Thích Thể Hiện quăng một mớ thánh thạch về phía Cô Đơn Cô Độc, lên tiếng thỏa thuận với tên lạnh lùng.
"Tên kia, lát ta xử ngươi sau, ta chơi với thằng cầm kiếm trước đã"
Nói xong, thằng đầu trọc chậm chậm đi về phía Đại Du. Cô Đơn Cô Độc cũng chẳng nói gì, cầm thánh thạch bỏ vào nhẫn trữ vật, rồi ngẩng mặt lên trời nhìn xa xăm. Thần thái lãng tử đó làm không ít nữ nhân chưa xem đã xém xỉu vì mê trai.
Biết ngay mà.
Quả nhiên là bọn nó tính đánh hội đồng mình, định chơi xoay vòng đây mà. Thằng đầu trọc kia cần gì phải nhọc công như thế, sao không ném cho ta thánh thạch, ta tự xuống chứ cần đánh đấm mẹ gì nữa.
"Còn nhận ra ta chứ?"
"Quên rồi, có họ hàng gì đâu mà nhớ, thôi, tụi bay đánh sao đánh, ta nhận..."
"Từ từ, thiếu suy nghĩ thế, người bỏ cuộc thì ta đứng đầu, ta được ưu tiên chọn. Nếu ta chọn em gái ngươi, có tính là họ hàng hay không?"
"Nếu ta lấy mẹ ngươi thì ngươi có tính ta là họ hàng không?"
"Nếu ta lấy tất cả đàn bà con gái họ hàng ngươi, ngươi gọi ta bằng gì?"
"Ngươi trả lời sao thì tao trả lời vậy"
Má, cao thủ đách gì không đánh nhau mà đứng đấu võ mồm thế kia. Đám đông khán giả ôm bụng cười ngặt nghẽo, bởi màn đối thoại kinh điển. Sau này phải đem khắc lên đá mới được. Tưởng thằng ác ma với tên đầu trọc đại gia chúng nó cừu oán thế nào, hóa ra cũng là vì gái. Kể ra gia cảnh của thằng đầu trọc cũng đâu phải yếu thế, em nào mà chẳng đổ, có ẩn khuất gì đây không biết.
Nhanh.
Bụp.
Đại Du ăn ngay một cú vô mặt rồi lăn ra sàn đấu, không có đường tránh trước đối thủ.
"Ha ha, nghe bảo ngươi chém người như chém chuối, trăm mạng chết dưới kiếm của mi. Đấy, ta đứng im cho ngươi chém này, chém không chết ta, ta đập chết mi. Tuổi gì chơi với ta, chân lý không bao giờ sai a. Lần sau có đói kém thì nói ta cho nhé, có ba trăm huyền thạch mà đi lừa làm ta bực a. Không cùng đẳng cấp chớ nên cùng đường, đấy, ta là ta nói chân lý, sai thế éo nào được"
Thằng này thù dai vãi, sống mà cứ giữ cái chuyện bực bội trong lòng, sống làm mịa gì. Suy nghĩ nhiều nên rụng tóc trọc đầu a, sinh lý cũng chẳng mạnh mẽ được.
Đau vãi.
Đại Du lọ mọ đứng dậy, thằng này ra tay không nương chút lực nào rồi. Thể chất cứng rắn Thể Tôn Tinh, vậy mà sau một cú, gãy mẹ nó cái răng. Công pháp thằng này là gì, bây giờ có chém thì cũng làm được gì nó, như chém vào không khí. Mà chẳng lẽ đứng im cho nó đánh, chém thì chém, biết đâu ăn may. Giờ có nói nhận thua lại bị thằng này bóp miệng lại a, tay nó lanh quá, thiệt là khổ quá đi mà, làm sao để bị sỉ nhục như thế.
Giết chết mịa ngươi luôn. Dám đòi chơi em gái ta. Sát khí đâu, hiện ra đi.
Hoa văn màu đen lại xuất hiện bao lấy Chính Thể bên trong hệ thống, đây là ác chiến chứ chẳng chơi, lại liên đới tới em gái nuôi của hắn, dám đụng tới đàn bà của ta à, đời ta ghét nhất thầy chùa miệng nam mô mà túi đồ toàn ba con sói à. Thanh Thượng Huyền Lục Kiếm lại đen kịt, tỏa khói, vung một nhát về thằng đầu trọc, vẫn như đối thủ lần trước của hắn, chả có tác dụng gì. Quảng Mục nói chẳng sai.
"Ngươi có ngon, để ta chém trúng một phát xem nào"
"Ta trọc không có nghĩa là ta ngu"
Bụp.
Đại Du ăn ngay một cú vô mặt lăn ra sàn đấu.
Chém... Chả có tác dụng gì.
Bụp...
Đại Du ăn ngay một cú vô mặt lăn ra sàn đấu.
......
Sau sáu mươi chín phát gắn gượng, ác ma nổi danh nằm xụi lơ, để mặc thằng đầu trọc muốn đạp, muốn bụp, muốn làm gì thì làm. Miệng sưng phù nên phát âm cũng chẳng nổi nữa rồi. Muốn nhận thua cũng chẳng mở được lời. Bại con mẹ nó rồi, nản lòng nên sát khí tiêu tan, sát khí chẳng còn nên hoa văn màu đen lẳng lặng biến mất.
