Mùi tanh từ máu vẫn bốc lên nồng nặc, quái dị... quỷ nữ kia là cái loại gì mà ăn dơ uống bẩn thế kia, nhưng được cái bộ vếu cũng không tệ a, căng tròn, căng cứng, chút vải làm từ da thú chỉ che được phần nào quả bưởi đó, còn lại là lộ hết ra ngoài rồi, hấp dẫn là thế, chứ hắn là có cho, hắn cũng không chơi nổi a.
- Bẩm báo chi chủ, thuộc hạ quả thật vô dụng, vẫn chưa đoạt được Vũ Vật, nhưng thuộc hạ tình cờ phát hiện, có một kẻ ngoại đạo, cũng đã xâm nhập vào tông môn Đông Nhạc Thái Sơn tông, khả nghi, cũng tìm kiếm Thụ Câu Giới và Tinh Diệu.
- Khà khà, biết được là hay, nhưng chẳng có gì lạ cả, thứ gì nhiều kẻ giành giật mới là đồ tốt a, đại chiến viễn cổ, giọt máu của Đại Tôn Huyết Tổ đã ngấm vào hai Vũ Vật này, có huyết mạch chỉ dẫn, huyết tộc chúng ta, đã tìm kiếm khắp các tinh, chẳng ngờ, nó lại ở trong cái tông môn bé tí thuộc Thanh Lục tinh này, công lao của các ngươi cũng không tệ, chỉ có điều, thấy mà không lấy được, là trọng tội, hạn cho các ngươi hai tuần trăng, phải xác định Vũ Vật đang trong tay kẻ nào, nếu không, chết, huyết tộc không thiếu kẻ sẵn sàng thay thế hai con sâu kiến các người.
- Đa tạ Huyết Tộc chi chủ Sophie Ann đã dặn dò, khẩn cầu...
- Khà khà, ta muốn xem cảnh nóng a, làm ta vui, ta sẽ tăng thêm thời gian gỡ bỏ trói buộc sinh mệnh các ngươi.
Cảnh nóng, cuối cùng bọn nó cũng chịu diễn a, mà cái bộ xương khô Quỷ Thủ kia, có chym không mà chơi, bọn này nói linh tinh cái gì thế không biết, vũ vật là cái gì, chắc chẳng phải hạng tầm thường, có khi nào Loạn Loăn thăng tiên, đã mang theo rồi không, nếu thế thì lão ta mới là kẻ hôi của đẳng cấp a, ta còn kém quá.
- Nhưng, Huyết Tộc chi chủ Sophie Ann, ở đây chỉ có ta và Quỷ Thủ, người không phải là muốn chúng ta giết nhau đó chứ.
- Khà khà, nhàm chán, các ngươi giết nhau có gì là cảnh nóng, có kẻ nghe lén, các ngươi giết nó cho ta ngồi ta xem, máu phun ra càng nhiều, ta càng thích a...
Rắc rắc, môt lực kéo kinh khủng nắm lấy Đại Du, lôi hắn từ trên cao xuống, xuống tới đâu, cây gãy, lá rụng tới đó, bị phát hiện mẹ rồi, cảnh nóng còn quỷ nữ kia nói là xem kẻ khác giết người, nó lấy ta ra làm diễn viên chính, đóng vai xác chết, huhu.
Bịch, Đại Du tiếp đất với tư thế không thể nào vô duyên hơn, tấm chăn quấn quanh người đã bị móc trên cành cây, cứ thế trần truống rơi xuống, che chắn cơ thể hắn chỉ có cái lệnh bài treo trên cổ, bảo bảo còn đang dựng đứng vì này giờ vừa nghe, vừa lén lén dòm háng Kỷ Kỷ, nằm ngửa, chứ nằm sấp là đi đời chú chym non rồi a.
- Khà khà, nhân tộc thật kỳ lạ, nửa đêm nửa hôm, trần truồng leo lên cây làm gì thế, đi thọc gốc cây à, thiếu thốn đến thế là cùng a.
- Là ngươi - Kỷ Kỷ mở to mắt hô lên, thằng này hàng họ cũng tốt quá, sao không đi kiếm nữ nhân lầu xanh mà đi kiếm gốc cây, biến thái, biến thái.
- Khà khà, Kỷ Kỷ, ngươi biết thằng nhãi này, có phải là tình nhân của mi không mà mặt mày hoảng hốt lên thế, giết tình nhân của ngươi đi, có thưởng, kích thích quá đi.
- Ọe, thuộc hạ có chết cũng không nhận tên này làm tình nhân, hắn là kẻ háo sắc lên đỉnh thí luyện cùng thuộc hạ, trong tông môn, tên này mang tiếng xấu ai ai cũng biết, ác ma giết trăm người, bản tính tham lam, bội bạc phụ tình, biến thái, yếu sinh lý, vô lại, vô sỉ... đến kỹ nữ lầu xanh cũng không muốn gặp hắn, mỗi lần hắn gặp thuộc hạ, ánh mắt như muốn ăn tươi, nuốt sống, dâm dê đê tiện.
