Chương 201: Bao Thịt

- Tôi sẽ báo cảnh sát!

Vương Cầm có chút sợ hãi.

- Báo cảnh sát?

Chị Hồng như nghe được chuyện hài, khanh khách nở nụ cười:

- Tiểu muội muội, cô thật đúng là khờ dại a, tôi dám tắt âm thanh, để nhiều người nhìn như vậy, tôi lại sợ cô báo cảnh sát? Cô có thể báo thử xem, cảnh sát đến đây, bọn hắn cũng chẳng tìm ra cái gì đâu, bởi vì tôi cam đoan khi đó cô đã biến mất rồi.

- Vương Cầm, không phải mới vừa nói tôi ỷ thế hiếp người sao? Hiện tại cho cô biết thế nào là ỷ thế hiếp người!

Trên trán còn đang chảy máu làm Vĩ Cường vẻ mặt có chút dữ tợn:

- Lập tức bò tới đây cho lão tử, tao sẽ cho phế vật Trương Tiểu Bàn này một con đường sống!

- Mày thích ỷ thế hiếp người lắm à?

Thanh âm lười biếng đột nhiên truyền đến, trong tầm mắt của mọi người, đột ngột xuất hiện một người thiếu niên trên mặt nụ cười nhàn nhạt:

- Vậy được rồi, tao sẽ cho mày nếm thử bị người khác cậy thế lăng nhục có cảm giác gì.

- Đường Kim

Vương Cầm chứng kiến thiếu niên này, ngẩn người, lúc này nàng cũng minh bạch theo lời Trương Tiểu Bàn bạn của hắn là ai.

- Bạn thân, cậu đã đến.

Chứng kiến Đường Kim, Trương Tiểu Bàn cũng rốt cục nhẹ nhàng thở ra.

Mà bên kia, Phương Vĩ Cường nổi nóng:

- Đường Kim, mày chớ xen vào việc của người khác!

Đường Kim lại không để ý Phương Vi Cường, chỉ nhìn Trương Tiểu Bàn lắc đầu thở dài:

- Trương Tiểu Bàn, tôi mới vừa cho cậu cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân nhưng cậu không có bắt lấy. Hiện tại tôi sẽ tiếp tục cho cậu một cơ hội ỷ thế hiếp người đi.

Lấy tay chỉ vào Phương Vĩ Cường nói tiếp:

- Lên, quất nó!

- Thằng ranh, khẩu khí của mày cũng thật… Ách!

Chị Hồng cười lạnh, chỉ là nói còn chưa dứt lời, một bình rượu liền nện vào đầu ả, làm ả rên lên một tiếng, ngã gục liền.

- Thằng ôn này, mày chán sống đúng hay không? Dám đánh chị Hồng?

Mấy nam nữ cùng nhau vọt tới, chỉ là bọn hắn vừa bước ra hai bước, liền có một bình rượu chuẩn xác nện vào đầu bọn hắn, sau đó bọn hắn nối đuôi nhau té trên mặt đất.

Quán bar hoàn toàn yên tĩnh, Trương Tiểu Bàn cùng Vương Cầm đều có chút ngẩn người, mà Phương Vĩ Cường sắc mặt càng thêm khó coi.

- Trương Tiểu Bàn, thất thần để làm chi? Nhanh đi đánh hắn a, hắn không phải vừa mới đánh cậu sao?

Đường Kim thúc giục.

- Này bạn thân, luận vũ lực tôi còn kém hắn nhiều nha!

Trương Tiểu Bàn yếu ớt nói, hắn thật ra muốn đánh Phương Vĩ Cường một chút, nhưng không có ai hỗ trợ thì bản thân cũng đánh không lại a.

- Yên tâm, hắn không dám hoàn thủ.

Đường Kim lười biếng nói:

- Cậu cứ đánh hắn là được rồi.

- Đường Kim, mày thật muốn gây khó dễ phải không?

Phương Vĩ Cường có chút tức giận.

- Mày quá đề cao mình rồi, tao chẳng thèm gây chuyện, nhưng mày biết rõ Trương Tiểu Bàn lăn lộn với tao, còn dám đánh hắn, đó chính là mày cùng đồng bọn không đúng rồi.

Đường Kim nói tới đây, lại bắt đầu thúc giục Trương Tiểu Bàn:

- Này Trương Tiểu Bàn, tôi nói cậu có ra tay hay không? Không đánh thì để tôi!

- Bạn thân, tôi tin tưởng cậu!

Trương Tiểu Bàn la một câu, cắn răng một cái liền hướng Phương Vĩ Cường vọt tới, một quyền đấm vào mũi hắn ta.

- Trương Tiểu bàn, mày muốn ăn đòn phải không?

Phương Vĩ Cường vừa mắng vừa nâng tay, nhưng mà đúng lúc này hắn lại phát hiện ra cái sự thật, tay của mình căn bản không thể nào giơ lên được. Khi hắn cảm thấy nguy hiểm, cần né tránh thì bản thân lại không động đậy được, một giây sau cảm giác đau nhói từ mũi truyền đến, là do một quyền của Trương Tiểu Bàn.

