Chương 49: Tiên Tinh: Đời không như là mơ nên đời thường giết chết mộng mơ (trung)

Tinh chủ trong Tinh chủ.

Từ Thanh Lục Tinh, cứ ngỡ rằng, Tiên Tinh là trung tâm của hệ tinh này. Lên rồi mới biết. Nó cũng chỉ là một trong sáu mươi chín tinh cầu. Xoay quanh một quả cầu bự hơn nữa. Người ta gọi đó là Tinh Thiên.

Nơi đó, chưa ai tới được. Mà nghe đồn rằng, nơi đó cũng chẳng có sinh vật nào sống nổi. Nó là quả cầu khí hỗn loạn khổng lồ. Nó mới là cội nguồn ánh sáng và linh khí.

Thanh Lục Tinh có nhiều Đại lục, có nhiều dạng tu giả, nhưng chung quy lại, vẫn là Nhân Tộc. Trên Tiên Tinh này, Nhân Tộc chỉ là một loài trong số rất nhiều loài.

Đám người Loạn Loăn rụng nụ xuống nơi đây. Địa bàn này, là một chi của Hoa Tộc. Hoa Tộc là một tộc tu tiên trong Nhân Tộc tại Tiên Tinh.

"Tên kia, mù hả, ngươi dám đụng vào ta à, có tin ta nói phụ thân đánh chết ngươi không?"

"Tên kia, còn không mau cúi người xuống"

Hắn đã cố tránh, mà cô bé này cứ thích gây sự. Phận tôi tớ, khiến một tu giả từng là Tông chủ đỉnh thiên lập địa như hắn.

Cũng chỉ biết.

Cười tươi rói, nhanh chóng quỳ gối, khom người.

Một đứa bé gái tăng động, tuổi trạc tầm mười hai, mười ba, gác chân lên lưng Loạn Loăn, rồi lau từng chiếc giày.

Cô bé thích màu hồng. Từ giày, trang phục, trang sức đều là màu hồng nhạt. Điểm những cánh hoa màu hồng đậm lên mọi vật. Trên tay, cô bé cầm một cây quạt, cũng là màu hồng, pha chút màu trắng. Chỉ có mái tóc, lông mày là màu đen, cắt ngang, phủ gần hết hai con mắt.

Cô bé xinh xắn lau xong đôi giày, liền nắm lấy chòm râu đen cụt ngủn của Loạn Loăn, cứ thế bứt từng cộng, bứt một cách bạo lưc.

Loạn Loăn chẳng dám vận linh khí, cứ thế chịu đòn, của cô bé lì lợm.

"Dám đụng ta này, ta nhổ, dám đụng ta này, ta nhổ, ta nhổ"

Sinh con gái cho dịu hiền là thế này đây. Âm thanh thanh thoát, liếng thoắng, rộn ràng cả một vùng trời.

Một âm thanh từ xong vọng đến.

"Hồng Nhạc, muội ngưng lại ngay, không biết lễ phép với người lớn gì cả"

Một âm thanh từ Hồng Nhạc vọng lại, trả lời tỷ tỷ của cô bé.

"Hoa Nhạc tỷ, hắn chỉ là một tên gác cổng thấp kém. Cần gì phải lễ phép. Tỷ là tỷ của ta. Tỷ sao lại bên vực hắn mà không bên vực muội? Là hắn cố ý đụng vào muội mà, oa oa"

"Muội lại trốn đi chơi bời à. Tỷ giao học thuộc bài thiên thư, xong chưa mà còn đi quậy phá. Ai dám đụng vào muội. Tiên thú gặp muội còn sợ hãi bỏ chạy, nói chi là hạ nhân. Đây là tỷ thấy muội cố ý đụng phải hắn, để kiếm chuyện chọc phá, mau vô thư đường tỷ kiểm tra bài nào"

"Huhu, tỷ không thương muội. Muội không chơi với tỷ nữa. Muội không thèm ăn cơm cùng tỷ. Muội không thèm ngủ chung với tỷ nữa. Tên gác cổng thấp hèn kia, ta ghét ngươi"

Đứa bé gái dễ thương nhưng chẳng dễ gần, ôm mặt khóc lóc chạy vào trong.

Nữ nhân tên Hoa Nhạc tiến đến khẽ đỡ Loạn Loăn dậy. Nhẹ nhàng phủi phủi bụi trên người hắn.

"Xin lỗi, Hồng Nhạc nghịch ngợm quá. Ta sẽ nói quản gia tăng tiên thạch tháng này cho ngươi, bù lại tổn thất"

Loạn Loăn vội vã lui lại, cúi người.

"Cảm tạ Hoa Nhạc chi chủ. Ta cũng rất thích chơi với trẻ con à, đặc biệt là bé gái. Được chi chủ quan tâm, ta ngại, ta rất vinh hạnh"

Nhìn Hoa Nhạc Chi Chủ đi xa.

