Chương 187: Mày Chỉ Còn Bốn Thủ Hạ

Phòng bếp của Đường Kim giờ phút này có hai khách không mời mà đến.

Đây mà một đôi nam nữ trẻ tuổi, đều mặc tây trang, nhìn không tệ. Một cao lớn một yểu điệu, nếu bọn họ mà là tình lữ thì cũng coi là xứng đôi. Nhưng hai người này chẳng lễ phép tý nào, vì bọn họ trực tiếp đánh ngã hai thành viên Thiên Hạt bang, sau đó xông vào. - Khu vực cá nhân không mời chớ vào, các người không biết chữ à?

Thanh âm lạnh như băng, một cô gái xinh đẹp như yêu tinh xuất hiện, chính là Tống Oánh.

Nàng xuất hiện, nhiệt độ như giảm xuống vài lần, giống như hầm băng vậy.

Trong mắt đàn ông hiện lên sự kinh diễm, mà trong mắt đàn bà hiện lên sự ghen tỵ. Rõ ràng, Tống Oánh xinh đẹp vượt quá dự kiến của họ.

- Đối với chúng tôi thì không có khu vực nào là cá nhân cả.

Cô gái kia mở miệng trước:

- Cô chính là Hạt Tử thần bí hả?

- Cô có quan hệ gì với Đường Kim?

Không đợi Tống Oánh trả lời, tên đàn ông lại đặt câu hỏi.

- Tôi là Tống Oánh, Tống Oánh chỉ thuộc về Đường Kim!

Giọng nói lạnh như băng, một câu nói trả lời hai vấn đề. Nàng tiến lên một bước:

- Nói lại lần cuối, cút ngay đi!

- Rất tốt! Vậy thì cô phải theo chúng tôi một chuyến!

Đàn ông tiến lên, một tay vươn về phía Tống Oánh.

Tống Oánh đột nhiên lui lại, dường như cũng không muốn tiếp xúc gì với hắn.

Tên đàn ông cũng không muốn bỏ qua, hắn lại tiến bước nữa. Chẳng qua, vừa bước được một nửa, hắn đã ngã nhào trên mặt đất.

Sắc mặt ả kia đại biến, sờ vào hông, hiển nhiên định rút súng. Nhưng tay nàng vừa mò được vỏ súng thì đã thấy đầu óc choáng váng, sau đó ngã xuống đất như đồng đội.

Tống Oánh chẳng sợ hãi gì, lấy điện thoại di động ra gọi một cuốc.

Cùng lúc đó, trong phòng chủ tịch tập đoàn thẩm mỹ Khinh Vũ, Tần Khinh Vũ cũng đang gặp hai vị khách không hẹn trước.

- Tần Khinh Vũ, chúng tôi tới từ Tiềm Long, đây là giấy tờ của chúng tôi. Giờ thì mời cô theo chúng tôi một chuyến, chúng tôi cần cô phối hợp điều tra một vụ án.

Đây là hai gã đàn ông, một người hơn bốn mươi, một người chừng hai mươi. Mà nói chuyện chính là người trung niên, hắn đi thẳng vào vấn đề, lại lấy ra giấy chứng nhận, một bộ dạng không cho cự tuyệt. - Thật xin lỗi, tôi chẳng hiểu cái chứng nhận kia là thế nào.

Tần Khinh Vũ nhìn giấy chứng nhận một cái, sau đó thản nhiên nói.

- Tần Khinh Vũ, mặc kệ cô có biết hay không, cô vẫn phải theo chúng tôi. Nếu không thì chúng tôi sẽ ép cô phải theo.

Tên trẻ tuổi tham lam nhìn Tần Khinh Vũ một cái, hiển nhiên ước gì được ra tay ngay, tiện thể chiếm tý tiện nghi.

Sắc mặt Tần Khinh Vũ biến đổi:

- Các người muốn bắt cóc tôi?

- Tần Khinh Vũ, đừng có giả bộ hồ đồ, tôi tin rằng cô biết chúng tôi là ai. Lâm Tử Phong tới nhà cô xong thì bỏ mạng, tôi tin chắc cô biết nội tình!

Người trung niên hừ một tiếng:

- Nếu chịu hợp tác chỉ ra hung phạm, chúng tôi đảm bảo an toàn của cô. Nhưng nếu cô không phối hợp, vậy đừng trách chúng tôi không khách khí!

- Vị tiên sinh này, tôi thật sự không rõ ông nói cái gì. Tôi hy vọng các ông lập tức rời đi, nếu không nghe thì tôi sẽ báo cảnh sát!

