- Tiểu Đậu Nha, em có biết lúc trước con chó điên vì sao phải cắn ngươi không?
Đường Kim uể oải hỏi.
- Không biết a!
Tiểu Đậu Nha nhớ tới chuyện cũ, trong lòng còn chút cảm giác sợ hãi:
- Bất quá, anh Đường Tinh, chó điên cắn người cũng phải có lý do sao?
- Không cần.
Đường Kim cười hì hì:
- Đó là lý do mà bọn hắn đánh người một nhà cũng không cần lý do.
- A, anh nói bọn họ là…điên…
Tiểu Đậu Nha lập tức hiểu ra, bất quá cũng chưa nói ra hai chữ chó điên.
- Móa, tiểu tử này đang mắng chúng ta!
Một người dân quân kịp phản ứng.
- Giết chết cho ta!
Một người khác tiến lên nói, những người này vốn cũng rất tức giận, vốn dĩ định đánh Đường Kim, không hiểu thế nào lại đánh Hoàng Chí Thành, đang không biết nên báo cáo kết quả nhiệm vụ như thế nào, bây giờ nghe Đường kim mắng bọn hắn, bọn hắn tự nhiên càng thêm tức giận, sau khi người này kêu lên, bảy tám người cùng nhau xông về phía Đường Kim. - Ai, cẩn thận ngã a!
Đường Kim gào lên một câu
Lời còn chưa dứt, liền nghe được tiếng bịch bịch, bảy tám người dân quân ào ào té ngã trên đất, không đứng dậy được nữa.
Trần Huy đứng bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, ông chủ Dương vừa mới tỉnh táo một chút, thấy một màn như vậy, ánh mắt hiện lên thần thái khác thường, tựa hồ hưng phấn giống như thấy thấy kho báu. - Đều do các anh không cẩn thận, không nghe Đường Kim nói sẽ gặp xui xẻo liền a!
Đường Kim lắc lắc đầu, một tay kéo theo Tiểu Đậu Nha, thản nhiên đi qua bên cạnh mọi người:
- Đi về nhà thôi!
- Ai, Đường Kim chết tiệt, cứ như vậy mà đi hả?
Tần Thủy Dao kéo Trương Ny đuổi theo, nhìn thấy trên mặt đất đầy người, bộ dạng có chút lo lắng:
- Cậu không tìm chị kết nghĩa tới giúp giải quyết hậu quả sao?
- Cô hát nhiều nên đầu óc có vấn đề à?
Đường Kim đầy ngạc nhiên nhìn Tần Thủy Dao: xem tại TruyenFull.vn
- Bọn họ như vậy cũng đâu phải tôi làm, tôi chỉ đi ngang qua mà thôi.
- Cậu mới người đầu óc có vấn đề đấy!
Tần Thủy Dao hung hăng trừng mắt nhìn Dường Kim một cái:
- Lời này của cậu ai tin a?
- Người khác tin hay không không quang trọng, tôi tin là được.
Đường Kim chẳng hề để ý nói.
Tần Thủy Dao còn muốn nói gì nữa bên cạnh lại đột nhiên truyền đến một tiếng nói:
- Các vị đừng lo lắng, chuyện này là chúng ta sai, chúng ta sẽ sử lý, ta cam đoan không có ai làm phiền tìm các vị.
Đường Kim quay đầu lại nhìn, người nói câu vừa rồi là ông chủ Dương, bất quá bộ dạng ông chủ Dương đã có chút tỉnh táo.
- Đúng đúng, thật không phải, việc này là chúng ta sai, chúng ta nhất định sẽ giải quyết.
Trần Huy bên cạnh nghe ông chủ Dương tỏ thái độ, cũng lập tức nói.
Đường Kim nhìn chằm chằm ông chủ Dương một hồi, đột nhiên cười rạng rõ:
- Biết sai liền sửa đúng là hảo hài tử, được rồi, tôi sẽ không tính toán với mấy người nữa.
Khuôn mặt Trần Huy có chút run rẩy, nhưng sắc mặt ông chủ Dương vẫn bình thường và cười với Đường Kim:
- Tôi là Dương Minh Kiệt. Không biết huynh đệ xưng hô thế nào?
- Đường Kim, Đường trong Đường Môn, Kim trong Hoàng Kim.
Đường Kim trả lời.
- Đây là số điện thoại của tôi.
Dương Minh Kiệt đưa danh thiếp cho Dường Kim :
- Đường Kim huynh đệ, có thể cho tôi phương thức liên lạc được không? Tôi muốn ngày khác mời cơm ăn một bữa cơm.
Đường Kim cầm lấy danh thiếp, nhìn thoáng qua, tiện tay nhét vào túi quần, uể oải trả lời:
- Cách thức liên lạc thì không cần thiết, nếu ông thật sự muốn tìm tôi thì tự nhiên có thể tới tìm.
Ngáp một cái, Đường Kim phất phất tay:
- Cũng đã muộn rồi, tôi hơi mệt, về đã!
