Thấy một ẻm được Đại Du cưng nựng, các mỹ nhân còn lại cũng chẳng thể chịu thua mà đứng nhìn, ngứa ngáy sao chịu nổi, thế là cũng xấn lại, đợi hắn vuốt ve thân thể, cũng chẳng ai có thể trách là nữ nhân mà sao buông thả thế, đó là họ chưa gặp đúng hoàn cảnh mà thôi, đụng chuyện rồi hẵng biết, trong khó khăn mới biết ai bỉ ổi, trong hoan lạc mới biết ái tình nó làm ta ngu muội ra sao.
Giữa nam và nữ có một bản năng tạo nên sức hút kỳ lạ lẫn nhau, dù từ bé đến lớn, nam nhân đối với các nàng chỉ là mấy thằng lùn, chym không thọc rách nổi màng trinh, thế nhưng khi ân ái với Đại Du, bản năng nguyên thủy lại bộc phát hết mức a, tự dưng được gọi là truyền thuyết, hắn cũng muốn biết vì sao thế, có khi, là lý do mà hắn lưu lạc tới đây.
Nhất Nhi, Nhị Nhi, Tam Nhi... Thất Nhi, là tên của bảy nàng, cũng dễ nhớ phết, đi theo tem nó khác à, ta mà dẫn được tem này hạ xuống Đông Nhạc Thái Sơn Tông lấy le, các trưởng lão có nhận hắn làm tông chủ luôn không, Loạn Loăn tuổi gì, mẹ vợ Ngọc Thanh lúc đó xếp hàng dài dài chờ tới lượt a, tự sướng tinh thần, haha.
Tu giả có "Vực" là tồn tại loại tồn tại đỉnh cấp đối với hắn, hắn nhớ tới Ngọc Thanh, tu vi Âm Dương luân hồi hay Thiên khí đỉnh phong gì đó, suốt ngày đùa dai chơi ác hắn, hớ hênh nên bị hắn chơi lại, thế là hắn phải bỏ của chạy lấy người, còn có cả tông mẫu, con bé áo hồng ngực mới nhú chắc cũng màu hồng, hay con thỏ tinh bốn cái vếu tròn căng, thấy là muốn bóp, đứa nào đứa nấy cường bạo vô cùng, phẩy tay một cái, là có thể mở đường cho hắn đi thăm tổ tiên rồi, ở bên cạnh đám tu giả Sơ Tiên này, hắn cũng cảm thấy run run trong lòng, đã là từ hai người chung một chỗ, đương nhiên cũng có lúc đôi bên sẽ phật lòng, lúc đó kẻ nào yếu kẻ nấy gánh chịu a, Đại Du bồn chồn lên tiếng hỏi: "Ta chỉ là một tu giả Sơ Linh nhỏ nhoi, các nàng đều là Sơ Tiên, ta bắt các nàng gọi ta là gia chủ, ta bắt các nàng hoan lạc cùng ta, các nàng không đánh ta chứ".
Thấy hắn hỏi, chúng nữ che miệng cười duyên, cử Nhất Nhi trả lời câu hỏi của Đại Du: "Hí hí, gia chủ chớ lo lắng mấy chuyện tầm phào tu vi gì đó a, Sơ Tiên ở Nữ Tích Cổ Tinh này, tuy không nhiều nhưng cũng chẳng phải dạng hiếm, tu vi của chàng không sớm thì muộn cũng tăng, chỉ có nam nhân như gia chủ, là không tăng thêm ai được, gia chủ xem, đối với chúng ta, tu vi quan trọng hơn hay nam nhân trong truyền thuyết quan trọng hơn".
"Nữ nhân nào bên ta đều quan trọng hơn ta" - Đại Du buông lời mật ngọt, làm chúng nữ thổn thức cả tim gan phèo phổi, nơi này, mấy thằng lùn đủn kia, làm gì biết nói những câu ngôn tình kinh điển thế này chứ. Mấy thằng lùn thấy bảy nữ tiên nhân quây quần bên con thú đó, trong đầu trống rỗng, thú là để thịt, chứ sao lại để nó thịt.
