Chương 82: Hai nữ nhân ôm nhau khóc lóc thảm thiết

Trên bầu trời cao vang lên hàng loạt loạt tiếng nổ vang dội, cuộc chiến đang vô cùng căng thẳng, đến hồi quyết liệt nhất. Đám trưởng lão lo lắng vểnh tai căng mắt nghe ngóng hết trên trời lại tới dưới đất.

Ở một hướng khác, tiếng bùm bùm vang lên liên hồi, tộc nhân Huyết tộc đang lấy tốc độ nhanh nhất bay về tụ tập nơi quảng trường, dường như có gì đó làm chúng kinh sợ, muốn bám víu lấy thủ lĩnh, là kẻ nào xuất thủ mà dữ dội như vậy, cao thủ tông môn đã bị trói chặt, đợi tên Tiểu thần kia đến lôi ra làm thịt hết rồi mà, kẻ nào đủ sức tạo nên động tĩnh lớn như vậy.

Một thân ảnh từ trên cao lao xuống...

Bịch... từ trên trời cao, Tịnh Tịnh Thỏ Tinh rơi xuống, nằm bất động dưới đất, bốn cái vếu hướng thẳng lên trời, không gian xung quanh có chút chấn động rồi tĩnh lặng trở lại.

Lại một thân ảnh rơi xuống...

Bịch... từ trên trời cao, tiểu chủ Hồng Nhạc rơi xuống, nằm thoi thóp bên cạnh Tịnh Tịnh Thỏ Tinh, tôn bảo cây quạt màu hồng đã rách, kẻ kia quá mạnh.

Lại một thân ảnh rơi xuống...

Bịch... từ trên trời cao, chi chủ Hoa Nhạc rơi xuống, gắng gượng đứng dậy lại khụy xuống, cảnh giới Tiểu Thần chưa bình ổn, đã có dấu hiệu lung lay muốn thụt tu vi.

Tiểu thần Huyết Tộc chầm chậm vô cánh hạ xuống, ho ra một miệng máu, hai cánh tay đã bị cong veo, lơ lửng cách mặt đất trăm thước, thở hổn hểnh:

- Khụ khụ, nếu không có cây quạt kia, các ngươi làm gì có cửa để ta trọng thương thế này, giờ thì còn ai có thể bảo vệ các ngươi nữa.

- Khụ khụ, đám tộc nhân Huyết tộc các ngươi, còn không đi bắt tu giả về giết sạch, còn tụ tập ở đây làm gì.

Tộc nhân Huyết tộc lơ lửng hay đứng dưới đất đều chỉ về hướng phát ra tiếng bùm bùm, chưa đến một khắc, một thân ảnh đã lao đến bay bay trước mặt tên Tiểu thần Huyết tộc.

Nhìn cái kẻ dị hợm, biến thái trước mặt, thủ lĩnh Huyết tộc cũng muốn ói: "Khụ khụ, mày là cái loại gì mà dị hợm, gớm ghiết thế kia, tính làm tao chết vì sốc hả".

"Giết" - Tên dị hợm hét lớn.

Một kẻ áo choàng đen tung bay trong gió, một kẻ buộc hai mép cái mền hồng hào trên cổ làm áo choàng, cũng tung bay lộng gió, một cảnh tượng kinh điển hiện ra trước mắt đám trưởng lão và đệ tử Đông Nhạc Thái Sơn tông.

"Là hắn" - Ngọc Thanh cùng đám trưởng lão kinh hô kêu lên.

"Là tên ác ma đó, vậy mà hắn dám đối đầu với Tiểu thần" - Những đệ tử còn sống sót, nằm dài trên mặt đất, ngẩng đầu lên trời la lớn.

"Là ngươi sao" - Hoa Nhạc, Hồng nhạc cũng hấp tấp kêu lên.

Xung quanh Đại Du oán hồn vất vưởng bao vây dày đặc, khí tức tà ác, u oán tỏa ra còn mạnh hơn cả tên Tiểu thần đã trọng thương kia, toàn bộ quảng trường tông môn như rơi vào chốn âm tào địa phủ, đám tu giả tông môn dụi dụi hai mắt, không thể tin được.

Đối đầu với kẻ mạnh nhất, thân ảnh bên trong hệ thống lại mở miệng.

"Hủy"

Vô Linh cũng đã hiện ra, kịch liệt thi triển thủ pháp gì đó, các mạch máu tạo từ tiên khí cũng có dấu hiệu bị hút cạn, dốc sức đem ra chiến đấu với đối thủ ta sống ngươi chết trước mắt.

Một dãy hoa văn đen kịt xoáy và xoay quanh nam nhân mặc váy hồng, khoác cái mền hồng hào.

Mấy vạn oán hồn đồng loạt thoát ra từ đoản đảo màu máu, vây sát tên thủ lĩnh Huyết tộc, bạo bạo bạo, sức mạnh này đến loại tồn tại khủng bố như hắn, cùng với thương tích chiến đấu cùng ba nữ nhân, thủ lĩnh Huyết tộc cũng phải vất vả chống đỡ, tên này là ai mà có thể điều khiển được oán hồn, hủy đi phong ấn trên thanh đoản đao màu máu kia, hai kẻ càng đánh càng hăng, càng bay lên trời cao.

