Chương 2: Lấy Soái Phục Người

- Cắt ngang suy nghĩ của lão tử về vụ thịt kho tàu này, (^&&^*&, thật là con mja nó vô đạo đức thật.

Đường Kim than thở một câu, sau đó xoay người thì thấy có một đám người đang đi về phía hắn.

Sáu nam sinh xếp thành một hàng, nghênh ngang tiêu sái. Cả sáu tên này đều mang đồng phục lớp 10, tay phải thì cầm theo cặp sách đều là hàng Nike, dưới chân thì đi giày thể thao màu đen cũng là hàng Nike.

Sáu nam sinh này có vóc người cao lớn nhìn qua thì chiều cao khoảng 1m75, mà tên cao nhất thì có chiều cao khoảng 1m85. Đầu năm nay dinh dưỡng của mấy đứa con nít ranh có chút thừa mà, 16 – 17 tuổi mà cũng có bộ dạng không khác gì người lớn.

Vốn Đường Kim cũng không phải là người có vóc dáng thấp bé gì, hắn cũng mới 16 tuổi nhưng mà cũng cao 1m7 rồi, có thể so sánh với mấy người bình thường. Nhưng mà so với mấy tên gia hỏa trước mặt này thì trông hắn có chút đáng thương.

Sáu nam sinh này rất nhanh đã đi đến trước mặt của Đường Kim, tên cao nhất liền dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn vào Đường Kim, mở miệng hỏi:

- Biết chúng ta tìm cậu để làm cái gì không?

- Biết.

Đường Kim gật gật đầu, nhìn chăm chú vào đám nam sinh này, nói:

- Các cậu muốn mời tôi đi ăn cơm.

- Chú mày nằm mơ giữa ban ngày à?

- Kháo, ăn cơm, cho mày ăn kít thì đúng hơn.

- Này… đập chết mja hắn đi, nói nhiều làm gì.

Trong lúc nhất thời, vài tên nam sinh liền đồng loạt chú một cậu, ta một câu, dường như bọn hắn muốn dùng nước miếng để nhấn chìm Đường Kim.

- Mọi người ngừng lại.

Tên nam sinh cao nhất liền giơ tay lên, mấy tên khác thấy như vậy thì liền im miệng lại. Có thể thấy trong đám người này thì tên nam sinh cao nhất này chính là người cầm đầu.

Tên nam sinh cao nhất này tỏ ra vẻ kiêu ngạo nhìn thẳng vào Đường Kim, gằn từng chữ:

- Tiểu tử, biết chúng tao là ai không?

- Biết.

Đường Kim lại gật gật đầu, vẫn lộ ra bộ dạng chân thật, nói:

- Các cậu chính là người mời tôi đi ăn cơm.

- Các anh em, nói cho tên tiểu tử này biết chúng ta là ai?

Tên nam sinh cao to kia vươn tay ra, mở miệng hỏi to sau đó liền phun ra 2 chữ:

- Vương Phi.

Mà năm tên nam sinh còn lại liền sôi nổi nói theo.

- Trương Tiểu Báo.

- Trương Lực.

- Lý Bố Y.

- Hà Quân.

- Mạnh Tác Lâm.

Sau đó, sáu người liền trăm miệng một lời, hô to lên:

- Chúng ta chính là không bạo lực thì không hợp tác với nhau.

Vương Phi lại vươn một ngon tay ra rồi nói:

- Khẩu hiệu của chúng ta chính là…

Sáu người lại cũng nhau hô lớn:

- Không có bạo lực, sẽ không có hợp tác!

Hô xong những lời này thì bọn hắn liền tỏ ra dương dương tự đắc mà Đường Kim thì lại há to mồm, trợn mắt to ra, sau một lúc cũng không biết nói cái gì đây.

Thanh thế của sáu tên này vô cùng lớn, hiện tại lại là lúc tan học, Ninh Sơn Nhị Trung có không ít học sinh ngoại trú. Thấy một màn như vậy thì liền hấp dẫn ánh mắt của gần một trăm tên học sinh, bọn hắn liền vây xem.

- Vương Phi, bọn hắn lại đang khi dễ người khác a.

- Con mẹ nó, mấy tên này càng ngày càng hung hăng càn quấy, bảo vệ đâu cả rồi?

- Ngay cả hiệu trưởng mà bọn hắn còn không sợ, nói bảo vệ thì được tích sự gì đây.