Mơn trớn đám nữ một lúc lâu, mấy thằng lùn đứng xa xa ngó ngó mà tức đỏ mắt, nghe tiếng Đại Du hỏi, bọn lùn đủn tức hộc máu miệng: "Ta cần thêm tiên thạch, hay ở lại nơi này một thời gian, bảo bọn lùn kia khai thác nhanh nhanh để ta tích trữ phòng thân một ít?"
Gì chứ đối với hắn, lúc này không đục nước béo có thì khi nào nữa, bảy mỹ nhân nghe thế cười tùm tỉm: "Về thành với chúng ta, ở đó có bao nhiêu, tặng chàng hết, xem gia chủ hấp thụ được bao nhiêu mà hăng thế, gia chủ mới là Sơ Linh thôi mà, ở đó còn có chăn ấm, đệm êm, chỉ cần gia chủ ở bên chúng ta, đi đâu thì đưa chúng ta đi theo, Cổ Khí chúng ta còn tặng cho gia chủ được, nói gì là tiên thạch".
- Cổ Khí, là gì? - Đại Du ngơ ngác hỏi, thế giới này sao thần kỳ thế nhỉ, hắn đinh ninh rằng Tiên khí là đỉnh nhất rồi, giờ lại nghe một loại linh khí còn cao cấp hơn nữa.
- Hi, ở Thanh Lục Tinh chàng nói, chắc là không có rồi, loại Cổ Khí này rất hiếm, theo kinh văn nói, chỉ những hành tinh hình thành từ lúc mới khai thiên lập địa mới có Cổ Khí, cội nguồn Cổ Khí tồn tại sâu thẳm nơi địa tâm, thiên địa biến đổi, đại địa chấn động mới trồi lên một ít à, trên đại lục Nữ này, Cổ Khí rất ít, nếu sang đại lục Phù, đại lục Quái hoặc đại lục Thú, nơi đó nghe nói rất nhiều.
- Thế sao, chúng ta có tới các lục địa đó được không? - Đại Du ham hố, mặc dù chưa biết cái Cổ khí đó nó có tác dụng quẹo gì, hình dáng thế nào, ăn vào có tác dụng phụ hay không.
- Gia chủ đừng tham lam quá, mất mạng á... chúng ta xuất phát thôi, từ từ chúng ta sẽ kể cho gia chủ nghe.
- Hà hà, ta chỉ là tò mò hỏi thôi, thế kinh văn có nói, Nữ Tích Cổ Tinh này hình thành như thế nào không?
- Cái đó chúng ta biết một ít, còn cụ thể, Vương Nữ mới biết, chỉ có điều, mấy vạn năm qua, Vương Nữ chưa trở về, chúng ta đi thôi.
Nhìn bảy con linh thú hầm hố trước mắt, đến hắn cũng tá hỏa, chỉ cần cảm nhận chút khí tức bọn nó tỏa ra thôi, đã ớn lạnh rồi, mà kệ mẹ nó, có chủ nhân chúng ở đây, sợ đách gì, láo láo ta bắt đem thịt, hắn cứ thế mà phóng lên trên thân thể bọn chúng, chễm chệ ngồi đó như quen thuộc lắm rồi, thỉnh thoảng đổi linh thú cho thất nữ khỏi phân bì, hoặc tụ họp cả đám lại ngồi trên một con, chặng đường dài hắn nghe thất nữ kể đủ chuyện.
Còn hắn cũng làm đủ chuyện với thất nữ...
Nữ Tích Cổ Tinh tuy lớn nhưng phần nhiều là biển rộng, chỉ có bốn đại lục be bé nằm cận nhau ở phía Bắc bán cầu, linh tinh mấy ngàn hòn đảo nhỏ, ngự trị bởi bốn chủng loại sinh mạng tu giả khác nhau. Nữ nhân Đại lục Nữ xinh đẹp bao nhiều, thì nữ nhân Đại lục Phù xấu xí bấy nhiêu. Đại lục Quái là nơi của tộc nhân nửa người nửa thú. Đại lục Thú thì nghe tên cũng đủ hiểu, nơi đây ngự trị bởi linh thú hóa hình.
