Chương 380: Tiên Môn Chí Bảo

Khi Lâm Phát Minh vừa ra khỏi bệnh viện, một người đàn ông cao lớn đẹp trai khác tiến vào một phòng bệnh khác.

Người này dung mạo giống Hoắc Bắc Kiệt đến bảy phần, hắn đúng là anh trai Hoắc Bắc Kiệt, Hoắc Bắc Anh.

Trên giường bệnh, Hoắc Bắc Kiệt sắc mặt như tro tàn, mặc dù nhưng đã tỉnh lại, nhưng nhìn chẳng khác nào đã chết, trợn mắt nhìn trần nhà trân trối.

- Tiểu Kiệt! Hoắc Bắc Anh nhìn Hoắc Bắc Kiệt, trong mắt lóe lên một tia đau xót, nhưng ngữ khí của hắn lại rất bình tĩnh.

Chính là, Hoắc Bắc Kiệt vẫn bộ dạng đần độn vậy, từ khi biết mình không thể chữa được hắn vẫn luôn như vậy.

- Tiểu Kiệt, tay chân của em chưa chắc không thể chữa khỏi. Hoắc Bắc Anh lại nói.

Nghe được câu này, Hoắc Bắc Kiệt đột nhiên liền tỉnh táo hẳn như sống lại: - Đại ca, anh nói thật chứ? Tay chân của em thật sự còn có thể chữa khỏi?

- Tiểu Kiệt, đại ca ta đã lừa em bao giờ chưa? Hoắc Bắc Anh ngữ khí vẫn bình tĩnh: - Anh mới vừa gọi điện cho Thất thiếu, Thất thiếu nói hắn biết một thần y có thể chữa những bệnh bác sĩ không chữa được, nhưng hành tung người này không rõ lắm.

- Đại ca, em chỉ sợ anh an ủi em. Hoắc Bắc Kiệt vẻ mặt tái nhợt bắt đầu có chút huyết sắc, ánh mắt có thần hơn: - Bất quá Thất thiếu đã nói vậy em tin không phải là giả.

- Tiểu Kiệt, tuy rằng thương thế của em có thể chữa khỏi nhưng anh mong em nhớ bài học lần này. Hoắc Bắc Anh sắc mặt thoáng nghiêm túc lên. - Anh không hy vọng sau này em vì con gái mà biến thành dạng này.

- Đại ca, nhược điểm này của em không sửa được, cô gái hôm nay thật sự rất được... Hoắc Bắc Kiệt ánh mắt lóe lên, mỹ nữ hôm nay thật sự là khó quên.

- Tiểu Kiệt, sao em vẫn không rõ đây? Hoắc Bắc Anh thở dài,; - Nhược điểm của em không phải là háo sắc, phụ nữ chỉ là đồ chơi nhưng phải điều tra rõ họ là ai. Tiểu Kiệt, anh hỏi em, em có biết cô gái kia là ai không? Em có biết người đã đánh em là ai không?

Không đợi Hoắc Bắc Kiệt trả lời, Hoắc Bắc Anh liền lắc đầu: - Em không biết, em chỉ thấy mỹ nữ là nhào vào mà không thèm để ý gì cả.

- Đại ca, em biết sai rồi. Hoắc Bắc Kiệt luôn rất tin phục đại ca này, nhưng lập tức hắn liền cắn răng trong mắt nồng nặc hận ý: - Đại ca, em nhất định phải báo thù, em muốn đánh gãy tứ chi, à không, phải là ngũ chi của hắn rồi mỗi ngày chơi phụ nữ của hắn trước mặt hắn.

Hoắc Bắc Kiệt nghiến răng nghiến lợi, mặc dù biết thương tậ có thể trị hết nhưng cừu hận thì không thể nào hết được.

- Được, từ bây giờ em tính toán làm sao mà báo thù đi. Hoắc Bắc Anh thản nhiên nói: - Tiểu Kiệt, từ nay về sau anh sẽ không giúp em chút nào, mặc dù anh biết tất cả về đối phương nhưng nếu muốn báo thù em phải dùng năng lực của chính mình.

- Đại ca, anh... anh không giúp em? Hoắc Bắc Kiệt nhất thời sửng sốt.

- Tiểu Kiệt, đại ca không thể mãi giúp em được, bây giờ nằm dưỡng thương là cơ hội tốt nhất để em điều tra, tính toán, sắp xếp kế hoạch để khi ra viện bắt đầu thực hiện. Hoắc Bắc Anh chậm rãi nói: - Mà khi em hoàn thành chuyện này, không chỉ báo được thù, có được phụ nữ mình muốn còn hoàn toàn trưởng thành, có thể tự mình đảm đương một phía.

- Chỉ là, đại ca... Hoắc Bắc Kiệt còn muốn nói.

Hoắc Bắc Anh khoát tay: - Tiểu Kiệt, em vốn rất thông minh, chỉ là em quá lười suy nghĩ, lần này hãy tự mình tự hỏi đi. Với lại lần này anh đến đây còn có việc quan trọng khác, không có thời gian để giúp em.

- Em biết rồi, đại ca.

- Tiểu Kiệt, em dưỡng thương cho tốt đi, đại ca có việc đi trước đây. Nói xong câu đó, Hoắc Bắc Anh liền xoay người ra khỏi phòng bệnh, không dừng lại chút nào.

Cả buổi chiều, Đường Kim đều bị bốn tiểu nha đầu quấn lấy cho đến tận chín giờ tối mới tha cho hắn.

Đường Kim mệt nhoài trở về kí túc xá, thả người xuống giường thở hổn hển.

Giữa đêm Đường Kim giống như ngủ say đột nhiên mở mắt, tung ngườ lên không trung, chuyển thành thế đả tọa rơi xuống giường.

- Nên luyện công. Đường Kim tự lẩm bẩm, sau đó ánh mắt hắn nhìn vào vòng tay ngọc: - Vòng tay này rốt cuộc là bảo bối gì đây?

Trong mấy ngày qua Vân Vũ Tuyết đã nói với hắn rất nhiều chuyện hắn chưa từng nghe qua, nhất là về cái vòng tay này.

Vân Vũ Tuyết nhận ra vòng tay này nhưng lại không chịu nói cho hắn biết làm hắn rất bất đắc dĩ.

- Đường Kim đệ đệ, vòng tay của đệ chính là tiên môn chí bảo khiến người người tranh đoạt, nhưng lai lịch và tác dụng cụ thể của nó thì tỷ không rõ lắm. Vân Vân Tuyết lại nói: - Người cho đệ vòng tay này mà không nói cho đệ biết tí gì chắc chắn có sắp xếp riêng, nếu tỷ nói quá nhiều lại hỏng chuyện của hắn.

Đường Kim tuy rằng rất muốn biết nhưng Vân Vũ Tuyết nói rất đúng, với lại bà chị kết nghĩa này hắn cũng chỉ mới quen mấy ngày, không thể ép nàng nói ra được, mà ép cũng không được, nàng lợi hại hơn hắn nhiều.

Hít một hơi thật sâu, Đường Kim làm cho mình tĩnh hạ tâm lại, chân khí ở trong người chậm rãi vận chuyển, rất nhanh đi vào chỗ vòng tay, sau đó một sợi chân khí kéo theo một cỗ khí thế nồng đậm ra dung hợp với sợi chân khí!