Loạn Loăn lén lén ngoái đầu nhìn theo, mà nước dãi muốn chảy ra bên ngoài. Một thoáng tiếp xúc, để lại mùi hương thoang thoảng êm dịu. Thơm thật, dáng mạo Hoa Nhạc Chi Chủ uyển chuyển như cánh hoa rơi trong gió nhẹ. Ai nhìn cũng say đắm lòng dạ. Nữ nhân ở Tiên Tinh, thật là khí chất khác người a.

Nghe tiếng tằng hắng bên cạnh, Loạn Loăn mới lấy lại tư thế nghiêm trang của mình, khẽ mỉm cười với người bên cạnh.

"Loạn Loăn, ngươi thật to gan ghê. Mới mấy tháng gác cổng, mà được Hoa Nhạc Chi Chủ quan tâm đến mấy lần à. ta ở đây cả sáu mươi chín năm rồi, còn chưa được vậy. Ta hâm mộ quá. Diễm phúc thì diễm phúc, nhưng mà ngươi không sợ Tộc Chủ biết được hay sao? Lúc đó, đem ngươi cho tiên thú ăn thì đừng trách. Mà ta thấy, tu giả đến từ Thanh Lục Tinh các ngươi, gan thật lớn à"

"Quảng Mục đại ca, hôm sau huynh để râu dài đi. Hồng Nhạc sẽ ưu ái huynh đấy. Lúc đó được Hoa Nhạc Chi Chủ quan tâm. Xem đại ca có còn sợ linh thú ăn thịt hay không?"

"Bẩm sinh ta không có râu rồi. Mọc làm sao được? Chẳng lẽ lộ lông háng ra ngoài chó nó bứt. Dâm gì thì dâm, nhưng ấu dâm thì quên đi à. Nhi nữ Hồng Nhạc của Tộc chủ. Từ xưa đến nay, chỉ có lão là dại khờ, dám dính vào. Bái phục. Còn nữa, Hoa Nhạc Chi Chủ tính tình thiện lương, ngươi đừng có mà mượn gió bẻ măng, mơ mộng hão huyền. Quan tâm không có nghĩa là thích hay yêu ai đó đâu"

"Rõ ràng Hồng Nhạc cố ý đụng ta mà. Còn Hoa Nhạc Chi Chủ, Quảng Mục đại ca, đừng đề cao ta quá"

"Thôi thôi, ngươi để dành chút ít liêm sỉ mà làm người đi. Lần nào thấy Hoa Nhạc Chi Chủ, ngươi cũng kiếm cớ tiếp cận. Chưa thấy kẻ nào chán sống như ngươi. Ta nói cho ngươi biết, Tộc Chủ mặc dù không thấy mặt nhưng không dễ thoát khỏi tai mắt của người đâu? Chuẩn Thần cao giai như tộc chủ, cách xa vạn dặm cũng giết ngươi được à"

"Đa tạ Quảng Mục đại ca đã nhắc nhở. Ta nghĩ vấn đề không nghiệm trọng thế đâu. Loại tu giả như chúng ta mà được Tộc chủ xử lý. Cũng là vinh hạnh a. Có chết cũng không hối tiếc. Con cháu nghe chuyện, cũng tự hào lắm"

"Hết biết mấy tên, đến từ tiểu tinh thấp kém như các ngươi, nghiêm trang đi, có người tới"

---

Trước đó, khi đám Loạn Loăn gặp Gia Da. Nữ nhân tóc đinh.

Cà ba người đến từ Đông Nhạc Thái Sơn Tông choáng váng mặt mày, mất hết mặt mũi, khi nghe nữ nhân tóc đinh mở miệng, nói vài câu đơn giản về bản thân.

Cái gì? Tu vi Âm Dương luân hồi cửu kiếp. Chăn linh thú?

Nếu ở Thanh Lục Tinh, tầm đó cũng là tu giả tồn tại cao cao tại thượng à. Bèo lắm cũng thuộc hàng trưởng lão à. Sáng ngồi chơi xơi nước, tối gái gú rượu chè. Không làm gì, chỉ cần lấy cái danh, Tông môn có cao thủ, cũng được nhận Thần thạch đều đều hàng tháng.

Có biết để bước chân vào Âm Dương luân hồi khó khăn lắm không? Mà luân hồi cửu kiếp, thì phải trải qua chín cửa tử. Những cửa tử này không hề được sắp xếp. Những của tử này là ngẫu nhiên.

Thế mà.

Gia Da chẳng coi tu vi của mình là gì to tát. Cho dù có sự xuất hiện của đám người lạ. Vẫn cần mẫn làm việc, không ngại cái việc vô cùng thấp kém này.

