Tần Khinh Vũ sắc mặt đại biến, nàng nhìn xinh đẹp nữ tử, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
- Mạnh Linh, em có ý gì?
Tần Khinh Vũ cố gắng trấn định, biến cố phát sinh quá đột ngột, làm cho nàng không có kịp chuẩn bị.
Tần Khinh Vũ quen Mạnh Linh đã năm năm, Mạnh Linh là một minh tinh khởi nghiệp từ Ninh Sơn, mặc dù tính trong cả showbiz Trung Hoa chỉ tính là sao hạng hai, nhưng thế cũng đủ cho nàng thành niềm kiêu hãnh của Ninh Sơn.
Mạnh Linh là khách hàng quen thuộc của công ty Tần Khinh Vũ, hai người cũng vì vậy mà quen biết, Mạnh Linh mặc dù khởi nghiệp từ Ninh Sơn nhưng nàng cũng không thường xuyên đây, nhà nàng cũng dọn đi tỉnh khác. Khi nàng về Ninh Sơn hoặc là ở khách sạn hoặc tới nhà Tần Khinh Vũ, vậy nên Tần Khinh Vũ mới không chút do dự đồng ý cho nàng ở lại, chỉ tiếc Tần Khinh Vũ không ngờ được rằng Mạnh Linh đang cõng rắn cắn gà nhà. - Tần tỷ, xin lỗi, em cũng là thân bất do kỷ.
Trong mắt Mạnh Linh hiện lên một tia áy náy.
- Mạnh Linh, chị đã tin lầm em!
Trong đôi mắt mê người của Tần Khinh Vũ mơ hồ thoáng hiện lửa giận.
- Tần tỷ, chị từng nói, trên đời này không có vài người đáng giá để chị tin tưởng, kỳ thật em rất đồng ý câu này.
Mạnh Linh mỉm cười
- Chị nên đừng tin em mới đúng.
Nói xong, Mạnh Linh quay đầu nhìn về phía hai người đàn ông:
- Mau đi lên lầu, tìm Tần Thủy Dao!
Hai người gật đầu rồi nhanh chóng chạy lên lầu.
Hai người vời mới đi đến giữa cầu thang thì từ trên tầng đã vang lên một tiếng kêu sợ hãi.
Tần Thủy Dao từ phòng ngủ đi ra liền thấy mọi chuyện đang phát sinh, theo bản năng sợ hãi kinh hô, mà tiếng kêu này của nàng cũng thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người.
Người duy nhất không ngẩng đầu lên nhìn Tần Thủy Dao là Tần Khinh Vũ, trong khoảnh khắc đó nàng đã ra tay.
Hai đạo ánh sáng đen từ hai đế giày của nàng bắn ra vô thanh vô tức mà cực kì nhanh chóng đâm vào chân hai người đàn ông khi mà họ còn chưa ý thức được gì.
- Á!
Hai người cùng kêu lên đau đớn, mất tự chủ ngã ra sàn nhà, mà đúng lúc này Tần Khinh Vũ nhanh như cơn gió đánh về phía Mạnh Linh.
Tần Khinh Vũ thường ngày tạo cho người ta cảm giác ôn nhu ưu nhã giờ đang thế hiện ra tốc độ cùng sức bật kinh người, hai người kia còn chưa ngã chạm sàn thì nàng đã vọt tới bên cạnh Mạnh Linh. - Cấm nhúc nhích!
- Đứng lại!
Hai người áo đen đã chạy tới giữa cầu thang kia vội lấy lại tinh thần, đồng thời hét lên quay người chĩa súng về phía Tần Khinh Vũ.
Nhưng bọn hắn lập tức phát hiện mình đang nhắm vào chính Mạnh Linh, bởi vì Tần Khinh Vũ đã luồn ra phía sau Mạnh Linh. Tay trái nàng cầm theo một con dao nhỏ đen bóng dí sát vào gáy của Mạnh Linh, nàng lạnh lùng như băng giá nói: - Đừng nhúc nhích, đao có độc, gặp máu sẽ chết!
- Mẹ!
Tần Thủy Dao có chút kinh hoảng kêu một tiếng.
- Mau vào phòng, khóa chặt cửa, gọi cho Đường Kim!
Tần Khinh Vũ hướng Tần Thủy Dao lệ quát một tiếng.
