Bệnh viện trung tâm Ninh Sơn, tầng ba, khoa phụ sản.
Hai người đàn ông chừng ba mươi tuổi, một cao một thấp đứng ở cửa, người không biết thì nghĩ rằng đưa vợ đi khám, nhưng thực tế họ là nhân viên tổ điều tra ủy ban thanh tra kỉ luật tỉnh (tỉnh kỷ ủy).
Hai người này đã đợi mười mấy phút mà Liễu Nguyệt vẫn chưa đi ra, trên mặt lộ vẻ mất kiên nhẫn, nhưng mà họ cũng không nghi ngờ gì, theo họ Liễu Nguyệt chỉ là một cô gái không có bối cảnh gì, Hạ Ngọc Thư đã bị bắt, một mình cô ấy thì làm được gì.
Nhưng đúng lúc này, một phụ nữ xinh đẹp dị thường xuất hiện, mỗi cử động đều hiện rõ vẻ cao quý ưu nhã, nhìn thấy nàng sắc mặt hai người đều thay đổi.
- Đây không phải là Tần Khinh Vũ sao? Người đàn ông cao không quá chắc chắn nói.
- Hẳn là cô ấy, bất quá, kỳ quái, không phải tổ trưởng Canh đi tìm cô ấy sao? Người thấp hơn có chút mê hoặc.
- Có chút không đúng lắm. Người cao khẽ nhíu mày: - Liễu Nguyệt đến đây Tần Khinh Vũ cũng xuất hiện ở nơi này, thật trùng hợp.
- Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Người thấp cũng không quá để ý: - Tần Khinh Vũ cũng không có hậu trường gì lớn, nghe nói trước kia cô ta quan hệ thân thiết với Tôn gia, nhưng giờ thì làm gì được nữa.
- Cũng đúng. Người cao trấn định lại.
Nhìn thấy Tần Khinh Vũ càng ngày càng gần, người cao lại không tự chủ nuốt nước miếng một cái: - Nữ nhân này, thật xinh đẹp!
- Xinh đẹp được gì chứ, còn không phải bị lão gia hỏa Tôn Gia Quốc kia chơi? Phỏng chừng Hạ Ngọc Thư cũng chiếm hữu rồi, khoan hãy nói, hai tên kia diễm phúc thật tốt, chơi được nữ nhân như vậy vài năm thì có ngồi tù cũng đáng... Người thấp vừa nói một bên nhìn chằm chằm vào thân hình vô cùng mê người của Tần Khinh Vũ, đột nhiên hắn thấy trước mặt đầy trăng sao, mặt lệch hẳn sang một bên cùng với tiếng kêu bôm bốp giòn tan như pháo nổ.
Hai người này chỉ chú ý đến Tần Khinh Vũ, không để ý đến một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi đi cùng, chính người này đã vả mặt người thấp mà hắn không làm được gì.
Đường Kim vốn không muốn ra tay, ít nhất không muốn ra tay nhanh như thế, chỉ là hắn thính lực rất tốt, điều này đôi khi cũng không phải chuyện tốt, hắn vừa vặn nghe đến kia người thấp nói lời ô uế về Tần Khinh Vũ , nhất thời liền không thể nhịn được nữa.
Mắng hắn, hắn có thể ngẫu nhiên không để ý, nhưng mắng Khinh Vũ tỷ tỷ của hắn tuyệt đối không thể nhịn được.
Vì thế, Đường Kim trực tiếp tát thẳng lên mặt hắn, đá vào hạ bộ hắn, tội nghiệp tên lùn chưa kịp biết chuyện gì xảy ra đã bị đánh ngất rồi.
- Cậu làm gì vậy? Sao lại đánh người đây? Ngươi có biết chúng ta là... Ách! Người cao hơi may mắn hơn một chút là thấy được bộ dạng của Đương Kim, nhưng mà bất quá cũng chỉ có tí đó thôi, sau đó thì hắn cũng bị đánh ngất như người gầy.
Biến cố đột ngột này khiến không ít người kinh ngạc nhưng Đường Kim lại coi như không có gì mỉm cười nhìn Tần Khinh Vũ: - Khinh Vũ tỷ tỷ, chị vào đi.
