Chương 196: Em Chỉ Sợ Nó Không Đến Tìm Em

- Chị Thanh, đừng lo lắng, em chỉ sợ nó không đến tìm em.

Đường Kim chẳng thèm để ý.

- Tiểu đệ, tóm lại em cẩn thận một chút là được, nhỡ đâu Vương Phi không tìm em, lại tìm bạn gái em thì sao?

Đường Thanh Thanh vẫn hơi lo lắng:

- Xảy ra chuyện thì có hối cũng không kịp.

- Em biết rồi.

Đường Kim trả lời thật tình một câu:

- Em sẽ cẩn thận.

- Ừ, chị cúp máy trước, có tin tức gì thì chị sẽ báo cho em.

Đường Thanh Thanh nhanh chóng cúp máy.

Đường Kim thu hồi điện thoại di động, nhìn Trương Tiểu Bàn:

- Aiz, Trương Tiểu Bàn, giúp tôi làm một chuyện.

- Bạn thân, có chuyện gì?

Trương Tiểu Bàn vội vàng hỏi.

- Báo cho tất cả mọi người, ai biết Vương Phi ở đâu, tôi sẽ cho hắn một... à, hay là cho mười vạn đi.

Đường Kim bổ sung một câu:

- Tóm lại bất luận là ai, chỉ cần tìm giúp tôi cái đầu heo Vương Phi kia, tôi sẽ cho hắn mười vạn. Chẳng qua, nếu ai muốn gạt tôi thì tôi sẽ cho hắn thành đầu heo tiếp theo đó.

- Ơ được, tôi nói cho mọi người ngay. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Trương Tiểu Bàn đáp ứng luôn, bắt đầu lấy điện thoại ra nhắn tin. Vì vụ khiêu chiến Đường Kim lần trước nên hắn có nhiều số trong danh bạ lắm. Trước nhắn mỗi người một cái, sau đó lại lên post bài, tin rằng sẽ cho mọi người biết chuyện này trong thời gian ngắn.

Còn về tại sao Đường Kim tìm Vương Phi, Trương Tiểu Bàn không có hỏi.

- Đường Kim, cậu thật sự muốn tham gia đội bóng rổ hỗn hợp?

Trịnh Vân Hạo không nhịn nổi hỏi một câu.

- Dĩ nhiên, tôi không muốn bạn gái bị khi dễ.

Đường Kim ra vẻ đương nhiên.

- Nhưng theo tôi được biết thì danh sách thi bóng rổ hỗn hợp đã được xác định, hiện tại không thể thêm người nào nữa.

Trịnh Vân Hạo suy nghĩ một chút rồi nói.

- Không sao, tôi so đẹp trai với họ, sẽ tự động có người rút lui cho tôi vào.

Đường Kim chả thèm để ý.

Trịnh Vân Hạo nhất thời câm nín, con hàng này lại định uy hiếp người khác.

- Đường Kim, thật ra... tôi cũng có một danh ngạch bổ sung của đội bóng rổ hỗn hợp.

Trịnh Vân Hạo hơi chần chờ:

- Tôi có thể nhường cho cậu, chẳng qua cậu cần tham gia cả đội bóng đá nữa. Thật ra cũng nhẹ nhàng lắm, cậu chỉ cần thủ môn là được.

- Trịnh Vân Hạo, cậu để Đường Kim làm thủ môn không phải là khi dễ người của Ninh Sơn Nhất Trung sao?

Trương Tiểu Bàn không nhịn được nói, bản lãnh thủ môn của Đường Kim thì khác gì đóng cửa cầu môn đâu.

- Trương Tiểu Bàn, chúng ta đã thua liền hai năm rồi, không thể thua được nữa.

Trịnh Vân Hạo hơi xấu hổ nói.

- Được rồi, nể mặt cậu đưa danh ngạch cho tôi, tôi giúp cậu một chút, gia nhập đội bóng các cậu là được.

Đường Kim đáp ứng.

- Đường Kim, lần này thật sự phải trông vào cậu rồi!

Trịnh Vân Hạo mừng rỡ:

- Nhớ kỹ, thời gian là thứ bảy này, ba giờ chiều, địa điểm là sân bóng của Ninh Sơn Nhất Trung, chỉ cần lúc đó cậu đến sân là được!

- Không thành vấn đề, tôi luôn giữ lời mà.

Đường Kim vừa nói xong đã nghe thấy một âm thanh quen thuộc:

- Đường Kim!

Hàn Tuyết Nhu xinh đẹp khêu gợi đã chạy tới, Trương Tiểu Bàn hâm mộ nhìn Đường Kim một cái rồi cũng thức thời nói:

- Bạn thân, không phiền cậu hẹn hò nữa, tôi đi trước a!

- Tôi cũng đi trước!

