Chương 368: Kiều An An Nổi Giận

Gương mặt xinh đẹp Kiều An An chợt trắng bệch, nàng nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt, giọng nói có chút run rẩy: - Hoa này là ngươi tặng?

Người vừa xuất hiện là sát thủ hộ lý nổi danh cả bệnh viện trung tâm Lý Thiên Danh, nhìn thấy hắn xuất hiện không ít hộ sĩ lộ rõ vẻ cổ quái lên mặt, mấy y sinh đi qua đều có cảm giác ghen tỵ, y tá xinh đẹp nhất bệnh viện này rốt cuộc vẫn bị tên khốn này đắc thủ. Cũng khó trách một số người sẽ có hiểu lầm, bởi vì bộ dáng Kiều An An ôm bó hoa kia giống hệt rơi vào lưới tình

Chính là những người này căn bản không nghĩ tới, Kiều An An chỉ là hiểu lầm mà thôi.

Đường Kim đã hai lần tặng Kiều An An hoa, hai lần đều là hoa này, mà Kiều An An mấy ngày nay luôn luôn đang lo lắng cho hắn, đột nhiên có người tới tặng đúng loại hoa này dĩ nhiên nàng sẽ vui vẻ phấn khích rồi.

Nhưng mà, Kiều An An như thế nào cũng không nghĩ tới, hoa này lại là Lý Thiên Danh đưa!

Lúc này, Kiều An An có cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục, sau to lớn thất vọng là phẫn nộ dị thường!

- Kiều hộ sĩ, ta chỉ là muốn cho ngươ

cái kinh hỉ... Lý Thiên Danh nở nụ cười, còn có chút đắc ý, vừa thấy khuôn mặt Kiều An An lộ rõ vẻ ngọt ngào ôm bó hoa hắn tặng, không đắc ý mà được à?

Đáng tiếc, Lý Thiên Danh vui quá hoá buồn rồi.

- Ai muốn ngươi tặng hoa cho ta? Biến, ngươi cút xa một chút cho ta! Kiều An An đột nhiên nổi giận, quẳng bó hoa vào đầu Lý Thiên Danh!

Bốn phía trong nháy mắt hoàn toàn yên tĩnh, một đám người trợn mắt há hốc mồm, mà y tá bác sỹ làm việc cùng Kiều An An càng thêm chấn động, Thất tiên nữ luôn ôn hòa sao hôm nay dữ như báo mẹ vậy?

- Lý Thiên Danh, đừng dây dưa ta, loại người như ngươi chỉ biết bông đùa người khác, mắt ta có mù cũng sẽ không thích ngươi, cút xa ta ra một chút! Kiều An An tức giận mắng.

Không thể không nói, Lý Thiên Danh tuy rằng không phải hạng tốt đẹp gì, nhưng mà tội nghiệp hắn quá xui xẻo, ai bảo chọn đúng lúc để tặng hoa, lại chọn đúng loại hoa để tặng làm chi?

Lý Thiên Danh đáng thương sắc mặt kia lúc đỏ lúc trắng, làm trò nhiều người như vậy bị Kiều An An như vậy mắng, tự nhận anh tuấn tiêu sái niên khinh hữu vi Lý Thiên Danh lại thế nào chịu được đây?

Thẹn quá hoá giận, Lý Thiên Danh mắng Kiều An An: - Kiều An An, đủ rồi nha, ta tặng hoa đúng là tôn trọng ngươi...ngươi nghĩ bây giờ ngươi còn được như trước sao? Ngươi cho là ngươi còn là thiên kim tiểu thư à? Ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi những chuyện hư hỏng kia sao? Vị hôn phu của ngươi chết rồi, tên nam nhân ngươi bám lấy cũng không thấy đâu, ngươi còn cái gì chứ?

- Dù ta không là gì cũng chả thèm ngươi! Kiều An An sự phẫn nộ dần bớt đi, nàng vốn không phải hay mắng người, chỉ là hôm nay mọi cảm xúc đè nén bao lâu biến thành sự phẫn nộ bộc phát ra mà thôi.