Đại Du điên cuồng áp sát kẻ thù, thi triển Thập Nhị Kỳ Kinh, Thanh Thượng Huyền Lục Kiếm chém lia lịa vào người tên huyết tộc kia, mọi công kích về phía Đại Du từ tên Tiểu Thần đã đuối sức này, đều đã có hàng ngàn oán hồn và hoa văn đen kịt xung quanh hắn đón lấy, thân thể Đại Du liên tục chấn động như muốn vỡ ra bất kỳ lúc nào, máu chảy đỏ thắm cả người.

Chiếc nhẫn trữ vật Đại Du đang đeo đột nhiên rúng động, một mảng tinh không màu đen đột ngột xuất hiện sau lưng Đại Du, bên trong đó xuất hiện vô số điểm sáng lấp lánh như những ngôi sao.

Thanh đoản đao màu máu cắm một nhát vào mắt tên tộc nhân Huyết tộc, máu tươi và linh hồn của tên Tiểu Thần này bị nó rút lấy liên hồi, hắn rú lên một tiếng: "Con mẹ ngươi, kẻ nắm giữa Tinh Diệu là ngươi, ta trọng thương chứ ngươi làm gì có cửa để đấu với ta, muốn diệt ta hả, ta bạo thể cùng chết với ngươi".

Ầm... trên trời cao, một tiếng nổ vang trời, máu tươi che kín cả tông môn, mặt đất loang lổ những hố sâu, cái quạt Hồng Nhạc xòe to ra bảo vệ được người nào thì bảo vệ, chấn động qua đi, cây quạt cũng vỡ nát, tôn bảo "Hệ" đã bị hủy.

Cô bé Hồng Nhạc nhìn lên trời, hai hàng nước mắt tương tư chảy dài, chàng là người viết nên bài thơ kia, chàng vĩ đại hơn bất cứ nam nhân nào, ta nguyện cả đời hướng trái tim này về chàng, dù chàng đã chết.

"Đâu biết lần đi một lỡ làng,

Dưới trời gian khổ chết yêu đương.

Người xa xăm quá! - Tôi buồn lắm"

Tên Tiểu thần kia bạo thể mất xác, Đại Du cũng tan biến vào hư vô, mảng tinh không đen kịt chớp mắt khép lại. Thấy thủ lĩnh đã chết thảm, đàn đàn tộc nhân Huyết tộc vội vàng chun vào vòng xoáy đen kịt trốn chạy.

Kiếp nạn Đông Nhạc Thái Sơn tông lại do một tên Sơ Linh gánh vác, Sơ Linh diệt Tiểu thần, trở thành điển tích vang dội trên Thanh Lục tinh này.

.................

Ngày đó, một năm trôi qua... bên dòng suối nhỏ... nơi đây đã trở thành thánh địa của Đông Nhạc Thái Sơn tông, chỉ những đệ tử có cống hiến hàng đầu mới được phép vào cảm ngộ, khấu đầu tôn kính trứớc bức tựợng và hai ngôi mộ.

Một nữ nhân hai mắt đã không còn, ngày ngày thẩn thơ dựa người vào bức tượng nam nhân mặc váy hồng, khoác cái mềm hồng, trên cổ bức tượng đeo cái lệnh bài Tông chủ Đông Nhạc Thái Sơn tông.

Hai bên bức tượng, còn có hai ngôi mộ gió đề tên Ni Na A Min và Sương Nhi, nhìn mà lòng đau thắt lại.

Lão tổ Bì Công cho đệ tử dựng nên bức tượng này để tưởng nhớ tên vô sỉ, vô lại, háo sắc, ác ma, biến thái, yếu sinh lý... đó. Tông mẫu Ma Cô trịnh trọng đeo lên cổ hắn lệnh bài tông chủ, nữ nhân duy nhất còn lại của hắn là Bích Hà Nguyên Quân được tông môn trìu mến gọi bằng Tông mẫu.

- Tông mẫu, ta mang cơm đến cho người.

- Hồng Nhạc, ta không muốn ăn.

- Vậy để ta hát cho người nghe nhé "Chàng là chàng có hay, Đêm thiếp nằm luống những sầu tây, Bao thuở đó đây sum vầy, Duyên sắc cầm đừng lợt phai í a...".

Huhu, hai nữ nhân ôm nhau khóc lóc thảm thiết, xa cách âm dương chẳng ngăn nỗi nỗi nhớ, xa cách âm dương cũng chẳng hề lãng quên.

Lão tổ Bì Công cùng đám trưởng lão hôm nay đến viếng bức tượng, cũng chỉ có thể đứng từ xa xa vái lạy, không muốn làm kinh động đau thương đến tông mẫu Bích Hà Nguyên Quân.

Ba phần tư đệ tử và linh thú tông môn đã chết trong trận chiến đó, chỉ một năm sau, số lượng đệ tử đầu nhập đến tông môn ngày càng nhiều, tông môn này đã tạo ra một tên đệ tử phi phàm, không đầu nhập vào đây thì đầu nhập vào đâu, chỉ riêng cảm ngộ về điển tích đó, cũng đủ làm vô số đệ tử lấy làm ý chí vượt qua bình cảnh.