Trịnh Vân Hạo cũng thức thời rời đi.

Hai người họ vừa đi, Hàn Tuyết Nhu cũng chạy đến cạnh Đường Kim. Chẳng qua, lần này Hàn Tuyết Nhu cũng không có đến một mình, phía sau nàng có một con cờ hó màu trắng, trước gọi là Bối Bối, giờ kêu là Đường Đường, là một con chó quý tân.

- Tôi vừa nhận được tin nhắn của Trương Tiểu Bàn, cậu đang tìm Vương Phi?

Hàn Tuyết Nhu rất tự nhiên kéo tay Đường Kim, hồn nhiên nói:

- Có phải xảy ra chuyện gì nữa không?

- Không có gì, chẳng qua cha của tên đầu heo kia xuất ngoại rồi, nhà hắn cũng phá sản, không chừng hắn lại đổ lỗi lên đầu anh. Cho nên cứ tìm ra hắn trước cho lành.

Đường Kim hời hợt nói.

- Xuất ngoại?

Hàn Tuyết Nhu sửng sốt:

- Tôi có nghe tin tức, cha hắn đã nhảy lầu chết rồi mà!

- À... đó chính là xuất ngoại, mặc kệ cha hắn lên thiên đàng hay xuống địa ngục thì cũng vẫn là ở nước ngoài thôi.

Đường Kim nghiêm trang nói.

Hàn Tuyết Nhu nhất thời dở khóc dở cười, đây cũng gọi là xuất ngoại à?

- Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.

Đường Kim ôm eo Hàn Tuyết Nhu, muốn kéo nàng rời đi.

- Không đi, tôi đã hẹn ăn cùng với đám Đặng Bình Bình ở trường rồi.

Hàn Tuyết Nhu lắc đầu:

- Nếu không cậu cũng xuống căn tin đi?

- Tới đó ăn không đủ no, hay là quên đi.

Đường Kim lại không muốn xuống căn tin chịu tội, cũng không muốn gặp một đám bóng đèn.

- Tôi đi phòng ăn đây.

Hàn Tuyết Nhu khom lưng bế Đường Đường lên:

- Đúng rồi, sau này nếu không thấy tôi trên lớp thì hơn phân nửa ở phòng tập piano, thời gian rỗi tôi sẽ luyện đàn.

Hàn Tuyết Nhu ôm Đường Đường rời đi, Đường Kim lại có chút buồn bực, piano có cái gì tốt? Tuổi còn trẻ nên quý trọng thời gian nói chuyện tình yêu a.

Chẳng qua, nghĩ lại ngày hôm qua đánh cuộc với Hàn Tuyết Nhu, Đường Kim lại cao hứng trở lại. Nhiều nhất chờ đến sau quốc khánh là hắn có thể như ý rồi.

Đường Kim một bên ước mơ cuộc sống tươi đẹp, một bên từ tốn đi ra ngoài trường.

Ăn cơm trưa xong, Đường Kim trở về trường học, hắn hy vọng hôm nay có thể phát hiện Vương Phi, sau đó giải quyết cho xong chuyện này.

Vốn Đường Kim cho rằng, loại đầu heo như Vương Phi sẽ bị tìm ra dễ dàng, nhưng qua một buổi chiều mà hắn lại nhận ra, mình sai rồi, Vương Phi chẳng có tung tích đâu.

Đến buổi tối, đưa Tần Thủy Dao đến lớp tự học rồi lại đưa Hàn Tuyết Nhu về ký túc xá nữ, Đường Kim trở về chỗ của mình, vẫn không có tin tức của Vương Phi. Không riêng gì Ninh Sơn Nhị Trung, mà ngay cả bên cảnh sát cũng không biết Vương Phi ở đâu. Thậm chí Đường Kim còn bảo Tống Oánh cho người Thiên Hạt bang đi tìm, nhưng bọn họ vẫn chẳng tìm được gì.

- Thật là ngu ngàn lần vẫn khôn được một phát nha! Đầu heo như rứa mà lại có thể làm ra được chuyện thông minh thế này.

Đường Kim hơi buồn bực, lại không tránh được, sớm biết thế thì đã cho người trông chừng Vương Phi, ban đầu hắn cho rằng công ty Vương Hạo cần một thời gian mới sụp đổ, không ngờ lại nhanh như thế, cho nên hắn cũng không có thời gian chuẩn bị.

- Quên đi, luyện công cho lành.

Đường Kim đi vào phòng ngủ, vừa ngồi khoanh chân xuống, điện thoại lại vang lên. Thấy cái số tổng bộ Ám Kiếm kia, Đường Kim hiểu ngay, rốt cuộc Hiểu Hiểu đã gọi điện báo cáo rồi.

Đường Kim nhận điện thoại, mở miệng đã hỏi:

- Biết mẹ tôi là ai chưa?