- Khà khà, có loại đó nữa à, người như thế, sao còn sống đến bây giờ, có phải rất mạnh, ngươi cẩn thận đấy, giao cho Kỷ Kỷ người tự xử lý.
Đại Du lọ mọ đứng dậy, hai tay bụm dái, run run cả người, chẳng lẽ hôm nay bỏ mạng ở đây hay sao, nơi rừng rậm âm u này, ai mà cứu mình chứ, chạy, hắn lấy thế bỏ chạy, lại bị Huyết tộc chi chủ dùng linh khí tóm lấy, dập lên dập xuống mấy lần trên mặt đất, nằm xụi lơ, thảm như con chó trúng phải bả.
"Khà khà, đồng môn tương tàn, không tệ, không tệ, giết nó đi, chỉ cần cắm cái thần vật này vào hắn, máu của hắn sẽ bị hút sạch a" - Sophie Ann ném cho kỷ kỷ một thanh đoản đao đỏ như máu, tỏa khí đỏ đen uốn lượn.
"Ta sẽ cắm vào hai mắt ngươi, móc hai con mắt háo sắc ngươi ra" - Dâm nữ Kỷ Kỷ nhặt thanh đoản đao lên, lao cái vút về phía Đại Du, dám nhìn háng bà à.
Xoẹt xoẹt... chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng, tưởng rằng chủ nhân của con đỹ gái nhà ngươi ở đây, ta không dám phản kích sao, liều thôi, một mạng đổi một mạng, Thập Nhị Kỳ Kinh có bao nhiều xuất ra bấy nhiêu, mười hai kinh mạch xoáy tròn bao vây lấy Kỷ Kỷ, chặn luôn đường tiến của con dâm nữ này, một tiếng nổ vang trời vang lên, khói bụi mịt mùng, hắn khụy xuống, thở phì phò, lần đầu dùng tiên pháp chiến đấu, chẳng ngờ tốn sức như vậy, ít ra nó không hóa điên như Ác văn siêu thuật.
Á á á... dâm nữ Kỷ Kỷ hét lớn kinh khủng, khói bụi tan ra, chỉ thấy trên người dâm nữ này chi chít vết thương, trang phục tan tác, lộ cả vếu, cả háng ra bên ngoài, một mảng lông đen bên dưới bị đốt cháy, bốc khói nghi ngút như thắp nhang, một bên khuôn mặt đã bị hủy, lớp da bong ra, lòi cả thịt, tỏa khói đen kịt.
Huyết Tộc chi chủ Sophie Ann chắn trước mặt Kỷ Kỷ, chậm một chút, nhưng cũng đủ giữ lại cái mạng con dâm nữ này, nhìn vết thương tỏa khói thối rửa, hắn lại nhớ tới hàng trăm sinh mạng đã chết dưới Ác văn siêu thuật, cùng Thanh Thượng Huyền Lục Kiếm của hắn, phải chăng, Ác văn này đã dung nhập vào Thập Nhị Kỳ Kinh, má nó, oan hồn không dứt ra được.
- Khà khà, thú vị, không ngờ thằng nhãi con Sơ Linh này lại có thể sử dụng tiên pháp vi diệu đến thế, ta đoán không nhầm, công pháp ngươi tỏa ra không phải là sát khí, mà là "Hủy" khí, nhãi con, ngươi là ai, có phải cũng đến tìm Vũ Vật.
- Ục ục, mắt mớ gì ta phải nói cho ngươi biết, đằng nào chả chết.
"Á á á... ta phải giết ngươi" - Dâm nữ Kỷ Kỷ bị hủy dung nhan, điên cuồng tỏa ra linh khí mạnh mẽ nhất có thể, lao tới Đại Du, quyết đồng quy vu tận. Xoẹt xoẹt, Thập Nhị Kỳ Kinh lại xuất ra, lần này lại chậm chạp hơn lần trước, mười hai kinh mạch bao vây Kỷ Kỷ, nhưng ả ta cũng kịp áp sát vào người hắn, lia thẳng một đao về phía ngực Đại Du.
Bịch, một âm thanh vang dội, ầm, một tiếng nổ lớn lại vang lên, dâm nữ Kỷ Kỷ cả người tỏa khói đen nghi ngút, nằm im bất động, sống chết không rõ, đoản đao đã rời tay ả ta, Đại Du kịp thời lùi lại phía sau, trong lúc cấp bách, kỳ bảo ba con sâu biến hình thẳng tắp, dộng ngay vô háng dâm nữ, tuy thoát khỏi cú đâm hụt, nhưng háng thì... bảo bảo trọng thương, cong cong một xíu, thì thằng chủ cũng đổ mồi hôi, đau đến nổ não.