- DCM…Ách!

Phương Vĩ Cường mới vừa mắng ra vài chữ, Trương Tiểu Bàn lại một quyền nện vào gò má hắn.

Liên tục hai lần đắc thủ, mà phát hiện Phương Vĩ Cường không hoàn thủ cũng không né tránh càng làm cho Trương Tiểu Bàn hưng phấn lên, hắn lại thêm một quyền miệng thì la lên:

- Xem tả câu quyền của bố!

- Hữu câu quyền!

- Trực quyền!

- Đến một chiêu Hắc Hổ Đào Tâm!

- Song phong quán nhĩ!

----

Trong quán rượu, mọi người trợn mắt há hốc mồm. Nguyên bản kẻ hung hăng càn quấy vô cùng Phương Vĩ Cường hiện tại có thể thành bao thịt, mà Trương Tiểu Bàn hiện tại thì chơi đến mức dị thường hào hứng, quả thực chính là đem Phương Vĩ Cường thành đồ chơi.

Không bao lâu, Phương Vĩ Cường bị đánh đến bầm dập, còn bạn bè của hắn sớm không biết trốn ở nơi nào, bọn họ không sợ Trương Tiểu Bàn mà là sợ Đường Kim. Đặc biệt chứng kiến Đường Kim đánh bay chị Hồng, bọn hắn càng sợ, tự nhiên không có ai can đảm trợ giúp.

Chừng ba phút sau, Vương Cầm ở bên lo lắng lên tiếng:

- Đừng đánh nữa, sẽ tai nạn chết người, chúng ta nên đi mau thôi!

- Um, lại thêm một cước.

Trương Tiểu Bàn một cước vào hạ bộ Phương Vĩ Cường, sau đó lớn tiếng cảm khái:

- Rốt cuộc tôi biết vì cái gì nhiều người như vậy thích ỷ thế hiếp người, con mẹ nó cảm giác thật thích a!

Quay người lại, Trương Tiểu Bàn kéo tay Vương Cầm, hướng Đường Kim kêu lên một tiếng:

- Bạn thân, chúng ta đi thôi!

Không ai ngăn trở ba người thuận lợi ra quán bar, lúc này Trường Tiểu Bàn mới gào to lên:

- Hix, đau tay quá!

Người này vừa rồi đánh quá sung, kết quả tay hắn đỏ ửng.

- Đường Kim, đêm nay thật sự là cám ơn cậu a!

Vương Cầm vẻ mặt cảm kích nhìn Đường Kim.

- Không cần cảm tạ tôi, cậu lấy thân báo đáp Trương Tiểu Bàn là được.

Đường Kim thuận miệng nói.

Vương Cầm nhất thời đỏ mặt, Đường Kim cũng nói thẳng quá đi. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

- Ách, Vương Cầm đừng để ý, Đường Kim nói chuyện đều là như vậy.

Trương Tiểu Bàn cũng có chút xấu hổ, trong lòng lại nói thầm. Nếu Vương Cầm thực nguyện ý lấy thân báo đáp, vậy hắn liền sướng rồi, tuy Vương Cầm không phải thuộc loại hoa hậu giảng đường nhưng cũng chân chính là mỹ nữ a.

- Tôi biết

Vương Cầm sắc mặt trở nên ửng hồng, sau đó có chút ân cần hỏi một câu:

- Cậu không đi bệnh viện nhìn một chút sao?

Dừng một chút, Vương Cầm lại bổ sung một câu:

- Tôi cũng có thể đi cùng cậu.

- Ách, hay là đi khám một chút đi.

Trương Tiểu Bàn vốn không muốn đi, nhưng Vương Cầm nói nguyện ý cùng hắn đi, hắn lập tức đổi chủ ý, loại cơ hội tán gái như vậy không thể bỏ lỡ.

Quay đầu nhìn Đường Kim, Trương Tiểu Bàn lại hỏi:

- Bạn thân, giờ cậu trở về hay đi đâu?

- Các người đi bệnh viện đi, không cần phải lo cho tôi.

Đường Kim thuận tiện nói.

- Được chúng tôi đi trước đây.

Trương Tiểu Bàn thật cũng không nói thêm gì, hắn và Vương Cầm ở ven đường chặn một chiếc taxi, rất nhanh rời đi.

Đường Kim về tới Ninh Sơn nhị trung lại đả tọa luyện công như hằng ngày, đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên.

Hắn cầm điện thoại di động lên, phát hiện là mười hai giờ đêm mà dãy số lại rất xa lạ, nghĩ một chút hắn lại nhận điện thoại:

- Ai vậy?

- Đường Kim phải không?

Bên kìa truyền đến âm thanh thì thầm:

- Tôi là Lý Bố Y, tôi biết Vương Phi ở đâu.