Chương 1: Vô Sỉ Hệ Thống Phản Phái.

Vô Khuyết là một trạch nam chính hiệu, ở nơi đô thị phồn hoa Bắc Kinh này hắn cũng chỉ là một sinh viên năm nhất bình thường thích đọc tiểu thuyết và xem anime. Nếu nói hắn có gì đặc biệt thì chỉ có gương mặt tiểu bạch kiêm của mình. Gương mặt soái , cao 1m 80 thân hình cân đối ăn đứt các nam thần trên màn ảnh nhỏ.

Với gương mặt và thân hình như hắn ra xã hội này là đối tượng để có quý bà, quý phu nhân săn lùng và bao dưỡng.

Nhưng không, hắn là Vô Khuyết. Hắn cũng muốn như tên của hắn, không một khuyết điểm. Hắn chán ngấy xã hội đầy thực dụng nên Vô Khuyết hắn quyết định sống đúng với danh nghĩa trạch nam.

Làm bạn với hắn bấy lâu nay là chiếc smart phone cũ kỹ với chiếc laptop cũng trả mới mẻ gì.

Trong căn phòng tối chỉ có án sáng le lói từ chiếc smart phone Vô Khuyết đang cầm trên tay. Hắn đang chăm chú theo dõi những tình tiết trên bộ tiểu thuyết đang đọc. Bỗng.

(Đùng ... Đù.g...ào)

-Ôi. Quần áo của ta.

Vô Khuyết lao như bay ra hỏi phòng với một tốc độ chóng mặt. Hắn lao lên sân thượng ký túc xá. Hắn ở tầng giáp tầng thượng của ký túc xá năm nhất.

[ đùng....đoàng..gđùng...]

Vô khuyết vơ vội đống quần áo phơi sáng nay, hắn không để ý thấy sắc trời bắc kinh như ngày tận thế lôi điện đan xen, thiên không như muốn sụp xuống.

Vô số người ngước nhìn bầu trời đầy sự hoảng hốt. Có người đi đạo thiên chúa đang cầu nguyện và nói đây là sự trừng phạt của thiên chúa.

Bỗng [xoạc....oành]

Một tia chớp mầu tím từ thiên khung đánh xuống mục tiêu của nó là ký túc xá năm nhất của đại học Thanh Hoa và rất không may.....

Tử thiên lôi đánh trúng kẻ đen đủi nhất năm. Kẻ đang sốt sắng ôm đống quần áo lấm lem vì mưa. Kẻ có mơ ước là mình sẽ không bao giờ có khuyết điểm. Kẻ đó mang tên Vô Khuyết.

-A... Đây là thiên đường sao?

Mở mắt dậy là một màu trắng xóa Vô Khuyết giật mình hô to.

-Vô khuyết ngươi có sao không?

Định thần lại là một khuân mặt với thân hình như một qua cầu thịt. Vô khuyết mới chú ý đến hoàn cảnh xung quanh.

Một màu trắng xóa, xung quanh đầy mùi cồn. Đây không là bệnh viện thì ở đâu. Nhìn bên cạnh đầy mặt lo lắng quả cầu thịt. Vô khuyết đáy lòng ấm áp mở miệng hỏi:

-Bàn Tử, sao mình lại ở đây?

Quả cầu thịt bên cạnh là trương tiểu phàm, tên có chữ tiểu mà thân hình không tiểu chút nào. Là bạn cùng phòng của hắn, vì thân hình quá khổ lên được đặt cho cái tên rất mĩ miều. Bàn tử, một trong 4 độc thân cẩu của phòng 508.

Nghe bàn tử nói mới biết hôm qua Bàn Tử về phòng thấy mở cửa mà đợi mãi không thấy hắn về lên mới lên sân thượng tìm thì thấy hắn nằm ở đó mới vội đưa hắn vào đây.

Vô khuyết xoa trán suy nghĩ. Hắn nhớ hôm qua trời nổi giông bão, hắn chạy lên thu y phục thì bị thiên lôi đánh. Vô khuyết nhớ đến đây mà ngực chập trùng thầm hô may mắn. hắn bị thiên lôi đánh mà không chết. Ứng với câu nói kinh điển “ trời đánh không chết”.... Nhưng mà nghĩ đến cái gì lại vội chạy vào nhà vệ sinh.

-Phù...may quá, đánh người không đánh mặt, mà ta bị sét đánh sao không sao.

Đang tự luyến trước gương Vô khuyết thầm nghĩ.

-Hô.... Thôi kệ nó đi, làm thủ tục xuất viện đã. Tháng này.......

Nhớ đến số tiền còn dư trong thẻ hắn thấy trong lòng quặn đau

Vô khuyết hắn ba mẹ mất trong một vụ tai nạn 3 năm về trước. Hắn lên đại học đến nay đều dùng là số tiền bảo hiểm với tiết kiệm mà họ để lại.

Chi tiêu 3 năm, số tiền đó cũng không còn nhiều.

-Bàn Tử, xuất viện thôi.

Vô khuyết nói vọng từ nhà vệ sinh ra giọng đầy đau xót.

[Đinh... Bắt đầu liên kết 10%...40%...90...100%... Liên kết thành công.]

[ Xuyên việt phản phái hệ thống liên kết thành công]

Thông tin túc chủ:

Tên: Vô khuyết

Đẳng cấp: 1

Thể chất: không

Công pháp: không

Binh khí: không

Lực chiến: 5

Thương Điểm: 0

Chức năng đã mở: hành trang, thương điếm.