Một tay ôm háng, một tay lụm thanh đoản đao trên tay, vật này không phải tầm thường a, chôm được thì chôm, Đại Du ngồi bệch xuống, nghiến răng kèn kẹt, đi không nổi nữa rồi, vi phạm lời thề không dùng bảo bảo, hậu quả thấy rõ.
- Khà khà, ngu ngốc quá, kích thích quá, cảnh nóng, nóng đến bỏng luôn rồi, thõa mãn quá, nhãi con nhà ngươi, có gì trăng trối hay không, giết ngươi thì chuyện này sẽ chẳng ai biết a.
- Trăn con mẹ ngươi chứ trăng trối, ngươi thả ta đi, ta trả lại đoản đao cho ngươi.
- Há há, ta cười chết mất, ngươi có lấy được đâu mà đòi trả lại, ta giết ngươi rồi lấy lại cũng được, trời sắp sáng rồi, ta ghét ánh nắng vô cùng a, chết đi.
Vĩnh biệt cuộc đời, mẹ nó, tưởng có hệ thống là ngon, có tiên pháp là ngon, chung quy lại dính toàn án oan rồi yểu mệnh. Đại Du nhắm mắt, hắn không muốn nhìn thấy mình chết, hắn chỉ muốn thấy mình sống, mọi thứ hy vọng vỡ tan tành rồi... uất ức và bi ai. Một luồng máu đỏ tanh tanh nhanh như chớp xông thẳng về phía hắn, dính phát này là toi luôn, địa vị, khí thế quỷ nữ này tỏa ra, tu giả loại này, chắc chỉ có Hoa Nhạc chi chủ mới cân được.
.....
Một cây quạt màu hồng xòe ra cắm thẳng dưới đất, chặn đứng luồng máu đỏ, làm nó dội ngược trở lại, đen đủi thế nào tên Quỷ Thủ hứng trọn, rồi tan biến trong không khí, mặt đất bị cày xới thành rãnh xâu dài hàng trăm mét, phát hiện mình chưa chết, Đại Du mở mắt ra, thấy lệnh bài phát sáng, Tông mẫu Ma Cô trở về rồi, hắn được cứu rồi.
Nhìn cây quạt màu hồng xòe ra to đùng trước mắt, ba nữ nhân đang đứng trên đó, xinh đẹp, ngây thơ, mỹ miều, đặc biệt có một mỹ nữ là linh thú hóa hình, tới bốn cái vếu luôn a, không phải bọn họ thì là ai vào đây nữa, quánh chết mẹ nó đi mấy em ơi.
Tông mẫu Ma Cô vuốt vuốt mái tóc dài suôn thẳng, mượt mà, mở lời đầu tiên: "Huyết tộc, các ngươi tới đây làm gì, Tiên Tinh hết chỗ để hút máu rồi hả, lại mò xuống tới đây".
Nhìn ba nữ nhân trước mặt, xinh đẹp a, ta thật ghen tỵ, nhưng đều là Âm Dương luân hồi thì làm được cái quần què gì, chỉ có cây quạt kia, ta cảm giác thấy lạ, không tầm thường: "Khà khà, các ngươi là ai, sao lại biết đến Huyết tộc".
"Con quỷ cái kia, trả lời câu hỏi của bọn ta trước, có tin bọn ta đánh hội đồng nhà ngươi không, Ma Cô, ta muốn đi tìm Hoa Nhạc, loại chủng tộc muốn ói này, ta là ta tớm nhất" - Cô bé áo hồng, giày hồng, nơ hồng đang bịt mũi lại, tanh quá là tanh.
- Khà khà, chỉ là một đám Âm Dương luân hồi cửu kiếp nho nhỏ, lại dám trước mặt Sơ Tiên như ta càng quấy, hôm nay, các ngươi tới số rồi.
"Ngươi là Sơ Tiên sơ giai" - Tông mẫu Ma Cô lên tiếng hỏi, mặc dù không ngán, nhưng cứ hỏi cho chắc a.
"Khà khà, đúng vậy, đám rác rưởi, gặp nhiên nhân còn không cuối chào, chết là đúng" - Cả người Huyết tộc chi chủ Sophie Ann tỏa ra khí thế đỏ đậm, là màu máu, mùi hôi tanh xồng xộc đến bất kỳ ở xung quanh trăm mét, cả tán rừng náo loạn, linh thú hay thú vật gì đó bỏ chạy tán loạn.
- "Sơ Tiên cũng không tầm thường, thế có tạo thành "Vực" không" - Tông mẫu Ma Cô lấy từ trong nhẫn trữ vật ra, một đôi găng tay màu vàng, rồi đeo lấy.
- Khà khà, loại yếu hèn như các ngươi, ta không có "Vực", ta cũng đập chết như con nhái.
Hố hố, há há, hi hi, ba nữ nhân ôm bụng cười ngặt nghẽo, tưởng con hàng này thế nào, cái loại Sơ Tiên mà không tạo nên "Vực" được, quê ta có đầy.