Tần Khinh Vũ ra vẻ tức giận, vừa nói vừa rút điện thoại, như định gọi cảnh sát thật vậy.

- Bắt đi rồi nói sau! Text được lấy tại Truyện FULL

Tên trẻ tuổi không nhịn được nữa, cũng không quản trung niên có đồng ý hay không đã nhào tới Tần Khinh Vũ.

- Có ai không, có kẻ bắt cóc...

Tần Khinh Vũ ra vẻ kinh hoàng kêu lên, đồng thời giơ một tay lên, muốn bắn châm độc. Nhưng vào lúc này, một luồng bạch quang bắn ra từ ngực nào, tên trẻ tuổi mềm nhũn, té trên đất, không còn động tĩnh. - Cô...

Tên trung niên sắc mặt đại biến, nhưng hắn vừa nói một câu đã bị cắn một cái lên cổ. Một giây sau, hắn cũng nối gót theo đồng bọn của mình.

Bạch quang lóe rồi tắt, biến mất trong ngực Tần Khinh Vũ, nàng vẫn còn hơi sững sờ, mặc dù nàng không nhìn thấy bạch quang, nhưng nàng lại theo bản năng cúi đầu nhìn ngực một cái, mơ hồ hiểu được gì đó. - Tần tổng!

La Ngọc Hoa hơi vội vã chạy vào, sau đó thấy được hai tên đàn ông té trên đất, nhất thời sợ hãi kêu một tiếng "Á!"

- Đi ra ngoài đi, không có chuyện của cô.

Tần Khinh Vũ quát khẽ.

- Vâng. Tần tổng!

La Ngọc Hoa vội vàng xoay người rời đi.

Tần Khinh Vũ đóng kín cửa phòng làm việc, sau đó lấy điện thoại ra bấm số Đường Kim.

Lúc này, trong nhà máy hóa chất Tân Ninh, Đường Kim vừa cúp điện thoại của Tống Oánh.

- Khinh Vũ tỷ tỷ, em biết chỗ chị sẽ xảy ra chuyện mà. Không cần quan tâm, em sẽ xử lý.

Không đợi Tần Khinh Vũ nói chuyện, Đường Kim nhanh nhảu nói.

- Ừ! Dì biết rồi.

Tần Khinh Vũ lập tức cúp máy.

Thu hồi điện thoại, Đường Kim giẫm một phát lên ngực Kiều Thiếu Long, làm hắn kêu thảm thiết một tiếng, sau đó im bặt, đã hôn mê.

- Ồn ào!

Đường Kim khó chịu nhìn Kiều Thiếu Long, sau đó nhìn Cảnh Trực:

- Hình như tao nghe mày nói, mày nói chuyện hay làm việc đều ngay thẳng. Vậy mày có thể nói thật hay không, Tiềm Long có bao nhiêu người ở Ninh Sơn?

Không đợi Cảnh Trực trả lời, Đường Kim lại bổ sung:

- Tao phải nhắc nhở mày, nếu lời của mày mà không ngay thẳng, tao sẽ khiến toàn thân mày từ cao đến thấp không một chỗ nào thẳng được nữa.

- Trừ tôi ra còn có tám người.

Sắc mặt Cảnh Trực hơi tái nhợt.

- À, vậy tao nói cho mày một tin tức tốt, thủ hạ của mày chỉ còn bốn mà thôi.

Đường Kim cười sáng lạn:

- Nhiều người không dễ đèo bòng đâu! Sau này chỉ cần quản bốn người, dễ hơn nhiều.

Sắc mặt Cảnh Trực đại biến:

- Cậu... mày đã làm gì bọn họ?

- Tao vẫn đứng đây nãy giờ thì làm được gì?

Đường Kim ra vẻ vô tội:

- Chẳng qua, trời lúc gió lúc không, người lúc chó lúc rồng. Đầu năm nay, nhiều người đang đột nhiên lại lăn đùng ra chết. Bốn thủ hạ kia của mày có tẹo thì cũng không kỳ quái đâu. - Mày... mày...

Cảnh Trực chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí bốc lên từ chân.

- Mày tao cái gì? Nói nhảm lắm thế? Tao chỉ hỏi một câu, mày muốn mang thủ hạ cút khỏi Ninh Sơn hay là đễ tao tiễn tụi bây một đoạn đường?

Đường Kim vẫn một bộ dạng lười biếng:

- Thật ra tao cũng không ngại tiễn tụi mày một đoạn đường đâu. Có lẽ, lúc đám chúng mày biến thành người chết thì mới thực sự hiểu được, chúng mày không thể nào đắc tội một nam nhân vĩ đại như thế.