Người đàn ông này với Đường Kim mà nói, cũng không xa lạ, chính là Hoắc Đao từng bị hắn đánh qua một lần, lúc này Hoắc Đao đang nghiến răng nghiến lợi thống hận nhìn Đường Kim.
Cách ăn mặc Hoắc Đao không khác gì lần trước, có khác thì tay hắn có vũ khí, một cây đại đao, vâng giống như đao phủ trong TV đấy.
Hoắc Đao vốn tướng mạo hung tợn, cầm thêm cây đao, càng thêm hung ác, đủ khiến người thường khiếp sợ.
Mà lúc này hung thần Hoắc Đao lại sợ hãi lùi về sau.
- A? Anh lấy dao tính mổ heo thịt dê à? Đường Kim ngạc nhiên hỏi.
- Lão tử giết ngươi! Hoắc Đao giận dữ hét lên, vác đao chém về phía Đường Kim!
- A... Bốn phía vang lên tiếng kinh hô, người Hoắc gia võ quán hưng phấn giống như thấy mưa máu tóe lên.
- Ách! Tiếng kêu thảm thiết vang lên trong dự liệu của mọi người, màn mưa máu cũng thế, nhưng cùng với đó là một cánh tay bay lên rồi rơi xuống đất.
Chính là, người hét thảm không phải là Đường Kim mà chính là người vung đại đao chém người Hoắc Đao, Hoắc Đao lại tự chém đứt tay trái của mình!
Hoắc Đao đã ném đại đao xuống đất, tay phải nắm lấy tay trái, sắc mặt trắng bệch, người xung quanh đều kinh nghi, Hoắc Đao rõ ràng bổ đao về Đường Kim, sao lại chém đứt tay mình?
- Gọi là đao giết heo không sai a, rất sắc bén, một đao chặt đứt móng heo! Đường Kim làm như không có gì, giống như chuyện này không có quan hệ gì với hắn.
Bốn phía yên tĩnh không tiếng động, không ai nói gì, nhiều người tâm lí xem náo nhiệt giờ đã bắt đầu thấy sợ hãi vội lui đi.
- Ai, ở đây đã có người chặt tay thể hiện ý chí, thề thoát ly quan hệ với Hoắc gia võ quán, các ngươi có muốn noi theo không? Đường Kim lại nói.
Chặt tay thể hiện ý chí?
Người Hoắc gia võ quán theo bản năng lui về sau, bọn hắn không muốn thể hiện ý chí như vậy a.
- Đúng là không tự giác a. Đường Kim duỗi lưng một cái, sau đó đột nhiên xong vào đám người.
Một quyền ngã một người, một cước lại ngã thêm một người, tiện tay tát một cái lại bay thêm một người nữa, người này bay xuống lại đụng ngã một người nữa. Mỗi lần Đường Kim ra tay thì ít nhất có một người ngã không dậy nổi.
Tiếng rên la thảm thiết vang lên, chưa đầy một phút cả Hoắc gia võ quán chỉ còn mỗi Hoắc Đao đang đứng.
Kết thúc công việc, Đường Kim tùy ý vỗ vỗ tay, sau đó hét lên: - Người ở bên trong, xuất hiện đi, tôi lười bước vào chỗ các ngươi!
- Vị huynh đệ này, Hoắc gia võ quán chúng ta có gì đắc tội cậu sao? Một người đàn ông cao lớn anh tuấn bước ra, đúng là quán chủ Hoắc gia võ quán, Hoắc Bắc Anh.
Sau Hoắc Bắc Anh còn mười mấy người đều mặc đồ Hoắc gia võ quán, nhưng Hoắc Bắc Anh lại mặc âu phục, đúng là nổi bật giữa đám đông.
- Các ngươi đắc tội tôi hay không không quan trọng, chủ yếu là tôi thấy mấy người ngứa mắt. Đường Kim lười biếng nói: - Tôi rất bận, lười nói nhiều, Hoắc gia võ quán các người giải tán đi!
- Bằng hữu khẩu khí thật lớn, chẳng qua, bằng hữu thật sự muốn là địch với Hoắc gia chúng ta sao? Hoắc Bắc Anh bình tĩnh, căn bản không thèm nhìn Hoắc Đao bị chém rụng tay. - Có lẽ tôi phải nói cho cậu biết chúng tôi là người Hoắc gia Thiên Hải, đối địch với chúng ta chỉ sợ không phải là lựa chọn sáng suốt... Ách!
Hoắc Bắc Anh chưa nói hết lời đã bị Đường Kim đột nhiên đánh một quyền vào ngực.
- Nói nhảm vãi, tôi đã nói tôi rất bận. Đường Kim bất mãn nói, sau đó nhìn hơn mười người còn lại: - Các người tự mình lăn đi hay là để ta đánh?
- Chúng ta đi, lập tức đi ngay... Mười mấy người cuống quýt trả lời rồi vội vã chạy đi.
- Đứng lại! Đường Kim lại nói: - Tôi có nói các ngươi đi như vậy sao?
Mọi người vội vàng dừng lại..
- Vậy cậu,... Cậu muốn gì? Một người không nhịn được hỏi.
- Tôi không muốn thấy đồ Hoắc gia võ quán, cởi đồ ra các ngươi có thể lăn đi. Đường Kim hời hợt nói.
Cởi đồ ra?
Một đám người buồn rười rượi nhưng nhìn lại Hoắc Đao và một đám đồng môn đang nằm đó chưa bò dậy nổi vì thế hết do dự vội cởi đồ ra rồi chạy như điên. Một đám đàn ông chỉ mặc quần lót chạy như điên trên đường đúng là khiến vô số người chú ý.
- Không tệ. Đường Kim thỏa mản bộ dáng, sau đó mới đi ra vỉa hè chỗ Hàn Tuyết Nhu đang đợi trên xe, hì hì cười - Honey, chúng ta bây giờ đi ăn cơm đi!
- Ừm! Hàn Tuyết Nhu nổ máy rời đi.
Mà lúc này, Hoắc Bắc Anh chậm rãi đứng lên, nhìn Ferrari biến mất trong tầm mắt, trên mặt hắn xuất hiện nụ cười quỷ dị
Quay lại nhà hàng đã gần sáu giờ, Hàn Tiểu Linh cùng bạn trai Hà Diệu Tổ đã ở đó chờ bọn hắn, Đường Kim tâm trạng không tệ nên đánh chén hăng say.
Đến bảy giờ, bữa tối chấm dứt, theo kế hoạch, bốn người cùng đi xem phim, Đường Kim cũng không hứng thú xem phim lắm, bất quá Hàn Tuyết Nhu muốn đi hắn cũng phải đi cùng.
Trả tiền, bốn người ra phòng, khi chuẩn bị đi thì tiếng thét chói tai vang: - Ngươi làm gì vậy? Lưu manh!
Giọng nói này có chút quen tai, Đường Kim nhìn sang phát hiện đúng là người quen thật.