"Phù" đố kỵ nhan sắc của "Nữ", gái xấu ghen ghét gái đẹp, lúc nào cũng muốn nó phải xấu như mình. "Quái" thì không khi nào không muốn xâm chiếm "Nữ", muốn biến Nữ thành nô lệ của sắc dục, loại này hàng họ khủng bố, tinh lực dồi dào, vừa dài vừa dai. "Thú" thì bên nào có lợi thì nó theo, hôm nay là đồng mình, mai trở mặt thành thù như cơm bữa. Chẳng khác chi Tiên Tinh, nơi đây cũng chiến tranh liên miên, nơi nào cũng vậy, những kẻ mạnh chẳng thể nào chung sống trong hòa bình, không thọc cũng xỉa, đời nó mới vui.
Thất nữ đưa hắn đến ở một căn phòng rộng rãi, đầy đủ tiện nghi trên đỉnh tháp canh chót vót, nhìn bao quanh toàn thành, tường thành cao tận tầng mấy, bao vây bởi tầng tầng trận pháp, chắc chỉ có thế mới phòng ngự nổi trước sức tấn công tu giả a. Hắn đảo mắt nhìn biển rộng, bao lâu rồi mới thấy biển nhỉ, nơi đó có tiên cá hay không. Phía xa xa một tòa tháp tỏa sáng lấp lánh, nằm ở trung tâm lục địa.
- Gia chủ ngắm gì ngắm lâu thế, chúng ta cũng muốn gia chủ ngắm đăm đăm như thế a, đó là tòa Tháp Chủ, cao sáu mươi chín tầng, nơi Vương nữ các đời chủ quản, tu giả sau khi đạt đến Tiểu Thần, mới có thể tiến vào đó cảm ngộ và tu luyện, ba trong bảy người bọn ta, chắc trăm năm nữa, mới có thể vào đó, đó là khát vọng của mọi tu giả đại lục "Nữ".
- Nơi đó có gì hay ho a? - Đại Du ngạc nhiên hỏi, nhìn là biết chẳng tầm thường rồi, đại lục "Nữ" có tổng cộng tám tòa thành nằm ở tám hướng khác nhau, để bảo vệ mọi mặt của đại lục, đều do tu giả Sơ Tiên cùng nhau cai quản, còn lên cấp Thần, là nháy mắt chui tọt vào Tháp Chủ mà quẩy, chẳng thèm rớ tới chuyện thị phi của các tòa thành nữa, chiến tranh mới mò ra quánh nhau, chiến tranh đối với bọn này, chẳng khác nào là nơi trải nghiệm những gì tu luyện được.
- Mỗi tầng là một đường đến bí cảnh, càng lên cao càng hung hiểm, không ít tu giả cấp thần phải bạo thể xác để giữ mạng ở đó, kinh văn nói rằng sáu vạn năm qua, cũng chỉ có chín tu giả lên tới tầng cao nhất, tu vi bước chân vào cấp Tôn, rồi đều huyễn hóa đi về nơi bình chướng.
- "Bình chướng?" - Đại Du từng nghe, nhưng chẳng có thể hình dung ra, nơi đó thế nào.
- Chúng ta chỉ biết nơi bình chướng hỗn loạn vô cùng, là tâm và là vách ngăn vũ trụ, nơi khởi thảo các hành tinh và sinh mệnh, nghe nói nơi đó có hạt bổn nguyên, nghe nói nơi đó thiên thời địa lợi giao thoa, cộng hưởng quy tắc, tạo nên vũ vật vô cùng quý giá, đến chúng ta cũng chưa từng được thấy vũ vật, mà có cầm trên tay cũng chẳng thể nào sử dụng được, chỉ có cấp Tôn, nắm giữ chùm quy tắc, mới có thể điều khiển nó a.
"Ha ha, vũ vật có gì quý giá đâu, ta cũng có một cái nè".