Đường Kim kéo Tiểu Đậu Nha đi trước, Tần Thủy Dao cùng Trương Ny cũng lập tức đi theo, sau một lát, bọn hắn liền vẫy một chiếc taxi rời đi.
Nhìn thấy bóng lưng bọn hắn rời khỏi, Dương Minh Kiệt như có suy nghĩ gì.
- Ông chủ Dương, Đường Kim kia hình như có chút cổ quái.
Trần Huy nói nhỏ.
- Đương nhiên, hắn tuyệt đối không phải là người bình thường.
Dương Minh Kiệt cười nhạt, hắn nhìn đám người nằm trên mặt đất:
- Chẳng lẽ cậu sẽ tin bọn hắn như vậy thật sư không có quan hệ gì với Đường Kim?
- Đương nhiên là không tin.
Trần Huy lắc đầu.
- Ta cũng không tin.
Dương Minh Kiệt cười nhạt:
- Không ngờ, đêm nay chúng ta lại thu hoạch lớn nhất, umh, cậu tìm người đem giải quyết việc này đi, ngoài ra, sau này ít qua lại cùng biểu đệ của cậu đi, sẽ hỏng việc đấy. - Vâng! Ông chủ Dương.
Trần Huy gật đầu đáp ứng, sau đó liền lấy diện thoại ra bắt đầu gọi.
Mấy phút sau, mấy chiếc xe mở ra, đem đám người trên mặt đất đưa đi, Dương Minh Kiệt cùng Trần Huy rất nhanh cũng rời đi, bên ngoài Hoàng Triều KTV, lại trở lại như bình thường Nửa giờ sau, xe taxi dừng lại tại cửa nhà số một đường Khinh Vũ, Tần Thủy Dao xuống xe, Đường Kim cùng Tiểu Đậu Nha cũng xuống theo, về phần Trương Ny, thì đã được bon hắn đưa về nhà trước.
Tần Thủy Dao nhấn chuông cửa, đồng thời nói với Đường Kim:
- Uy, cậu có thể đi về được rồi, tôi đã về đến nhà!
- Vậy chưa được, ta nói rồi muốn đích thân đưa cô về trước mặt Khinh Vũ tỷ.
Đường Kim tỏ ra giữ vững nguyên tắc, chẳng qua, hắn chỉ là muốn nhìn thấy Tần Khinh Vũ mà thôi.
- Giờ này, Khinh Vũ tỷ tỷ hiện tại có thể hay không đang mặc đồ ngủ a?
Đường Kim mơ tưởng hão huyền trong đầu, bộ dạng Tần Kinh Vũ mặc đồ ngủ, có hấp dẫn không đây? Nàng có thể hay không đang mặc đồ ngủ gợi cảm chứ?
Ngay khi Đường Kim ảo tưởng nhìn thấy Tần Khinh Vũ gợi cảm, Tần Khinh Vũ mở cửa xuất hiện trước mặt hắn, mà đáng thất vọng chính là cách ăn mặc của Tần Kinh Vũ cũng không có gì khác lần gặp mặt trước. Nhìn qua có thể biết nàng đến bây giờ vẫn chưa đi ngủ. - Khinh Vũ tỷ tỷ.
Đường Kim cười cười, chào hỏi Tần Khinh Vũ.
Tần Khinh Vũ cũng mỉm cười với Đường Kim:
- Đường Kim đã muộn rồi, cậu cũng nên về sớm nghỉ ngơi đi, nhớ rõ trưa mai qua nhà dùng cơm.
- Mẹ, đừng nói với hắn như vậy, chúng ta đi vào!
Tần Thủy Dao lôi kéo Tần Khinh Vũ vào nhà, đóng cửa lại.
- Khinh Vũ tỷ tỷ, ngày mai ta nhất định sẽ đến.
Đường Kim hét lớn, nhìn Tần Khinh Vũ khuất khỏi tầm mắt.
- Anh Đường Tinh ca, chúng ta cũng nên đi về chứ?
Tiểu Đậu Nha lúc này nhịn không được ngáp một cái, thân thể mảnh mai của nàng đã rất mệt mỏi chỉ muốn về ngủ.
- Được rồi.
Đường Kim cơ hồ có hơi thất vọng khi không được thấy Tần Khinh Vũ mặc đồ ngủ gợi cảm. Nhưng nghĩ đến ngày mai còn có cơ hội, hắn cũng không thất vọng nữa, sau đó kéo Tiểu Đậu Nha lên xe taxi quay về trường.
Quay về đến trường thì đã hơn một giờ sáng, cổng trường đã đóng từ lâu, dĩ nhiên là cổng kí túc xá nữ cũng thế, đương nhiên điều này cũng không làm khó được Đường Kim, sau khi đưa Tiểu Đậu Nha về phòng hắn mới quay về chỗ ở của mình.
Khi đi ngang qua sân vận động, Đường Kim đột nhiên xoay người thản nhiên nói:
- Ngươi đi theo ta nửa giờ có mệt không?