- Có người nói, nghĩa vụ của bạn gái là tiêu tiền hộ bạn trai, cậu cho tôi tiêu hết tiền hộ cậu nhá?
Hàn Tuyết Nhu hừ nhẹ một tiếng.
- Nếu như em dùng hết tiền của anh để bao phòng trăng mật trong khách sạn Thiên Kiêu thì... chắc chắn anh không ngại.
Đường Kim cười hì hì một tiếng.
- Nghĩ hay nhỉ!
Hàn Tuyết Nhu liếc Đường Kim một cái, sau đó khoác tay hắn:
- Đi thôi, anh chờ em lâu như thế, giờ em với anh đi ăn cơm tối.
- Được nha.
Đường Kim thuận tay ôm eo Hàn Tuyết Nhu, cùng đi ra khỏi phòng âm nhạc. Mà con chó nhỏ Đường Đường cũng vui vẻ chạy theo.
Nửa giờ sau.
Trong tiệm lẩu Tứ Xuyên Muội Tử, Đường Kim buồn bực phát hiện, lần này không có ba cái bóng đèn kia, nhưng cái bóng đèn Đường Đường này cũng phiền phết, hết nhảy lên lại nhảy xuống, mò mẫm trên người Hàn Tuyết Nhu, náo đến "lộn cái bàn".
- Đúng rồi, anh không tìm được Vương Phi sao?
Hàn Tuyết Nhu đột nhiên nhớ tới chuyện này, mở miệng hỏi một câu.
- Chưa, không biết con heo kia trốn đâu rồi.
Nói đến chuyện này, Đường Kim thấy buồn bực hơn nữa, con lợn kia thật đúng là biết trốn a.
- Thật ra thì anh không cần lo lắng, em cảm thấy chắc chắn hắn đang sợ, cho nên trốn vào một chỗ không ai biết.
Hàn Tuyết Nhu nghĩ một chút rồi nói.
- Khó nói lắm, suy nghĩ của một con heo, người bình thường như chúng ta hiểu làm sao được.
Đường Kim lắc đầu nói.
Dừng một chút, Đường Kim lại Hàn Tuyết Nhu, bộ dáng rất là nghiêm túc:
- Anh nghĩ, vì an toàn của em, anh cần phải bảo vệ bên người em, nếu không, tối nay anh ở cùng em nhé?
- Nghĩ hay nhỉ!
Hàn Tuyết Nhu liếc Đường Kim một cái, sắc lang này, cả ngày toàn nghĩ bậy bạ.
- Aiz, tại sao không có ai hiểu được ý tốt của anh chứ?
Đường Kim thật sự rất thương tâm:
- Làm một người đàn ông vĩ đại thật sự quá khó a!
- Phì!
Hàn Tuyết Nhu không nhịn được bật cười, sau đó nhẹ nhàng đấm Đường Kim một cái:
- Đừng có đùa nữa đi!
- Ớ?
Đường Kim đột nhiên nhìn vào một góc trong quán lẩu.
- Sao thế?
Hàn Tuyết Nhu hơi buồn bực, sau đó nhìn theo Đường Kim. Trong góc kia, một đôi nam nữ ngồi cùng nhau, mà nàng lại biết nam sinh kia mới chết.
Hàn Tuyết Nhu lập tức ngạc nhiên:
- Đây không phải là Trương Tiểu Bàn sao? Ế, nữ sinh kia em cũng biết, là Vương Cầm, không thể nào? Trương Tiểu Bàn lại hẹn hò với Vương Cầm á?
- Trương Tiểu Bàn lại hẹn hò với người khác, Lưu Hiểu Yến nhất định sẽ thương tâm.
Đường Kim cảm khái nói, sau đó nói thầm một câu:
- Có muốn qua chào hỏi không?
- Quên đi, chúng ta ăn của chúng ta, đừng quấy rầy người ta hẹn hò. Text được lấy tại Truyện FULL
Hàn Tuyết Nhu nhỏ giọng nói.
- Được rồi, kệ bọn họ.
Đường Kim cũng không có quá nhiều hứng thú lo chuyện bao đồng.
Nửa giờ sau, Trương Tiểu Bàn và nữ sinh Vương Cầm kia cùng nhau rời khỏi cửa hàng lẩu, mà bọn họ lại không phát hiện Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu. Sau đó lại qua nửa giờ, Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu cũng tính tiền rời đi.
Trở về tới trường học, đưa Hàn Tuyết Nhu tới cửa ký túc xá nữ, Đường Kim chưa từ bỏ ý định hỏi thêm câu nữa:
- Cưng à, thật sự không cho anh vào đó ngủ sao?
Hàn Tuyết Nhu trực tiếp ném cho Đường Kim một cái nhìn khinh bỉ quyến rũ. Sau đó đi vào ký túc xá nữ sinh, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt hắn.
Đường Kim hơi buồn bực, muốn biến bạn gái bình thường thành bạn gái ở chung dường như không có dễ a.
