"Thằng hôm qua từ chối lời cầu hôn của Ni Na A Min kìa. Xấu mà không biết hưởng"
"Má nó, thằng bội bạc. Chơi con gái nhà người ta chán rồi bỏ. Cái thứ chơi xong dong"
"Mụ nội nó. Thằng sống éo có đạo đức. Sau này con gái nó, cũng bị người ta chơi rồi bỏ thôi"
"Tổ tông nó, phụ tình ai không phụ, lại đi phụ tình mỹ nhân, ngu hết phần thiên hạ"
...
Hôm nay.
Hắn lại kéo Sương Nhi đi xem trận thi đấu mới. Chẳng ngờ hắn đã nổi tiếng đến vậy. Oan quá à.
Chúng nữ đệ tử nhìn thấy hắn, thì tránh xa xa ra, rồi ngồi chỉ trỏ, xôn xao bàn tán.
Nam nhân thấy hắn thì đôi mắt phát lạnh, lộ rõ ý tứ.
"Mày biết bố mày là ai không?"
"Mày nhớ mặt tao đấy?"
"Chúng ta không có kẻ đồng giới như mày"
"Ra đường thấy mặt tao là mày tự hiểu"
Ta có làm gì đâu a? Chỉ tét mông thôi mà. Đến vếu còn chưa được sờ. Sao trách ta bội bạc, phụ tình?
Tự nhiên, người khác biết đến hắn, theo cách không mong muốn nhất. Đại Du bị đồng môn ghẻ lạnh, xã hội xa lánh, gái gú ruồng bỏ còn hơn cả dì ghẻ con ghẻ. Xung quanh hắn mười thước, chẳng có khán giả nào ngồi cùng. Sợ bị nghi là đồng bọn.
Tai hắn đâu có điếc. Hắn nghe thì tất nhiên hắn sẽ hiểu. Mang tiếng thế này, thì làm sao sống nổi chứ?Đừng nói tán gái ở cái tông môn này được nữa. Ôi, đống hạt bắp trồng được, bỏ không mẹ rồi.
Đang yên đang lành.
Cứ dính tới phụ nữ là tự dưng phiền phức nó đến à.
Phải đến khi Đống Cống vác cái chùy tới, đuổi bọn chúng như đuổi tà, thì mới yên lặng lại được chút. Bọn thiểu năng trí tuệ, tài không bằng người thì đừng có mà ở đó chỉ trỏ. Tụi bay chưa biết suy tính cao tay của sư huynh ta đâu.
Lượt trận thứ ba này hắn lại đi xem chùa. Theo lệ của Trưởng lão Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn thì chưa đến lượt hắn thi đấu. Chỉ cần thắng trận ở lượt đấu thứ tư và thứ năm. Hắn sẽ chính thức lọt vào hạng ba à. Tới lúc đó hắn được chọn bất kỳ nữ nhân nào trong tông môn này rồi. Bích Hà Nguyên Quân được cứu rồi, còn Thiên Hậu Tắc Thiên chỉ là tỳ nữ của nàng, cứu một được hai a.
Trên đài.
Thú nữ Thi King Kông hình dạng chẳng khác gì lúc trên đỉnh thí luyện. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn. Tóc buộc dây thành hai cái núm xanh xanh trên đầu. Đáng tiếc, đáng tiếc a. Dù đã được mặc trang phục vào, nhưng tướng tá, cùng lông lá ở tay chân đen ngòm, lòi tum lum thế kia. Không khó nhận ra, nữ nhân này chắc là bị đột biến gì đó, hay là bị nguyền rủa ác độc. Hoặc là đang tu luyện công pháp nào đó quái dị. Buộc hy sinh thân thể để đổi lấy sức mạnh của dã thú à.
Đối thủ của nàng xuất hiện rồi.
Một tên tai to, béo ú từ xa xa tiến về sàn đấu. Đối thủ của Thi King Kông ngày hôm nay, đi thi mà tay vẫn còn cầm cái đùi heo ú nụ. Vừa gặm vừa đi. Vừa bước lên sàn đấu thấy Thi King Kông, liền nôn thốc nôn tháo. Vứt cái đùi heo sang một bên, quay sang quát sấp mặt quản sự chấp chưởng trận đấu.
