Chương 78: Thụ Câu Giới và Tinh Diệu

- Thằng ranh biến thái, ngươi là ai, nói mau, vào đây làm gì, làm sao lại có lệnh bài của Loạn Loăn, quần áo đâu không mặc, lại quấn cái mền hồng hào thế kia hả, biến thái hả, vào mà sao không gõ cửa..." - Tông mẫu Ma Cô hỏi dồn dập, tên nhãi trước mặt, mới chỉ là Sơ Linh sơ giai, làm gì có cửa để Loạn Loăn trọng dụng.

- Nước, ta khát nước - Đại Du vất vả mở mồm, mắt môi mũi miệng, không có chỗ nào không sưng húp, được cái bảo bảo vẫn an toàn, chưa bị triệt sản.

Bụp...

"Í, mẹ nó chớ, giờ còn đòi nước" - Tịnh Tịnh Thỏ Tinh cho hắn một cú ngay miệng, con thỏ tinh nghịch này cũng ác độc quá a.

Tông mẫu Ma Cô đưa cho hắn bình nước nhỏ: "Đừng đánh nữa, đánh tiếp là nó chết đấy".

Ừng ực, Đại Du giơ tay cầm bình nước, bình thường ôm bế hai tay hai nữ nhân, hắn thấy nhẹ tựa lông hồng, bây giờ bị đánh tả tới, đến bình nước cũng chẳng cầm nỗi, vết thương quá nặng, hệ thống liên tục bổ sung linh khí để hồi phục, nếu không, một kích kia, hắn đã đi chầu ông bà rồi.

Hồng Nhạc cầm cái quạt đi đi lại lại, trong lòng bức rức không yên, ta là con gái của Chuẩn Thần đỉnh phong, thế đách nào danh tiết lại bị hủy trong tay một tên đệ tử nhỏ nhoi này chứ: "Uống rồi thì nói đi, chúng ta không kiên nhẫn lắm đâu, trước sau gì bọn ta cũng giết ngươi để bịt miệng, ngươi là nam nhân, nhìn thấy thân thể của chúng ta rồi, quá hời, còn không mở miệng, có xứng đáng nam nhân hay không?"

- Ta biết tất cả các ngươi, trưởng lão Quảng Mục đã kể tất cả về các ngươi cho ta nghe, Tông chủ Loạn Loăn đã hóa Tiên rồi, tiền bối giao lại lệnh bài này cho ta, bảo ta chờ đợi ở đây, đưa lệnh bài này cho Tông mẫu Ma Cô, còn chuyện vô tình nhìn thấy các ngươi, ta không cố ý.

Bụp...

"Í, không cố ý đâu có nghĩa là không thấy" - Tịnh Tịnh Thỏ Tinh lại cho hắn một cú vô bụng, chút nước mới uống trào ra hơn nửa.

Mẹ nó con thỏ độc ác, ta còn sống, ta thẻo bốn con ốc trên ngực ngươi.

Tông mẫu Ma Cô vươn tay ra nhắc nhở: "Đừng đánh nữa, đánh tiếp là nó chết đấy, lệnh bài này là thật, để ta xem Loạn Loăn có ý gì".

Tông mẫu Ma Cô giựt lệnh bài trên cổ Đại Du, điểm tay một cái, lệnh bài lơ lửng trên không, bóng dáng đạo mạo của Loạn Loăn hiện ra.

...

"Ma Cô, ta làm nàng buồn rồi, ta không thể đợi lúc nàng về rồi mới hóa Tiên, ta tạm thời rời xa nàng, ta sẽ không bao giờ bỏ rơi nàng.

Tên nhóc này là Đại Du, đệ tử của Quảng Mục Thiên Vương, cháu nuôi của lão tổ Bì Công, con rể của Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Hoa Nhạc chi chủ dần dần khỏi bệnh cũng nhờ hắn, là kẻ kỳ tài đứng đầu hội đấu Sơ Linh lần này, hắn từng là thầy thuốc, hiểu về kinh mạch, hắn là cơ duyên của ta, ta thăng tiên cũng từ hắn mà ra.

Ta cũng đã truyền thụ Thập Nhị Kỳ Kinh cho hắn, thật mong muốn hắn có thể tiếp tục đi lên, kế thừa chức Tông chủ Đông Nhạc Thái Sơn tông.

Ta biết nàng nóng nảy, khó chấp nhận sự thật ta rời đi, sợ nàng bực tức mà giết hắn, mong nàng giữ lại cái mạng nhỏ của hắn.

Hoa Nhạc chi chủ tỉnh lại, thì cho ta gửi cái khấu đầu cảm tạ.

Ta sẽ chờ nàng, ở Tiên Tinh, ta thề ta sẽ không có nữ nhân nào khác, chỉ chờ nàng".

.....