- Tiểu tử đó từ nơi khác đến đây sao? Lần này thì thật là xui xẻo cho hắn rồi.

- Ta kháo, đây không phải là Đường Kim sao?

- Đường Kim? Là tên gia hỏa mới vừa rồi đứng lên nói từ hôn với Tần Thủy Dao sao?

- Có thể không phải là tên này đó.

- Ta kháo, mấy tên gia hỏa Vương Phi này cuối cùng cũng làm ra chuyện hợp với lòng người, nào, xông lên đánh gãy răng tên gia hỏa Đường Kim này đi.

- Đúng vậy, tên gia hỏa Đường Kim kia thật sự là cần ăn đòn, ngay cả cơ hội nói chuyện với Tần Thủy Dao thì lão tử cũng không có thế mà tên gia hỏa này lại còn muốn nói từ hôn với Tần Thủy Dao, thật sự là không có thiên lý rồi.

- Ha ha…. Tên gia hỏa Đường Kim kia sợ ngây người rồi.

Một số học sinh vây xem liền sôi nổi nghị luận, đám người Vương Phi nghe vậy thì cũng hưng phấn. Thấy Đường Kim lộ ra bộ dạng bị hù sợ thì Vương Phi lại càng them đắc ý:

- Tiểu tử, hiện tại mày cảm thấy sợ rồi sao? Quỳ xuống lạy giải thích với bọn tao sau đó cách xa Tần Thủy Dao một chút thì chúng ta sẽ bỏ qua cho mày.

- Haiz.. thất học không đáng sợ, đáng sợ nhất là mấy tên thất học lại giả vờ có văn hóa.

Rốt cuộc Đường Kim cũng nói chuyện, hắn lắc lắc đầu. Nhìn vào đám người Vương Phi rồi nói:

- Tôi nói, các cậu đang diễn xiếc khỉ ở nơi này sao?

Lời vừa nói ra thì đám người Vương Phi đang dương dương tự đắc trong nháy mắt giống như là bị tạt nguyên một chậu nước lạnh vào mặt, vẻ đắc ý của bọn hắn liền biến mất.

Vương Phi lại càng giống như bị người khác tát vào mặt một cái vậy, sắc mặt của hắn lúc trắng lúc đỏ, hắn hung hăng trừng mắt nhìn vào Đường Kim, nói:

- Đường Kim, mày có dũng khí đó, có dũng khĩ thì cũng lão tử 1 vs 1 nào.

Nghe được mấy chữ 1 vs 1 thì đám học sinh đứng xem ở xung quanh liền hưng phấn không thôi. Nơi này sắp sửa trình diễn một màn hay rồi đây.

- 1 vs 1 à?

Đường Kim lắc lắc đầu rồi mở miệng:

- Tôi là người không thích bạo lực chút nào.

- Không dám 1 vs 1 thì liền quỳ xuống lạy đi.

Vương Phi hừ lạnh một tiếng.

- Lạm dụng bạo lực là một việc làm sai trái rồi.

Đường Kim tỏ ra bộ dạng rất chăm chú, nói tiếp:

- Tôi là người ưa thích lấy soái phục người.

- Cái gì? Cái gì mà lấy đức thu phục người? Tao coi rằng đầu óc của mày có vấn đề rồi đó?

Vương Phi giống như là nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy, vẻ mặt khinh thường nhìn vào Đường Kim.

- Cái lỗ tai của cậu có vấn đề à? Không phải lấy đức thu phục người mà tôi nói là lấy soái thu phục người a.

Đường Kim lộ ra bộ dạng nghiêm túc, lấy tay chỉ vào bản thân mình rồi nói lớn:

- Cậu nhìn xem, xem thử bản thân tôi đây không phải là rất đẹp trai sao? Cậu xem tôi đẹp trai như vậy thì bản thân cậu sẽ cảm thấy mình tự ti không? Nếu bản thân cậu cảm thấy tự ti như lời nói của tôi thì có phải cậu sẽ vui lòng phục tùng tôi, quỳ xuống đất lạy tôi không? Điều tôi muốn nói chính là điều này, đây chính là lấy soái thu phục người.

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, một đám người đều lộ ra bộ dạng trợn mắt há hốc mồm. Trong lòng mỗi người liền hiện ra một suy nghĩ : " Tên này quả thật là thượng hạng a, lấy đức thu phục người thì bọn hắn đều đã nghe qua, còn cái gì mà lấy soái thu phục người thì đây chính là lần đầu tiên bọn hắn nghe được".