"Quản sự, đối thủ của ta đâu? Chấp chưởng sàn đấu kiểu gì thế? Sao lại để linh thú xổng chuồng chạy lung tung lên đây? Có tin ta đuổi cổ ngươi ra khỏi tông môn hay không?"
"Thiên Bồng đại ca, đây là đệ tử của Trưởng lão Địa Thượng Thiên Tiên Lục Ngự đó. Đó cũng là đối thủ của đại ca hôm nay. Đó là tu giả, chứ không phải linh thú à"
"Gì? Đối thủ á? Đùa hả mày? Mau đổi cho ta đối thủ khác. Loại này nhìn đã muốn ói. Đánh đấm gì nữa? Sau này tông môn cần phải siết chặt quy định, không nên để cái loại người không ra người, khỉ không ra khỉ lọt vào"
"Thiên Bồng đại ca, lá thăm là ngẫu nhiên. Quản sự nhỏ nhoi như ta không quản được. Nói chi là quy định này với quy định nọ. Mong đại ca thứ tội"
Quản sự chấp chưởng trận đấu, trong lòng bực bôi. Mẹ mày. Chỉ là một thằng Sơ Linh nhỏ nhoi. Mày xấu cũng khác éo gì nó đâu, Béo gì mà mỡ bụng đè lún cán thằng nhỏ. Huênh hoang mẹ gì. Nếu không phải ngươi là cháu chắt của Đan Linh Chân Lão Xích Đế Quân, được ưu ái phụ trách phân phát đan dược, cho những kẻ từ Nhân khí như ta trở xuống, cửa gì mà quát tao. Về mà quát mấy con tiểu thiếp của mi í. Thõa mãn éo nổi để nó mang đan dược của ngươi, đi tìm trai bao kìa.
Mà thôi kệ, không nên nói ra. Thằng con ông cháu cha này. Rớ vào chỉ thêm phiên. Nhẹ nhàng tốn nước bọt vài cầu. Vẫn là cách hay hơn.
Trận đấu chính thức bắt đầu.
"Hống..."
Âm thanh của thú nữ, vang dội toàn trường đấu, tụ lại một tia, đánh thẳng về phía Thiên Bồng. Mạnh mẽ vậy, lại chỉ khiến hắn phải xê dịch đôi chút. Còn trên khán đài, khán giả vội vàng bịt tai lại. Âm thanh núi rừng này, thật khó nghe.
Nhổ một bãi nước bọt.
Thiên Bồng rút vũ khí từ nhẫn trữ vật ra. Một cây cào cỏ mười mũi đen kịt, bén nhọn bổ về phía thú nữ.
"Mẹ nó, đã xấu lại còn yếu. Kêu la mẹ mày. Về rừng mà ở đi. Chỉ Địa Thành Cương, ta cho ngươi hóa đá, để khỏi đi lang thang lung tung"
Mỗi nhát cào bổ xuống, thì bản thể thú nữ như dường như bị hóa đá. Thú nữ di chuyển trở nên chậm chạm, vội vàng vận linh khí phá vỡ chiêu thức của Thiên Bồng.
Âm thanh của thú nữ chẳng phát ra toàn trường nữa, mà tụ lại biến thành từng mũi kim đâm thẳng tới đối thủ.
Chẳng biết Thiên Bồng dùng pháp bảo hay công pháp gì. Mọi sự tấn công của thú nữ bị dội ngược trở lại. Sau vài khắc chiến đấu. Thân thể thú nữ trọng thương, máu me đầy người, rồi ngã từ trên cao xuống sàn đấu. Dư lực tạo ra một hố sâu bên dưới. Thắng bại đã rõ.
"Quản sự, ta nhận thua" - Thú nữ khó khăn nói ra.
