Chương 1: Thanh Hải

- Nhà Tù Thanh Hải -

Ở trước của nhà tù Thanh Hải vài chiếc xe sang đang đỗ, bên trong nhà tù có một toà tháp cao nhìn từ xa cũng có thể thấy một chiếc đồng hồ khổng lồ ở trên toà tháp.

Vu Lý đứng ở dưới ngước nhìn đồng hồ đang chỉ chính xác vào 9 giờ cùng lúc đó cánh cửa nhà tù cũng mở ra,bóng dáng cao gầy ngược sáng đi ra trên người mặc bộ vest đen hai tay đút túi quần tóc được cắt ngắn gương mặt thản nhiên như sau lưng cô không phải nhà tù mà là khu du lịch.

Bên ngoài vài chục người mặc vest đen cúi người chào " Bắc Gia ".

Hà Bắc nhìn những người trước mắt đầy hờ hững đưa tay lên che ánh mặt trời đang chiếu bên cạnh là Vu Lý lập tức hiểu ý phật ô đen ra che lại.

" Bắc gia " Vu Lý gọi một tiếng như nhắc nhở sự tồn tại của mình.

" Anh ấy không tới sao ? " Hà Bắc nhìn xung quanh một lúc không thấy bóng dáng muốn tìm giọng thất vọng hỏi.

" Vừa ra tù đã tìm anh ta cậu thật có tiền đồ " Giọng nói từ bên cạnh truyền tới , Hà Bắc nghe giọng nói quen thuộc quay đầu lại thấy quả nhiên là người mình nghĩ đang đi tới vui mừng gọi " Lục Nhiêu "

" Cậu còn nhớ tới mình sao " Lục Nhiêu cười lạnh cô thật là không thể tin được vừa ra tù Hà Bắc liền nhắc tới người đàn ông kia.

" Tất nhiên rồi một ngày 24 tiếng tớ nhớ cậu tận 25 tiếng đấy " Hà Bắc mỉm cười bỏ đi dáng vẻ lạnh nhạt bình thường bởi người trước mặt là người cô tin tưởng nhất trên đời này - Lục Nhiêu.

" Nào,ôm một cái "

Lục Nhiêu bất đắc dĩ ôm lấy cô bạn sau 3 năm không gặp , nhìn nhà tù sau lưng ánh mắt tối tăm.

" Cậu trở về khi nào vậy, bên Lục gia ... " Hà Bắc nhìn Lục Nhiêu ánh mắt muốn hỏi lại thôi.

" Vừa xuống máy bay mình liền tới đây " Lục Nhiêu trả lời nhưng cũng không đề cập tới Lục gia chỉ bảo " lên xe rồi nói ".

Hà Bắc cùng Lục Nhiêu lên chiếc Ferrari 458 Speciale.

Khởi động xe phóng nhanh trên đường để lại Vu Lý đứng đó.

" Anh Lý " Người bên cạnh gọi một tiếng xin chỉ thị.

" Về trước đi" Vu Lý xua tay, lão đại đi rồi không về thì biết làm gì.

Ferrari phóng nhanh lên cao tốc Trường An, Hà Bắc thật lâu mới cảm giác được tốc độ vui vẻ đến điên người,Lục Nhiêu cũng vậy phóng xe như này đã 3 năm rồi cô không cảm nhận được.

- Hồ Bán Nguyệt -

Hà Bắc và Lục Nhiêu ngồi trên mui xe gió mát thổi từ hồ làm mái tóc Hà Bắc phất phới.

" Aaaa.. Thật là đã " Hà Bắc hét một tiếng đây là ngoại thành ở đây có Lục Nhiêu không có kẻ thù nào cả cô không phải đề phòng,không cần phải là - Bắc Gia của Thành Tây.

" A Nhiêu , cụng ly nào " Hà Bắc nở nụ cười hướng lon bia về phái Lục Nhiêu, Lục Nhiêu liền đưa lon ra một tiếng chạm nhẹ vang lên từ hai kim loại.

" Sao cậu ra được khỏi Lục gia vậy?"

" Bà Nội cho ra " Lục Nhiêu uống hớp bia chầm chậm nói.

" Hả? Trước đây bà nội cậu không cho ra , giờ lại cho ra rồi "

Chuyện này phải kể từ ba năm trước Lục lão thái thái đã dùng bệnh ép Lục Nhiêu về,ở Lục gia chỉ có Lục lão thái thái là người thân duy nhất cũng yêu thương cô nhất, Lục Nhiêu quay về Lục gia sau gần 8 năm sống cùng ông ngoại từ đấy đến nay đều ở bên Lục lão thái thái.

" Đến Thanh Hải gặp người " giọng Lục Nhiêu hạ xuống có chút không vui nhưng Hà Bắc nghe thấy mùi vị hấp dẫn không để ý vẫn hăng say hỏi " Người nào?Để làm gì?"

Hỏi xong còn uống một ngụm bia.

"Để kết hôn "

"Phụt " Ngụm bia chưa kịp nuốt xuống của Hà Bắc phun ra " Khụ khụ khụ...cậ...khụ khụ khụ..khụ "

" Cậu muốn làm mình sặc chết sao ?" Hà Bắc sau khi dừng lại được cơn ho sau sặc bia nhìn áo dính chút nước bia rồi quay lại nhìn Lục Nhiêu chỉ thấy cô không trả lời còn nhìn chằm chằm vào mình.

" Là...thật...hả ? "Hỏi xong vẫn thấy Lục Nhiêu không trả lời , Hà Bắc liền biết là thật rồi sốc đến lỗi chửi tục " Má , thật là kích thích, không thể tin được luôn , mới ra tù lạ lẫm với thế giới quá, hay mình quay lại tù nhỉ kích thích quá "

Hà Bắc bị sự ngạc nhiên làm ngơ người nói luyên thuyên một hồi mặt còn đầy đủ biểu cảm,Lục Nhiêu nhìn cảnh nảy khoé môi dật dật, không nhắc thì thôi nhắc lại tức chết.

" Rắc " tay cầm lon bia của Lục Nhiêu bóp mạnh một cái lon bia biến dạng cũng thu hút lại sự chú ý của Hà Bắc.

" Là ai vậy ? " Câu hỏi chủ chốt tò mò nhất lúc này chả Hà Bắc

Lục Nhiêu nhìn Hà Bắc chằm chằm trong lòng có cỗ lửa gằn từng chữ qua khẽ răng.

" Thịnh Dương"