Tông mẫu Ma Cô điên tiết, ném lệnh bài trên mặt đất, dùng chân đạp lên đạp xuống, vừa đạp vừa chửi:

"Con mẹ ngươi Loạn Loăn, ngươi dám bỏ rơi ta, ta sớm biết sẽ có ngày này mà, Tiên Tinh có gì hay ho chứ, không có ta, ngươi lên đó làm gì hả, làm gì hả... huhu".

"Con mẹ ngươi Loạn Loăn, háo sắc như ngươi, dăm bữa nửa tháng, không có mấy tá mỹ nhân nằm dưới háng ngươi mới lạ, thề thốt cái đách gì... con mẹ ngươi Loạn Loăn, ta ghét ngươi".

Bị tình nhân mấy trăm năm bỏ rơi, Tông mẫu Ma Cô ngồi khóc lóc, Tịnh Tịnh Thỏ Tinh phải đến bên dỗ dành, quên mất còn thằng tội phạm đang ngồi thở phì phò, hắn cũng tận lực hồi phục thân thể, rơi vào hoàn cảnh nào, hắn cũng đều không muốn chết, Tông chủ Loạn Loăn đã hết lời xạo ke như thế, liệu những nữ nhân này, có bỏ qua cho hắn không.

Sau nửa canh giờ khóc hết nước mắt, có lẽ buồn chán, Tông mẫu Ma Cô bay ra ngoài cửa động, ngắm trời nhìn sao, chàng bỏ rơi ta, ta không muốn nơi đó đóng mạng nhện đâu a, phải hơn trăm năm nữa, bí cảnh vượt giới mới mở, ta cũng không muốn bỏ rơi Hoa Nhạc mà đi theo ngươi, ngươi ác lắm.

Tiểu chủ Hồng Nhạc và Tịnh Tịnh Thỏ Tinh đi đi lại lại xung quanh Đại Du, miệng không ngừng thở ra thở vào, ánh mắt đầy căm phẫn nhìn hắn, làm gì với hắn đây.

- Hừm, hừm... ta muốn giết ngươi, nhưng ta không thể giết ngươi, ngươi giúp ai khỏi bệnh không giúp, lại giúp tỷ tỷ của ta, ta muốn giết ngươi, nhưng làm sao ta có thể giết ngươi.

Lại một ngày nữa trôi qua, lần này không phải Đại Du đối diện với ba mỹ nhân đó nữa, mà là dâm nữ Kỷ Kỷ. Tông mẫu Ma Cô sắc mặt lạnh lùng, nhiều nghi vấn đặt ra, nếu Đông Nhạc Thái Sơn tông có vũ vật, chẳng lẽ lão tổ và Loạn Loăn không biết.

- Chà chà, xinh đẹp thế này, lại bị hủy dung, thiên phú cũng không tệ, lại bị Huyết tộc nắm giữ vận mệnh, đáng tiếc, đáng tiếc a.

- Cứu ta, ta muốn sống, từ khi sinh ra, ta đã bị trói buộc sinh mệnh với Huyết tộc, không làm theo lệnh, ta sẽ bị linh thú trong thân thể, hút máu đến chết, đau đớn vô cùng.

- Khỏi than vãn nữa, dăm ba cái trò của Huyết tộc, ta hiểu rất rõ, nếu ngươi trả lời thỏa đáng cho ta, ta tha mạng sống cho ngươi, còn có thể giúp ngươi giải bỏ trói buộc sinh mệnh.

- Ta nói, ta nói, hỏi gì ta cũng nói, ta muốn trở về bên cha mẹ ta, từ lúc lên năm, ta đã bị bắt đi rồi, huhu.

- Vũ vật các ngươi tìm kiếm là gì, tại sao lại biết nó ở trong tông môn này?

- Là Thụ Câu Giới và Tinh Diệu, ta nghe nói Thụ Câu Giới là một thứ trên cả thần vật, chuyên dùng để cướp đoạt tinh hoa các tiểu tinh, để cấp bậc Tôn trở lên tu luyện, còn Tinh Diệu, là bản đồ tinh không, ta chỉ biết nhiêu đó. Trong trận chiến tân cổ, Huyết Tổ Đại Tôn của Huyết Tộc, loạn chiến với tu giả Tôn giả và Đại Năng để tranh giành hai vũ vật này, cuối cùng nghe nói một Chuẩn Thần siêu trộm đã lấy được rồi trốn chạy, còn Huyết Tổ nghe nói đã bỏ mạng, nhưng máu của Huyết Tổ đã thấm trong hai vũ vật, Huyết Tộc dùng bí thuật hồng huyết để truy tìm cả vạn năm nay. Trong cơ thể của kẻ nô bộc chúng ta, có một hạt từ giọt máu Huyết Tổ, chỉ cần ở gần vũ vật, có thể cảm ứng được, ta được lệnh xâm nhập tông môn này, cũng là phục mệnh đi tìm, ta nói hết rồi, cầu xin tha mạng cho ta, ta không muốn tu tiên nữa, huhu.