- Ừ! Tần Khinh Vũ vẫn giữ được bình tĩnh, dù gì đây cũng không phải là lần đầu nàng gặp cảnh này.
Sau đó mọi chuyện đều ổn, Tần Khinh Vũ đưa Liều Nguyệt bình an rời bệnh viện.
- Khinh Vũ tỷ tỷ, chị đưa cô ấy đi trước, em còn có chút chuyện ở đây. Cửa bệnh viện, Đường Kim nói với Tần Khinh Vũ.
Một phần là chiếc Porsche không thể chứa nổi ba người nói gì đến bốn, mặt khác Đường Kim muốn đi gặp Thất tiên nữ.
- Ừ, vậy cũng được, chúng ta đi trước. Tần Khinh Vũ cũng không còn nói thêm gì, giúp Liễu Nguyệt lên xe, rời đi.
Đường Kim đi mua một bó hoa hồng màu xanh lam ở cổng bệnh viện rồi bước vào bệnh viện.
Đến chỗ hộ sĩ, hắn không thấy Kiều An An nhưng hắn thấy có y tá đang trực ở đó.
- Là cậu à? Y tá kia ngẩng đầu, nhìn thấy Đường Kim liền nở nụ cười cổ quái: - Thất tiên nữ đã đi tiêm cho bệnh nhân, hai phút sau cô ấy sẽ quay lại.
- A, cám ơn hộ sĩ tỷ tỷ. Đường Kim hì hì cười, sau đó màn hình tiệm cận phẳng của cô ta, hắn biết y tá này tên là Chu Tiểu Đào, tên đã tục người còn tục hơn.
Kỳ thật này Chu Tiểu Đào ngoại hình không tệ, có thể nói là mi thanh mục tú nhưng so với Kiều An An thì đúng là phàm phu tục tử thiệt.
- Ai, hỏi cậu này, cậu bao nhiêu tuổi rồi? Chu Tiểu Đào có chút nhiều chuyện, rất hứng thú với chuyện tình cảm của Đường Kim với Kiều An An, mà cả bệnh viện này đều thế đâu chỉ mỗi nàng.
- Mười sáu tuổi. Đường Kim cũng không giấu diếm.
- Thất tiên nữ nói cậu là học sinh trung học, có thật vậy hay không à? Chu Tiểu Đào có chút không quá tin, lần trước Đường Kim dọa Lý Thiên Danh sợ tới mức quỳ xuống cầu xin tha thứ, một học sinh trung học có thể có uy lực lớn vậy sao?
- Đúng vậy, tuy rằng tôi không thích đọc sách, nhưng mà thật sự tôi là học sinh trung học. Đường Kim thuận miệng trả lời.
Chu Tiểu Đào đang còn muốn hỏi, lại phát hiện Kiều An An đã đi tới, liền cười hì hì hét lên: - A, Thất tiên nữ, cậu nhỏ nhà cậu tới nè!
- Chị gái y tá, em không phải là cậu nhỏ, em lớn lắm. Đường Kim nghiêm trang phản bác.
- Chị hiểu mà, cậu lớn mười sáu tuổi. Chu Tiểu Đào hì hì cười.
- Đường Kim, sao cậu tới rồi? Kiều An An bước nhanh tới.
- Nhớ chị nên đến thôi Đường Kim hì hì cười, thuận tay đưa bó hoa tới: - Thất tiên nữ, tặng chị.
Kiều An An tiếp nhận hoa, trên mặt cười tràn đầy xấu hổ đồng thời còn chút ái ngại: - Nhưng chị còn phải làm việc...
- Không sao, thực ra em cũng đang đi học Đường Kim chẳng hề để ý.
- Em có thể trốn học, chị không thể trốn việc a. Kiều An An hơi khó khăn, lại có chút thấy có lỗi với Đường Kim liền còn nói thêm: - Nếu không, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm được chứ?
- Tốt! Đường Kim dĩ nhiên là đồng, sau đó giang hai cánh tay: - Em sẽ đi ngay, chúng ta làm nghi thức chào tạm biệt hỉ.