Vương Phi cũng là một trận ngẩn ra, qua một lúc sau thì hắn mới lấy lại tinh thần, quát lớn một tiếng:

- Cái đệt con mja nhà mày, mày nói cái này là soái sao? Tao cũng soái đây này.

Mọi người đều cảm thấy những lời Vương Phi nói là thật cho nên bọn hắn liền trở nên phấn khích. Quả thật Vương Phi trông rất soái, người này có vẻ mặt giống với những minh tinh, thần tượng Hàn Quắc hơn nữa còn có dáng người giống như vận động viên bong rổ. Nếu nói về độ soái thì cả trường Ninh Sơn Nhị Trung này thì cũng không có mấy người có thể so sánh với Vương Phu được. Lúc này Đường Kim lại nói với Vương Phi rằng bản thân hắn rất soái, haiz, đây quả thật là tìm lầm đối tượng rồi.

- Haiz, cậu cảm thấy rằng bản thân của cậu soái hơn cả tôi phải không?

Đường Kim nhìn vào Vương Phi rồi nói.

- Lão tử đương nhiên là soái hơn mày rồi.

Vương Phi giận dữ hét lên.

- Đúng a, đương nhiên là anh Phi soái hơn mày rồi.

- Anh Phi là người đẹp trai nhất.

- Vương Phi, anh là người đẹp trai nhất, em yêu anh.

Vài đứa học sinh ở bên cạnh liền phụ họa, còn có mấy thiếu nữ bại não thì liền bày tỏ tình cảm của mình đối với Vương Phi.

- Thế nào, biết lão tử soái hơn mày chưa?

Nghe được giọng nói của mọi người thì Vương Phi có chút đắc ý, lúc này hắn đang dương dương tự đắc thì đột nhiên trong tầm mắt của hắn liền xuất hiện một nắm tay.

Nắm tay này dùng tốc độ cực nhanh hướng về phía hắn, lúc này hắn muốn tránh cũng không còn kịp nữa rồi. 1s sau hăn liền cảm thấy trước mặt của mình toàn là ông sao, mũi của hắn lại càng cảm thấy ê ẩm và đau nhức, rốt cuộc hắn cũng không nhịn được mà hét lên một tiếng thảm thiết. Máu mũi của hắn liền tuôn ra như suối.

- Hiện tại cậu còn có cảm giác rằng bản thân cậu đẹp trai hơn cả tôi không?

Đường Kim nhìn vào khuôn mặt đầy máu tươi của Vương Phi, không nhanh không chậm hỏi.

Bốn phía lại yên tĩnh không tiếng động. Bởi vì cái gọi là người ngoài cuộc thì tỉnh táo còn kẻ trong cuộc thì u mê, bọn hắn đều thấy được một quyền của Đường Kim đánh về phía Vương Phi. Điều này quả thật là làm cho bọn hắn có cảm giác quá nhanh, quá đột ngột. Đường Kim ra tay đã nằm ngoài dự liệu của mọi người, mọi người đều nghĩ rằng Vương Phi sẽ động thủ với Đường Kim như thế nào chứ không nghĩ rằng lúc này đây Đường Kim lại rat ay, động thủ với Vương Phi.

Vương Phi cũng sửng sốt vài giây, hắn dùng tay sờ sờ cái mũi, sau đó nhìn nhìn bàn tay, liền thấy một tay toàn là máu tươi. Dưới sự kích thích của máu tươi thì đột nhiên Vương Phi giống như là người điên, hắn gầm lên một cách giận dữ: truyện được lấy tại TruyenFull.vn

- Kháo, con mja mày, mày dám đánh lão tử sao? Lão tử làm thịt mày.

Sỉ nhục, đây tuyệt đối là một điều sỉ nhục đối với Vương Phi.

Từ nhỏ đến lớn, Vương Phi chưa từng bao giờ gặp qua loại sỉ nhục như thế này. Từ nhỏ đến lớn thì đây cũng là lần đầu tiên hắn bị người ta đánh chảy máu mũi, loại tương phản lớn này làm cho hắn tức giận như điên cuồng. Hắn mắng một tiếng rồi nắm chặt đấm tay, nhắm về phía Đường Kim, một quyền hung hăng đánh ra.