Xoay người đi về phía sân vận động, Đường Kim chuẩn bị về phòng. Chẳng qua, vừa mới đến sân vận động, hắn đã phát hiện ra một thân ảnh quen thuộc.
- Trương Tiểu Bàn, không phải cậu đang hẹn hò sao?
Đường Kim hơi ngạc nhiên.
- Bạn thân, sao cậu biết tôi đi hẹn hò?
Trương Tiểu Bàn ngẩng đầu, cũng mặt mũi sưng húp, hắn thở dài:
- Bạn thân, nói ra thì thật con mẹ nó uất ức.
- Tôi thấy cậu với Vương Cầm kia ở quán lẩu.
Đường Kim hơi buồn bực:
- Cậu bị ngã hay là bị người đánh a?
- Bạn thân, ngã mà có thể bị ác liệt thế à?
Trương Tiểu Bàn có chút dở khóc dở cười.
- Thật ra thì có thể ngã lợi hại hơn thế này nhiều.
Đường Kim nghiêm trang nói, sau đó hỏi một câu:
- Người nào đánh cậu ra như vậy?
- Còn có thể là ai? Tên khốn kiếp Phương Vĩ Cường kia đó!
Trương Tiểu Bàn vẻ mặt tức giận:
- Con mje nó, ông mày ăn một bữa với Vương Cầm mà thôi mà. Muốn tán Vương Cầm lắm rồi đấy, không thì không hết được cục giận này.
- Phương Vĩ Cường là ai?
Đường Kim cũng không biết người này.
- Con hàng kia là bạn trai Vương Cầm, cũng là phó chủ tịch hội học sinh. Nghe nói bố nó là một phó cục trưởng của cục giáo dục thành phố hay sao đó. Dù sao cũng cả ngày tỏ ra ngưu bức.
Trương Tiểu Bàn tức giận nói:
- Con hàng kia và Vương Cầm đều học lớp 11/5, cũng không biết tên khốn đó làm sao biết được tôi ăn cơm với Vương Cầm. Bọn tôi về đây đi một lúc đã bị chặn lại.
Dừng một chút, Trương Tiểu Bàn lại bổ sung:
- Thật ra thì tôi cũng không có hẹn hò với Vương Cầm, cô ấy là MC của đài truyền thanh trường học, cũng là người chủ trì hội diễn văn nghệ quốc khánh. Chủ nhật trước bạn thân tiếp nhận khiêu chiến, tôi tùy tiện giải thích một chút, Vương Cầm thấy tôi có thiên phú chủ trì, muốn mời tôi hợp tác chủ trì hội diễn văn nghệ hôm đó.
- Trương Tiểu Bàn, chẳng lẽ cậu không biết nói cho bọn chúng, cậu theo tôi lăn lộn hay sao?
Đường Kim lười biếng nói.
- Cái này... bạn thân à, thật sự tôi không phải kẻ thêu dệt chuyện. Nhưng cậu vừa nói thế, tôi lại muốn cho cậu biết một chuyện.
Trương Tiểu Bàn lộ vẻ quái dị:
- Bản thân tôi không có vô sỉ nói theo cậu lăn lộn, nhưng thằng Phương Vĩ Cường cùng đám kia lúc đánh tôi cũng có nhắc đến cậu đó.
- Rứa à? Nó nói thế nào?
Đường Kim hỏi.
- Nó nói, cho mày lăn lộn với Đường Kim nè, đánh mày đó!
Trương Tiểu Bàn bắt chước thanh âm của Phương Vĩ Cường.
- Được rồi, bây giờ chúng ta đi đánh thằng kia. Cậu biết nó ở đâu không?
Đường Kim khó chịu rồi, đánh Trương Tiểu Bàn không có sai, nhưng biết rõ Trương Tiểu Bàn lăn lộn với hắn mà còn dám đánh, thế là Phương Vĩ Cường không đúng rồi.
Trương Tiểu Bàn ngẩn ngơ:
- Bạn thân, đi thật á?
- Cậu không muốn đoạt Vương Cầm tới tay à? Aiz, mặc dù Vương Cầm không có xinh bằng bạn gái tôi, nhưng mà cô ấy đẹp hơn Lưu Hiểu Yến nha.
Đường Kim nhìn chằm chằm Trương Tiểu Bàn:
- Có đi hay không? Không đi thì cậu chỉ có thể tìm Lưu Hiểu Yến làm bạn gái, đi thì có thể đoạt Vương Cầm làm bạn gái!
Trương Tiểu Bàn cắn răng một cái:
- Mình bất chấp tất cả đê, đi luôn!
- Thế là được rồi, biết chúng ở đâu không?
Đường Kim rất hài lòng.
- Biết, chúng nó đi quán bar Thanh Xuân.
Trương Tiểu Bàn nghiến răng nghiến lợi:
- Nếu không phải Vương Cầm đáp ứng thằng Phương Vĩ Cường kia đi quầy bar chơi, tên khốn kiếp đó cũng không chịu dừng tay đâu.