- Kiều An An, cho ngươi thời gian cầu xin ta! Lý Thiên Danh hận hận nói, nếu không phải bây giờ có nhiều người thì hắn hận không thể đè nữ nhân này hành hạ giày vò một phen!

- Thất tiên nữ vĩnh viễn sẽ không cầu ngươi, bất quá bây giờ ngươi sẽ phải cầu xin ta! Một cái thanh âm lười biếng đột nhiên vang lên.

- Đê Ka Mờ con mẹ nó ngươi... Lý Thiên Danh đang lo không tìm thấy người để trút lửa giận nên lập tức mắng chửi, vừa chửi vừa xoay người: - Ngươi...ngươi...

- Đường Kim? Kiều An An giọng nói có chút run rẩy, cách đó không xa, thân ảnh quen thuộc kia đang đứng đó, vẫn vẻ mặt hiền lành, vẫn bộ dạng lười nhác.

- Thất tiên nữ, nhớ Đổng Vĩnh không? Người đó cười sáng lạn.

- Đường Kim, đúng là cậu! Kiều An An đỏ mắt, bước nhanh tới ôm chầm lấy Đường Kim: - Cậu vẫn còn sống...

Nhẹ nhàng ôm lấy Kiều An An, Đường Kim nhẹ nhàng nói: - Dĩ nhiên em còn sống, đẹp trai như vậy trời cao cũng nỡ lòng nào để em chết...

Hai người ôm nhau, bốn phía có mấy chục ánh mắt nhìn vào, nam thì vẫn là ánh mắt ghen tị, nữ thì có chút khác thường, cậu thanh niên này có gì đặc biệt mà khiến Kiều An An yêu thương như vậy?

Lý Thiên Danh nhìn Đường Kim ôm Kiều An An, trong mắt có ghen tị, cũng có một chút sợ hãi, chứng kiến hai người tựa hồ không chú ý tới hắn, hắn vội lặng lẽ lui về phía sau, muốn thừa dịp hai người không chú ý để rời đi.

- Ai cho ngươi đi vậy? Nhưng vào lúc này, giọng của Đường Kim lại vang lên.

Lý Thiên Danh nhất thời biến sắc, hắn ngừng lại, nhìn Đường Kim, có chút ngoài mạnh trong yếu nói: - Ngươi muốn thế nào?

- Ta vừa nói xong mà, bây giờ ngươi phải cầu xin ta! Đường Kim vẫn ôm Kiều An An như cũ nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Lý Thiên Danh: - Ta không muốn đánh người làm nghề y kẽo nhỡ việc của bệnh nhân, ngươi quỳ xuống cầu xin đi.

Mọi người xung quanh đều âm thầm thấy kỳ lạ, bạn trai của Kiều An An có lai lịch gì mà dám bắt Lý Thiên Danh quỳ xuống xin lỗi đây.

- Đường Kim, ngươi đừng quá đáng! Khuôn mặt tuấn tú Lý Thiên Danh đỏ bừng.

- Thôi được, ta cũng đang muốn đánh ngươi nằm liệt một chỗ đây. Đường Kim lười biếng nói, sau đó buông lỏng Kiều An An ra rồi đi về phía Lý Thiên Danh: - Ta có chút kỳ quái, hình như ngươi rất thân quen với Dương Minh Hào, hay là để ta tiễn ngươi làm bạn với hắn.

- Ngươi...ngươi muốn làm cái gì? Lý Thiên Danh theo bản năng lui về sau, ánh mắt lộ vẻ kinh hoảng, làm bạn với Dương minh Hào? Dương Minh Hào đã chết rồi mà, chẳng lẽ... - Rất nhiều người đều biết, ta là người rất hiền lành. Đường Kim tỏ ra chân thật: - Dương Minh Hào rất đáng thương, một mình lẻ loi cô đơn, mặc dù ông cha vẫn dạy việc thiện nhỏ thì không nên làm nhưng mà ta thấy không nên bỏ qua việc thiện dù nhỏ bé này.

Phù phù!

Đường Kim nói còn chưa dứt lời, Lý Thiên Danh dưới ánh mắt khiếp sợ của mấy chục người quỳ xuống.