Lần trước gặp chuyện tương tự Tần Thủy Dao đã có phản xạ cực kì hoàn mỹ nhưng lúc này nhìn thấy Tần Khinh Vũ gặp nguy hiểm nàng lại không cách nào trấn định lại, sửng sốt hơn mười giây sau mới vội vàng xoay người vào phòng ngủ, khóa chặt rồi lấy điện thoại ra gọi cho Đường Kim. - Tần tỷ, thực sự nghĩ không ra, chị còn chuẩn bị hậu chiêu như vậy a!
Mạnh Linh đứng đó không dám động, nhưng biểu hiện cũng coi như trấn định.
- Chị nói rồi, trên đời này không được mấy người đáng giá tin tưởng, chị cũng không thể có thể hoàn toàn tin tưởng em, đừng tưởng rằng em hiểu rõ chị, đến cả con gái cũng chưa hiểu hết đâu!
Tần Khinh Vũ nói với giọng lạnh như băng.
- Chỉ cần em động đậy hoặc dao trong tay chị hạ xuống thì em sẽ chết khỏi cần nghi ngờ, đừng ôm tâm lý may mắn, hai người trên sàn nhà chính là vết xe đổ đấy.
Mạnh Linh theo bản năng nhìn về hai người ngã xuống sàn, sắc mặt liền tái nhợt, hai người này đã trợn trừng hai mắt, thất khiếu trào máu, cứ thế mà chết đi!
Trong nháy mắt, hình tượng Tần Khinh Vũ cao quý tao nhã khi xưa đã tan biến trong lòng Mạnh Linh, chỉ còn lại một sát thủ lạnh lùng xinh đẹp.
- Tần tỷ, nếu chị giết em, chị và con gái chị cũng sẽ không có kết cục tốt. Text được lấy tại Truyện FULL
Mạnh Linh cố giả bộ trấn định.
- Bằng không chị buông đao, chúng ta từ từ nói chuyện?
- Muốn đàm phán? Không thành vấn đề.
Tần Khinh Vũ lạnh lùng nói:
- Còn muốn ta buông đao, đó là không thể.
Không đợi Mạnh Linh nói tiếp, Tần Khinh Vũ tiếp tục nói:
- Em đã muốn đàm phán, vậy thì nói đi, là ai bảo em tới? Diệp Minh Phương à?
- Tần tỷ, kiểu này em không tiện nói chuyện...
Mạnh Linh còn chưa nói dứt lời, tiếng súng đã vang lên.
Bang bang!
Hai người áo đen kia cùng nổ súng, mục tiêu chính là Mạnh Linh.
- Ách!
Mạnh Linh kêu thảm một tiếng, ngã lăn ra sàn
Sắc mặt Tần Khinh Vũ đại biến, nhưng nàng vẫn phản ứng nhanh như cũ, trong nháy mắt tiếng súng vang lên nàng theo bản năng ngã sang một bên đồng thời tay phải vung lên.
Đinh!
Một tiếng vang nhỏ, một luồng ánh sáng đen từ tay áo phải Tần Khinh Vũ bắn ra rồi đột nhiên nổ tung, luống sáng biến thành mấy chục mũi châm đen cực kì nhỏ, trên không trung tạo thành một võng châm thật lớn vô cùng nhanh chóng chụp về phía hai người áo đen đang đứng trên cầu thang.
Mũi châm cực kì nhỏ, hơn nữa tốc độ quá nhanh, hai người áo đen chưa kịp phát hiện thì đã chí ít cũng có cả chục mũi cắm vào người rồi.
- Ách!
- A!
Hai tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi vang lên, hai người ngã lăn trên bậc thang. Chết cùng một kiểu với hai người trước.
Chỉ chưa đầy một phút mà bốn người áo đen cùng Mạnh Linh đã trở thành người chết, Tần Khinh Vũ đứng thẳng lên, lạnh lùng nhìn xung quanh, trong ánh mắt không có sợ hãi mà chỉ có một ngọn lửa vô danh.
Nhưng vào lúc này, cửa phòng khách lại truyền đến một giọng nói:
- Đệ nhất mỹ nữ Ninh Sơn nổi danh quả nhiên là danh bất hư truyền, không chỉ xinh đẹp kinh người mà thân thủ lại càng phi phàm!
Theo sau giọng nói là một nam tử cao lớn xuất hiện trong phòng khách, ánh mắt nhìn Tần Khinh Vũ không chút che giấu dục vọng bùng cháy:
- Ta thích nhất là phụ nữ như vậy, từ nay về sau, cô là người của ta!