Có thể chính như lời Kiều An An mới nói, kỳ thực trong lòng nàng cũng không khó chịu như vậy mà trái lại còn có cảm giác như chim hoàng yến được xổ lồng tự do.
Nhưng chim hoàng yến tự do có thể tự sinh tồn được sao?
Im lặng đi trên đường, nàng miên man suy nghĩ, tự do có cái hay của nó, nhưng mặt khác nàng lại mất đi sự bảo hộ của gia tộc.
Kiều An An cũng hiểu được, chỉ cần nàng mở miệng, à không, chỉ cần nàng không từ chối, Đường Kim sẽ chuẩn bị tất cả cho nàng. Có thể chỉ sáng mai thôi nàng sẽ lại quay lại cuộc sống của thiên kim tiểu thư.
Nhưng mà như vậy, nàng có khác gì chim hoàng yến nhảy từ lồng chim này sang chuồng sắt khác.
Mặc dù Kiều gia trục xuất là do Đường Kim liên lụy, nhưng nàng không trách hắn. Có thể hắn ra tay quá tàn nhẫn nhưng bọn người Dương Minh Hào có chết cũng không đủ đền tội.
Bởi vì nếu không phải Đường Kim có năng lực phi phàm bây giờ hắn đã là một cái xác còn nàng đang bị Dương Minh Hào làm nhục.
Kiều An An không trách Đường Kim nhưng cũng không muốn phụ thuộc vào hắn, đoạn tuyệt quan hệ dĩ nhiên là không thể nhưng nàng muốn có cuộc sống của chính mình.
Phía trước là ngã tư đường, Kiều An An đột nhiên ngừng lại, ngã tư thông thường này như đang nhắc nhở nàng cũng đang đứng trước ngã tư đường, rẽ trái hay rẽ phải đều ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời nàng.
- Thất tiên nữ, đi mệt sao? Vậy thì chúng ta về nhà đi. Đường Kim lúc này mở miệng nói.
- Đường Kim, chúng ta tách ra ở đây đi. Kiều An An rốt cục đưa ra quyết định.
- Tách ra? Đường Kim sững sờ: - Vì sao phải tách ra đây?
- Chị có chút chuyện phải làm. Kiều An An nhẹ giọng hồi đáp.
- Thất tiên nữ, chuyện của chị cũng là chuyện của em, để đó em giải quyết cho. Đường Kim lập tức nói.
- Đường Kim, chị muốn làm một mình. Kiều An An dùng ánh mắt xinh đẹp nhìn thẳng Đường Kim, trong mắt có vài phần kiên quyết.
Đường Kim sững sờ, trong lòng ccó chút buồn bực, kỳ thật sau khi biết Kiều An An bị đuổi Kiều gia trong lòng hắn rất cao hứng, bởi vì sau này Thất tiên nữ thuộc về hắn rồi.
Nhưng bây giờ hắn hiểu ra rằng, ý muốn nuôi Thất tiên nữ của hắn đã tan vào hư không rồi.
Cảm thấy Đường Kim thất vọng, Kiều An An không khỏi trong lòng mềm nhũn, chàng trai này đã làm cho nàng rất nhiều chuyện, mặc dù không muốn nhưng nàng không muốn hắn bị tổn thương vì nàng.
Vì thế giọng nói của Kiều An An không khỏi nhu hòa một ít: - Chị chỉ muốn một cuộc sống độc lập chân chính, sau này có chuyện em có thể tới tìm chị, chị cũng có thể tìm em.
- Thất tiên nữ, bây giờ chị đã có chỗ ở chưa? Đường Kim tâm tình nhất thời tốt hơn nhiều - Nếu không, chị ở cũng chỗ với mấy đứa nhỏ?
Kỳ thật Đường Kim vốn muốn cho Kiều An An trực tiếp ở ký túc xá của hắn, bất quá bây giờ hắn biết, chuyện này cơ bản là không thể nào, cho nên liền lùi lại mà cầu việc khác, muốn cho Kiều An An đến ở ngôi biệt thự trên núi kia .
Kiều An An lắc đầu: - Không được, chị thuê một căn nhà gần bệnh viện là được.
