giết chết tên tiểu nhân Tiêu Nhân kia, có phải là cô nên cảm tạ tôi gì đó thực tế chút không? Tỷ như lấy thân báo đáp chẳng hạn, tôi chịu khó chấp nhận vậy.

- Cậu giết Tiêu Nhân tuy rằng giúp tôi, nhưng không phải là cậu vì giúp tôi mới giết hắn nên cảm tạ thực tế thì bỏ qua đi.

Tiêu Đại Nhi cười dễ thương.

- Tôi bỏ qua chuyện cậu vừa làm với tôi đã là cảm tạ lớn nhất với cậu rồi, bây giờ chúng ta vẫn nên bàn chuyện đối phó cha của Tiêu Nhân đi!

- Đại Nhi mỹ nữ, không phải cô nói thích trực tiếp sao, sao giờ vòng vèo vậy?

Đường Kim ngáp một cái.

- Cô cứ nói thẳng gọi tôi tới là muốn nhờ tôi xử lí giùm cha Tiêu Nhân - Tiêu Kiếm Anh phải không? Xử lí Tiêu Kiếm Anh cũng chính là đại bá của cô rồi cô chân chính thành chủ Tiêu gia, tôi nói không sai chứ?