Tên đầu trọc xách cổ Đại Du lên, lại ném trong miệng hắn viên gì tròn tròn như đan dược.
"Ha ha, mẹ nó, sao yếu vậy, uổng công ta mong ngóng từ qua tới giờ. Ăn viên đan dược trị thương này, lát ta sẽ chơi ngươi tiếp. Ta sẽ không giết ngươi đâu, phải để cho mi chứng kiến cảnh ta chơi em gái ngươi trước mặt xem thế nào, haha"
Vứt Đại Du sang một bên, thằng đầu trọc chuẩn bị chiến với Cô Đơn Cô Độc. Kẻ từng cao thủ như hắn thì chỉ có tên này xứng tầm à. Đáng tiếc tu vi ta bị hủy, chứ không thì đến trưởng lão tông môn này ta cũng chơi, sợ gì ai. Mà thôi, cứ từ từ thưởng thức dư vị hổ báo cáo chồn như thế này nó mới sướng à. Nơi đây mới là sân khấu cho ta thể hiện. Khi xưa ở trong chùa, chơi gái cũng phải lén lút a, công khai minh bạch thật sảng khoái.
Trên đài cao.
Thượng Thanh cười tít mắt, hai thằng còn sót lại bên dưới, thằng nào cũng là đệ tử ưu tú của mình, thằng nào thắng chả thế. Cái thằng Cô Đơn Cô Độc kia nuôi nó còn tốn hơn cả Thích Thể Hiện đó chứ. Linh khí nó dùng lại là khí thạch thuộc tính không gian chứ chẳng phải loại thường. Loại đó kiếm đâu cho nhiều, dù sao cũng đang sảng khoái quá, quay sang Quảng Mục, móc móc ngón tay khiêu khích.
"Quảng Mục Thiên Vương, dâng rượu, dâng rượu. Già cả rồi không được xù đâu đấy, phải để đệ tử nó học hỏi. Xù thì chui qua háng ta sáu chín lần nhé"
Quảng Mục quăng bình rượu cho Thượng Thanh mà tiếc đứt ruột. Tình hình là Hoa Nhạc mở "Vực", chẳng biết khi nào đóng. Muốn lấy nước từ dòng thác để nấu tượu thì chẳng biết khi nào. Một ngày, một năm, mười năm, trăm năm, thèm sao chịu nổi. Nước nơi khác liệu có nấu ra loại ngon như thế này.
Trận chiến bên dưới mới bắt đầu mà đã căng thẳng, hai cái chảo của Cô Đơn Cô Độc vỗ nhau một phát, không gian xung quanh biến động, thế mà lại tạo cho thằng đầu trọc một vết thương kha khá, nhưng hắn cũng bị thằng đầu trọc đập cho xịt máu mũi, vẻ soái ca giảm đi phân nữa.
Từ đầu hội đấu tới giờ, đây là lần đầu tiên thằng đầu trọc bị thương a, dị mới là thiên tài chính gốc, chứ cái thằng tẩu hỏa nhập ma rồi đi chém bừa kia đã là gì, phong độ chỉ là nhất thời, đẳng cấp mới là mãi mãi.
Nhìn Đại Du nằm im không cử động, vô số thằng thù oán khoái trá không thôi. Chẳng biết lúc thằng đầu trọc chơi em gái thằng ác ma, nó có bán vé không nhỉ? Giá có cao cỡ nào thì bán nhà ta cũng coi à.
Hai thằng có thiên phú trời ban, kẻ nào cũng muốn đứng trên đỉnh núi cao cao nhìn xuống, chả thằng nào vừa mắt thằng nào, ra tay toàn sát chiêu. Vũ khí kỳ lạ của Cô Đơn Cô Độc vỗ nhau liên tục, thỉnh thoảng đập cái binh lên cái đầu trọc kia. Mặc dù nhỏ nhưng cũng đủ để thấy, không gian trên sàn đấu nhiều chỗ đứt đoạn, nứt toác, lọt vào đó coi như xong.
Thằng đầu trọc một số lần bị hút vào rồi thoát trong tích tắc, hư hóa lao tới đập tanh bành thằng lạnh lùng, giờ nhìn mặt thảm ghê gớm chứ lạnh với chả lùng gì nữa.
Nửa canh giờ sau.
Ầm, ầm.
Hai thằng cao thủ nhất đấu hội rơi xuống đất nằm thở gấp. Cô Đơn Cô Độc nằm im bất động, bất tỉnh thì có nghĩa đã bại rồi. Vậy mà tên Thích Thể Hiện gắng sức bò tới bên cạnh đối thủ, đánh thêm mấy phát nữa vô mặt thằng lạnh lùng, sau đó lăn ra nằm thở. Thích Thể Hiện cũng đuối quá rồi, tên đầu trọc gặp đối thủ xứng tầm, thì đánh đã thiệt nhưng mệt vãi. Tranh thủ lúc mình còn chưa phục hồi công lực, phải cho bọn đệ tử thiên kiêu chảnh chó, lạnh lùng các kiểu này ăn tí hành tí mỡ. Sau này phục hồi công lực ban đầu, thì tới đám trưởng lão kia ăn sau a.
