Chương 375: Ngươi Là Đồ Đần Sao?

- Cha nuôi? Cảnh sát giao thông vừa tức giận vừa có xem thường: - Có tí tuổi đã học người ta lôi cha nuôi ra dọa người, bản lĩnh thì gọi đến đây ta xem hắn là ai nào?

Bốn cô bé bắt đầu thương lượng.

- Có nên gọi cha nuôi đến đây không?

- Bỏ đi, chúng ta có thể tự mình xử lí mà!

- Đúng vậy, chúng ta đi thăm cha mà, sao để cha biết được!

- Được rồi, không tìm cha nuôi, tự chúng ta giải quyết!

Bốn cô bé thảo luận xong xuôi rồi quay đầu cảnh cáo cảnh sát giao thông: - Này, cấm cản đường chúng ta, nếu không chúng ta sẽ đánh đòn đó?

Nói xong, bốn cô bé nhảy lên chiếc Hummer, một bé còn ngoái đầu ta ngoài: - Thúc thúc tốt bụng, cùng đi nào!

- Còn muốn chạy? Cảnh sát giao thông giận dữ xông tới chắn đầu xe: - Xuống xe cho ta, gọi người lớn đến bảo lãnh cả người lẫn xe.

- Này, ngươi là đồ đần sao?

- Ngươi có biết chúng ta là trẻ em không?

- Ngươi không biết chúng ta đâm chết người cũng không sao à?

- Ngươi còn không tránh ra chúng ta đâm chết tự chịu đó nha!

Bốn cô bé trên xe chẳng khách khí nói.

Mọi người xung quanh không biết nói gì, mà ngẫm lại cũng đúng, bị trẻ con cán chết thì ai đền mạng mình đây?

Sắc mặt cảnh sát khẽ đổi, hắn cũng biết điều này, nhưng nếu tránh ra thì mặt mũi hắn để đâu, ai chịu trách nhiệm với bạn hắn, với xe bị đụng đây?

Ánh mắt hắn nhìn sang người đàn ông kia, hừ lạnh một tiếng tránh khỏi đầu xe: - Các ngươi cùng đi với nhau, vậy ngươi theo ta đến đồn trước đi!

- Này, ngươi đúng đồ đần!

- Vị thúc thúc tốt bụng kia chúng ta không quen!

- Thúc ấy lại không đụng xe của ngươi!

- Đây là bắt loạn người!

Bốn cô bé lại mất hứng.

- Câm miệng! Cảnh sát giao thông thẹn quá hoá giận, rống lên.

- Đánh hắn! Bốn cô bé mở cửa xe nhào tới tấn xông cảnh sát khiến hắn kêu la thảm thiết, mũi dính một quyền ăn trầu luôn, đau nhất vẫn là mười ngón chân bị giẫm thảm thiết.

Giận, cuồng nộ!

Đau đớn kịch liệt làm cho hắn vô cùng phẫn nộ, hoàn toàn mất lý trí!

- Ta giết các ngươi! Hắn rút súng lục ra, đầu năm nay nhiều cảnh sát giao thông cũng được trang bị súng, bọn họ không thuần túy là cảnh sát giao thông nữa rồi.

Xung quanh kinh hãi, người đàn ông kia sắc mặt cũng tái nhợt, không ngờ rằng tên cảnh sát này dám dùng súng.

Bốn tiểu cô nương cũng trắng bệch mặt, tuy các nàng có luyện võ công nhưng sao đủ để tránh khỏi viên đạn trước mặt đây?

- Quỳ xuống cho ta! Hắn không vội bắn, hắn muốn trả lại mối nhục phải chịu trước đã.

Nhưng hắn vừa dứt lời, một vật lạnh như băng chạm vào đầu hắn cùng với một giọng nói lạnh lẽo không kém vang lên: - Bỏ súng

Bốn phía lại là nhiều tiếng hô kinh ngạc, mọi người thấy cảnh sát giao thông bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người mặc có chút bại lộ nữ nhân, mà nữ nhân này trên tay cũng cầm một cây, đang để ở cảnh sát giao thông trên huyệt thái dương.

Tên cảnh sát đổ mồ hôi lạnh, hắn biết nếu mình dám nổ súng thì chắc chắn đầu mình cũng nở hoa

- Da, Trình Lâm a di, dì thật giỏi! Bốn tiểu cô nương hoan hô: - Tháng sau miễn tiền thuê nhà cho dì!

Cô gái này chính là Trình Lâm, sau khi bốn cô bé lái xe chạy xuống núi nàng luôn âm thầm đi theo bảo vệ.

- Bỏ súng xuống! Trình Lâm lại quát lạnh.

Sắc mặt tên cảnh sát càng thêm tái nhợt, lúc này lý trí đã quay lại với hắn, hắn nhận ra mình chọc nhầm tổ kiến lửa rồi, mấy cô bé này có thể lái Hummer lại có bảo vệ dùng súng thì có thể là người bình thường được sao?

Bàn tay cầm súng nhẹ buông ra, khẩu súng rơi xuống cũng là hắn trút được gánh nặng nhưng sau đó bất ngờ gáy hắn bị đánh mạnh mà ngất xỉu.

- Muốn chết! Sau khi đánh ngất tên cảnh sát, Trình Lâm nghĩ lại mà thấy sợ, bốn cô bé này cực kỳ quan trọng với Ám Kiếm, tuy các bé là tiểu ma nữ nhưng cũng cực kỳ thông minh lanh lợi đáng yêu mà.

Trình Lâm còn có chút chưa hài lòng, đá thêm tên kia hai cước rồi nói với bốn cô bé: - Khả Ái Linh Lợi, theo ta trở về.

- Trình Lâm a di, chúng con muốn đi gặp cha nuôi! Bốn tiểu nha đầu hiển nhiên không muốn trở về.

Chỉ là bốn cô bé gây chuyện như vậy nên Trình Lâm cũng không dám để các bé lái xe nữa, nàng bèn lấy điện thoại ra gọi Đường Kim.