"Chết mẹ mày luôn đi chứ thua. Lão tử chưa từng nương tay với con súc vật nào cả. Làm bẩn mắt lão tử là tội lớn. Thằng nào dám cản ta giết"
Thiên Bồng tiếp tục vác cào bổ xuống. Quản sự cũng chẳng dám cản tên này giết người. Các trưởng lão thì đang tụ tập ở một sàn đấu nào đó, tổ chức cá cược như mọi khi. Có gì đó hấp dẫn hơn, nên bọn họ cũng chẳng để ý trận này. Có vẻ đang xem trận đấu của dâm nữ Kỷ Kỷ.
Từng nhát, từng nhát bổ xuống Thi King Kông. Thú nữ gắng gượng đỡ được vài phát, rồi hoàn toàn bất lực. Mắt nhìn trời cao, buông xuôi chấp nhận số phận.
Một kích kết liễu giáng xuống. Một bóng dáng xuất hiện.
Thiên Bồng nhìn tên trước mặt, dùng tay không đỡ lấy cây cào cỏ. Cứu thú nữ một mạng. Thiên Bồng cũng lùi lại, đề phòng ám toán. Hắn nhìn thằng nhãi trước mắt, tướng ta chỉ bằng một phần ba của hắn. Thằng nhãi nay, định làm anh hùng cứu mỹ nhân đây mà. À nhầm, thú nhân, mỹ nhân mọe gì.
Cái tên này, chẳng phải là tên đã từ chối Ni Na A Min hay sao? Mỹ nhân cầu hôn không nhận. Lại đi cứu cái con thú nữ này làm chi? Hay gu của hắn là loại kinh khủng này. Khó tin a.
"Mày là thằng nào? Có biết bố mày là ai không?"
"Biết, gặp hoài à" - Đại Du tươi tỉnh, đáp lời.
"Ủa, quen à. Mà ngươi, chẳng phải là cái tên phụ tình Ni Na A Min hay sao? Ta còn đ ang định tìm ngươi tính sổ, ngươi lại mò đến. Ta theo tán mỹ nữ đó cả năm không đổ. Thằng nhãi như mi lại từ chối. Khùng hả? Nói, ngươi gặp ta, hay ta gặp ngươi lúc nào?"
"Ta oan thật mà. Ta đâu có phụ tình Ni Na A Min. Vì ngươi ta thích, là mẹ nàng thôi. Mà ta nói là ta gặp ngươi, chứ đâu nói là ngươi gặp ta"
"Đù, dữ như chó luôn. Định chơi cả mẹ lẫn con hả? Là sao? Khó hiểu dữ mày, xạo ke dữ mày. Mày gặp tao khi nào?"
"Trong chuồng lợn í"
"À thế à, hóa ra quen biết... Chuồng lợn? Mẹ mày, dám chơi ta hả? Hôm nay, ngày tàn số tận của hai đứa mày rồi"
Thiên Bồng bị cà khịa, sát khí tỏa khắp người. Cây cào cỏ đen kịt lấp lánh lằn vân như máu. Xuất tuyệt kỹ quơ một đường ngang cổ Đại Du. Láo, ông chém rơi đầu mày.
Cheng...
Cào cọ đụng phải cây chùy to tướng của Đống Cống. Thiên Bồng nhận ra kẻ mới đến. Hóa ra thằng nhãi này, ỷ có Nhân Khí đỉnh phong giúp đỡ. Hèn chi dám bố láo với cả mình.
Thì sao?
Trưởng lão thân thích của mình là Âm Dương luân hồi nhất kiếp rồi à. Quăng cục cứt mũi thôi, bọn này còn sống mới lạ.
"Đống Cống, ngươi có ý gì? Cản ta giết người sao? Có phải muốn khỏi nhận đan dược từ ta hay không? Khôn hồn cút ngay cho lão tử"
"Nhận chứ, nhận chứ. Ta có cản ngươi giết ai đâu. Ta có biết bọn này là ai đâu? Ta chỉ nhắc ngươi trong thời gian thi đấu, các đối thủ tự choảng nhau thì bị đuổi khỏi cuộc thi. Sau cuộc thì, ra ngoài choảng sao choảng thôi. Ngươi đang nóng tính, ta có lòng muốn giúp thôi. Ngươi xem, mạnh mẽ như ngươi, vào hàng ba người đứng đầu là cái chắc. Nếu nóng vội lúc này, thì chẳng phải là ngươi, không muốn nhận phần thưởng ba người đứng đầu hay sao?"