Kỳ thật Kiều An An có chút động tâm động tâm với đề nghị này, ở chung với Diệp Tiểu Mạn và bốn đứa nhỏ đúng là hợp với hoàn cảnh của nàng nhất, nhưng nàng sao có thể để mình liên lụy đến chúng được?
- Được rồi. Đường Kim cũng tiếp tục dây dưa - Thất tiên nữ, chỉ cần chị vui. chị muốn gì cũng được.
- Cảm ơn. Kiều An An nhẹ nhàng nói, vốn nàng còn có chút bận tâm lỡ Đường Kim không buông tay, thậm chí có thể sẽ buộc nàng lưu lại, hiện tại Đường Kim dứt khoát đáp ứng yêu cầu của nàng khiến nàng có nhiều hảo cảm hơn với hắn.
Một chiếc xe buýt lái tới, Kiều An An lập tức nói: - Chị đi trước.
- Được. Đường Kim như cũ rất thẳng thắn đáp ứng.
Xe dừng lại, Kiều An An lên xe, ngồi xuống gần cửa sổ, sau đó hướng Đường Kim phất phất tay, một lát sau, xe công vụ khởi động, mà Đường Kim cũng lấy điện thoại di động ra gọi một số điện thoại.
Đường Kim dĩ nhiên không thể mặc kệ không quan tâm Kiều An An như vậy, hắn không thể ở bên chăm sóc nàng thì hắn sẽ nhờ người âm thầm bảo hộ nàng.
- Dương Minh Hào đã chết rồi, Kiều gia cũng cút sang một bên rồi, còn có ai có thể cướp Thất tiên nữ của ta đây? Đường Kim cực kì tự tin, Kiều An An cuối cùng đã thuộc về hắn.
Tám giờ tối, biệt thự bốn mươi tám khu bờ sông mới.
Trong phòng khách, Hàn Tuyết Nhu đang xem TV, Hàn Hữu Đức không ở nhà, đêm nay có xã giao, mà Hàn Tiểu Linh cũng đi cùng Hàn Hữu Đức, trong nhà cũng chỉ còn lại có nàng và mẹ của nàng Đinh Lan.
- Tiểu Nhu, con đang ở nhà sao? Đinh Lan từ trên lầu đi xuống, phát hiện con gái đang xem TV, có chút kỳ quái.
- Mẹ, con ở nhà thì có gì kỳ quái sao? Hàn Tuyết Nhu chu mỏ một cái.
- Con không đi hẹn hò với Đường Kim sao? Đinh Lan đúng là thấy kỳ quái, lúc trước hai đứa như keo dính vào nhau, sao giờ tự nhiên như vậy?
- Mẹ, con cố ý ở nhà với mẹ mà. Hàn Tuyết Nhu nũng nịu.
Vẻ mặt Đinh Lan chợt đột nhiên trở nên hơi nghiêm túc lên: - Tiểu Nhu, nói thực cho mẹ biết, có phải các con cãi nhau không?
- Không có rồi! Hàn Tuyết Nhu gắt giọng: - Mẹ, Đường Kim ngày hôm qua đã lên tỉnh, còn chưa quay lại!
- Thực là như thế? Đinh Lan có chút lo lắng.
- Thực là như vậy mà! Hàn Tuyết Nhu có chút bất đắc dĩ.
- Mẹ an tâm rồi. Đinh Lan nhẹ nhàng thở ra, lập tức lại có chút mơ hồ: - Đường Kim này, chạy tới tỉnh lị làm gì chứ?
- Con đâu biết. Hàn Tuyết Nhu lại chu mỏ một cái, sau đó nhảy từ trên ghế xuống: - Mẹ, con lên lầu nghịch máy tính a.
Hàn Tuyết Nhu bay nhanh lên lầu, vào phòng ngủ, vừa mở đèn, sau đó liền hoảng sợ, thiếu chút nữa liền lên tiếng kinh hô, bởi vì nàng phát hiện trong phòng ngủ lại có người.
- Này, anh trở về lúc nào vậy? Một giây sau, Hàn Tuyết Nhu mừng rỡ lao thân hình thành thục mềm mại vào vòng tay hôm của người đó.
- Vừa xong a! Người đó dĩ nhiên chính là Đường Kim, hắn cười hì hì: - Honey, anh vừa về đã chạy tới bên em đây!