- Í, nó nói hết rồi, giết nó luôn đi, bên kia còn có kẻ chờ bị đánh nữa - Tịnh Tịnh Thỏ Tịnh vuốt ve hai cái tai dài, nhìn như đứa trẻ tinh nghịch, tâm tình lại ác qua a.

- Chuyện này tính sau, nữ nhân này bây giờ sống cũng chẳng bằng chết, chúng ta bây giờ đi tìm gặp Quảng Mục, Ngọc Thanh, hỏi xem là có đúng như Loạn Loăn nói không, nam nhân đó dám bỏ ta, ta không thể tin lời hắn nói được, ta còn cảm thấy, Hoa Nhạc chi chủ đang vượt bình cảnh, cần chúng ta bảo hộ.

- Ủa, không được, không được, chúng ta đi rồi, tên kia bỏ trốn thì làm sao, tên đó ra ngoài, chẳng phải chuyện hắn thấy chúng ta lõa thể, sẽ bị mọi người biết sao.

- Chuyện đó ta lo, đi thôi, Sơ Linh như hắn thì làm được gì.

Tông mẫu Ma Cô lấy từ trong nhẫn trữ vật ra thứ gì đó, phút chốc biến lớn như cái lồng giam, rồi ném Đại Du và Kỷ Kỷ vào bên trong, hai kẻ từng đối đầu sống chết, bây giờ lại về chung một chuồng rồi. Nhìn thấy thanh đoản đảo đỏ máu, Ma Cô cũng chẳng thèm rờ tới, vật đó có giá trị, nhưng chẳng biết đã thấm bao nhiêu máu người, máu tu giả, cầm vào chỉ bẩn tay.

Nghe tiếng khóc của dâm nữ Kỷ Kỷ, trong lòng Đại Du cũng thấy xót xót a, nếu như lời ả ta nói, mỹ nhân này chẳng khác nào nô lệ, tuổi thơ bất hạnh, sống trong cái ác, tâm tình không ác mới là lạ, kể ra, nam nhân như mình, đau thương còn có thể chịu được, chứ nữ nhân, cái yếu đuối họ giữ trong lòng, lúc nào cũng có thể bộc phát.

Đại Du chỉnh chỉnh cái chăn, bên trong động này lạnh quá đi, tiếng động làm cho Kỷ Kỷ giật mình, mới nhớ ra kẻ mà mình từng muốn giết đang ở trước mặt, lòng run như cầy sấy, hắn có giết mình không a.

- Đại Du, ngươi không phải là muốn giết ta đấy chứ.

- Đùa, lúc đó ta không giết, giờ ta giết chi má, ta không muốn ở chung với cái xác chết đâu, gắng mà sống đi.

- Huhu, ta đã bị hủy dung nhan, có sống cũng không bằng chết nữa rồi, ta xin lỗi vì muốn giết ngươi, nhưng ta thật lòng không muốn.

- Điên à, qua kiếp nạn này, ngươi hãy trở về bên cạnh cha mẹ ngươi, chẳng có cha mẹ nào chê con xấu cả.

- Huhu.....

Đã gần một tháng trôi qua, sống bằng nước lọc cầm hơi, mà vẫn chưa thấy ba người bọn họ quay trở lại, có thể đang ở bên cạnh Hoa Nhạc chi chủ. Quảng Mục, Ngọc Thanh có khi nào đã biết được hắn ở đây, đang đứng ở ngoài cửa động hay không. Vô số sự việc xảy ra, dù ngẫu nhiên hay tất nhiên thì nó cũng đã xảy ra, ngẫm lại, hắn quả thật thấy mình yếu đuối, chỉ biết trốn chạy hiện thực, nếu thoát ra khỏi đây, hắn cũng sẽ đối đầu trực diện với mọi người, không trốn chạy nữa, cùng lắm là nhục nhã, là chết.

Lắm chuyện động trời, rồi nhân gian cũng sẽ quên đi, đâu ai rảnh mà suốt ngày nhớ chuyện người khác được, Ngọc Thanh có tha thứ cho hắn không, các nữ nhân có chấp nhận hắn nữa không, có lẽ hắn suy nghĩ theo hướng tồi tệ nên bi ai, cũng chưa chắc mọi việc sẽ không được giải quyết tốt đẹp, trên đời này, có việc gì mà không có cách giải quyết.

Kệ mẹ nó, ta phải ra khỏi đây, ta muốn gặp nữ nhân của ta.

"Vô Linh, ngươi có cách gì giúp ta thoát khỏi cái lồng giam này không"

"Trước tiên, ngươi kiếm bộ đồ mặc vào đã, mấy vạn năm qua, chưa có ký chủ nào mà nhọ như ngươi".