"À, thế à, ờ hén. Ta quên mất. Cái tên điên Đống Cống nhà ngươi, biết điều từ khi nào thế. Dù sao, cũng đúng ý ta. Đây, cho ngươi ít đan dược trị liệt dương. Khi nào bí liệt hẵng dùng. Ta là người quang minh chính đại. Ngươi có công nhắc nhở, thì ta ắt có thưởng. Còn thằng nhãi con kia, mi đợi đấy. Các trận tiếp theo, hãy cầu mong đừng gặp ta? Còn không thì mua quan tài sẵn đi"
"Tiền đâu mà mua" - Đại Du xòa ngửa lòng tay, tay ta trắng như độ giàu sang à.
"À, thế à, ờ hén. Đây, ngươi cầm lấy ít, nhớ mua loại quan tài đẹp đẹp"
Thiên Bồng lại ném cho Đại Du mấy viên khí thạch. Tích tắc đã bị hệ thống hấp thụ sạch sẽ. Đại Du lại cất mấy cục đá trong túi, để khỏi bị ai đó để ý.
"Đa tạ, mua rồi ta tặng cho ngươi nhé"
"À, thế à, ờ hén... Con mẹ mày, lừa tao ư? Xong đời mày rồi. Chọc tao càng tức, chết đang đau đớn. Tao nhớ mặt mày rồi đấy. Hãy đợi đấy"
Thiên Bồng quăng một cái lọ nho nhỏ cho Đống Cổng rồi biến mất. Theo lời Đại Du, Đống Cống vác Thi King Kông đang thoi thóp lên vai, rồi tiến về dòng suối nhỏ. Nơi này là khu vực ngoài tông môn, nơi ở của các kẻ chuẩn bị thí luyện nạp khí. Chẳng mấy ai để ý, bọn hắn làm gì tới đây, chơi bời thế nào.
Phút sinh tử.
Đại Du chẳng hiểu sao, lại muốn cứu Thi King Kông kia. Phần nhiều, hắn chẳng thể nhẫn tâm. Phần còn lại hiểu rằng, kẻ mang vóc dáng như thế, cả đời chịu muôn vàn điều tiếng ác độc. Thú nữ này, là kẻ đáng thương.
Ở địa cầu, lúc hắn nghèo, hắn cũng bị khinh thường ra mặt đó thôi. Nhiều kẻ sống trên đời, mang sở thích là bản năng của súc vật. Chỉ biết bôi nhọ, cười nhạo người khác, lấy đó làm niềm vui. Làm việc ác mà vui như cha chết sống dậy. Trong khi người ta, cao, ốm, béo, xấu, nghèo hèn đi chăng nữa, thì có liên quan mẹ gì đến nồi cơm điện nhà nó đâu.
Nó có cho người ta được hạt gạo cứu đói nào chưa?
Ý thức đến con chó nó cũng còn tốt hơn.
Những kẻ miệng lưỡi ác độc đó. Chẳng bao giờ biết hay hiểu rằng. Lời nói cũng là con dao nhọn. Chê bai, nhạo báng, cũng là làm việc tổn thương.
Lòng thương. Nên hắn muốn cứu thú nữ.
Hắn hỏi Đống Cống. Thằng đệ này liền bày kế cho Đại Du. Tên Thiên Bồng kia tuy mạnh, nhưng đầu óc chậm hiểu. Chẳng cần dùng tay chân, chỉ cần vài lời nghe lọt lỗ tai thôi. Là tên Thiên Bồng kia sẽ hết nổi điên ngay. Chuyện này tông môn ai chẳng biết, chỉ có Đại Du vừa mới biết.
Trong đám đông.
Ni Na A Min dõi theo từng bước của Đại Du, cho đến khi người trong mộng khuất dáng, đôi môi nàng khẽ nở nụ cười.
"Phu quân tâm tình thiện lương"