Hắn thắng rồi, Thích Thể Hiện đứng đầu rồi.
Quay đầu về phía thằng ác ma Đại Du, ý định nhổ cho hắn một bãi nước bọt. Thích Thể Hiện mới mở mắt ra thì thấy một thân ảnh quen quen đang cầm kiếm chỉ thẳng vào mặt.
"Ha ha, lúc nãy ta mới khởi động à. Giờ ta chém được chưa, chém, chém, chém. Chơi em gái tao này, chơi cái con mẹ mày chứ chơi"
Viên đan dược trị thương của thằng đầu trọc, cùng với hệ thống bổ sung linh khí, mặc dù chậm chạp nhưng cũng đủ để Đại Du từ từ khôi phục. Hắn nằm im, cẩn thận quan sát tình hình, tìm cơ hội chạy trốn. Chẳng ngờ vừa cử động thì lại bị thứ gì đó quấn lấy như muốn róc thịt róc da, dường như là vũ khí của thằng lạnh lùng dựa vào cử động của đối thủ để tấn công, hay không gian đã bị loạn tứ tung nên thế, nguy hiểm thế là đành nằm im.
Nhìn thằng lạnh lùng rụng nụ, thằng đầu trọc thoi thóp, cao thủ không bằng tranh thủ, không ai cho mình cơ hội thì mình tự kiếm lấy cơ hội. Nhìn hành động vô sỉ của Đại Du, khán giả la ó khắp nơi, đã ác ma lại còn chơi không đẹp a, thật kinh tớm. Thằng đầu trọc tuy đã đuối, nhưng Đại Du chém mãi cũng chỉ gây thêm vài thương tích không đáng nhắc đến cho hắn, quả nhiên là cao thủ a, bị thảm thế này mà mình chỉ có thể làm nó trầy xước.
"Ha ha, ta với ngươi thù oán không sâu, nhận thua đi ta tha cho ngươi một mạng" - Thằng này mạnh quá, đằng nào cũng gặp nó sau này, phải tính cho mình một đường lui mới được.
"Mô Phật, ta cứ nằm yên cho ngươi đánh, chờ xem, ta phục hồi linh khí, ngươi chạy đâu cho thoát, chân lý không bao giờ sai"
"Ngươi mới chạy đâu cho thoát, xem chân lý của ngươi có đấu lại cái chân ba của ta không, khôn hồn thì đầu hàng, còn không, xem tuyệt chiêu của ta đây"
Đại Du lấy khí thế tuột quần, làm bộ dạng định móc bảo bảo từ trong cái quần nhỏ ra, ý định rõ ràng, cho thằng này tắm nước tiểu.
"Trong ngươi có vẻ mệt, ta cho ngươi uống nước này, ngươi thấy ta có tốt không, uống đi rồi lát ta cho ngươi ăn, ngươi thấy ta có tốt không"
"Mô Phật, dám sỉ nhục ta à, có thể ta chấp nhận thua ngươi lúc này, nhưng ta dám cá ngươi không thể sống khi rời khỏi tông môn này à, khôn hồn thì dừng lại đi, đừng để tới lúc đó, em gái ngươi bị ta chơi, còn ngươi ta cho linh thú chơi tới chết"
Đù, phải a, nghĩ tới thấy thốn mông quá. Thằng này nó mạnh quá, đao thương dễ đoán, ám tiễn khó lường, nó đánh một phát chết luôn cũng đỡ, ngày nào nó cũng đánh sưng mặt thì chịu sao nỗi, chơi chán nó cho linh thú hãm hiếp mình thì bỏ mẹ, làm sao đây? Nếu không thắng nó, nó đứng đầu, nó ưu tiên chọn nữ nhân thì... Không ổn, suy nghĩ xem, có thứ gì làm nó động lòng không... lời cá cược... à há, thử phát.
Đại Du ghé tai thì thầm với Thích Thể Hiện:
"Ta có ý này, ngươi chấp nhận thua, ta đưa ngươi năm mươi thần thạch, thế nào?"
"Tàu giàu, ta đách cần"
Bí thế, Đại Du lén lút lấy ra một đống hạt bắp, nhanh chóng dụi vào tay thích Thể Hiện. Sắc khí tỏa ra làm tên này cũng bất ngờ. Cái này không phải tiên dược gì cho lắm, nhưng cũng không phải hạng tầm thường a. Lụm ngay lập tức.
"Đù, Mô Phật, cái thứ thí chủ đưa ta thấy không ưa tẹo nào. Nhưng thí chủ có lòng thì ta xin nhận. Ta nhận luôn năm mươi viên thần thạch. Cỡ đó thì trưởng lão ta đòi cũng chơi được, chứ đừng nói em gái ngươi"
"Mịa, nói nhiều, thua hay không?"
"Thôi thôi, ta thích thua thì ta thua, ta xỉu đây"