Thử hỏi, Gia Da đã vậy. Những kẻ Thiên khí đỉnh phong, Âm Dương Luần hồi nhất kiếp như ba lão, liệu có thể làm được gì? Xin chân hốt phân sợ còn không được.

Kệ mẹ ba thằng, một nữ linh thú hóa hình đang sững sờ. Nữ nhân tóc đinh Gia Da, vóc dáng của một thiếu phụ trung niên đi về phía hồ nước rửa mặt.

Cả đám lại khép nép đi theo.

Gia Da rửa mặt xong, quay lại, thấy ba thằng xếp thành hàng ngay ngắn.

Thấy vậy.

Gia Da mỉm cười. Kẻ biết thân, biết phận, mới là kẻ hiểu đạo lý. Mấy thằng này được cái lễ phép à. Thôi thì giúp nó xíu vậy. Nàng đưa cho mỗi thằng, một viên Tiên khí bé tẹo.

Như trẻ con nhận được kẹo. Ba thằng cảm ơn rối rít. Xin phép lủi vào một xó, để hấp thụ. Chút Tiên khí ít ỏi, chảy vào trong thân thể, nhưng cũng mang lại cảm giác lâng lâng lạ thường. Thân thể liền thanh thoát. Đứng lên, ngồi xuống cũng nhẹ nhàng. Không còn bị trọng lực hay quy tắc gì gì của Tiên Tinh áp chế.

Hấp thụ xong, ba thằng lại lễ phép, tiến đến cúi đầu cảm tạ.

"Không có chi, chuyện các ngươi xuất hiện ở đây, ta chẳng lạ. Bí cảnh vượt giới, cứ cách vài trăm năm lại mở. Các ngươi xem là cơ duyên là điều dễ hiểu. Còn chúng ta sinh ra và lớn lên ở đây, chẳng có gì to tát. Ta chỉ thấy lạ, ai là kẻ đã đưa các ngươi đến đây? Trước đó, không cấp cho các ngươi ít Tiên khí phòng thân hay sao?"

Trong ba thằng, Gia Da lại nhìn chằm chằm vào Loạn Loăn. Nàng cảm nhận được, trên người tên này, có thứ gì đó. Nàng cần, và có người khác, lại càng cần.

Loạn Loăn cười khuẩy cho đỡ nhục. Chuyện Tiên khí, Tên Bàn Cổ kia chắc chắn biết. Nhưng từ khi hắn tuyển được tiểu thiếp thứ sáu mươi tám. Liền ẩn nấp ôm ấp mỹ nhân. Hắn mê say trong mỹ sắc. Thời gian đâu mà lo lắng cho bọn đực rựa họ.

Loạn Loăn chấp nay nói tiếp.

"Thất lễ với cao nhân rồi. Bọn tiểu tu chúng ta được Chuẩn Tiên Bàn Cổ Ái Thi thị dẫn đến. Tên đó nói khi nào đến Tiên Tinh, tìm đường đến Thi Tộc gặp hắn. Tiểu tu lạ nước lạ cái, hữu duyên gặp được cao nhân. Nhờ cao nhân chỉ dẫn cho con đường đi. Mặc dù, mới gặp lần đầu, đã mở miệng nhờ cao nhân giúp đỡ, thật vô duyên. Nhưng ơn này xin đa tạ về sau"

Gia Da chỉ tay về phía mấy cái ghế. Ý bảo bọn hắn ngồi xuống nói chuyện. Tất nhiên là không thằng nào dám ngồi. Gia Da kệ chúng nó. Nó không ngồi thì mình ngồi.

"Đừng gọi ta là cao nhân nữa. Ta nói thật. Nơi đây, ta chỉ là kẻ rất tầm thường. Ta không xinh đẹp, ta không xứng với mỹ danh đó đâu. Nói ra chẳng biết các ngươi buồn hay là vui? Xui xẻo hay là may mắn? Thi Tộc thì ta biết. Chủng nhân tộc này, chuyên luyện thi. So với các tộc khác, họ rất mạnh mẽ, nhưng ác độc chẳng khác gì Ma Tộc. Đầu nhập vào đó, con đường tu luyện cũng không tệ. Nơi đó chỉ dành cho những kẻ cực ác. Đến thân tình của mình, nếu có lợi, cũng bị biến thành khôi lỗi. Còn nếu không ác, vào đó cũng biến chất. Không hiểu yếu như các ngươi, hắn lựa chọn làm gì? Tốn thần thạch không gian lắm đó? Đến kẻ dọn hố xí nơi đó tu vi cũng cao hơn các ngươi"

Bàn Cổ lựa chọn bọn họ làm gì ư? Ngoài việc hắn trở về để trả thù. Thì trước mắt, không vì gái, thì là vì cái gì? Bao nhiêu cực phẩm, bị hắn lựa hết con mẹ nó rồi.

Thấy vẻ mặt ba thằng ngu ngu như bò đội nón. Gia Da khẽ mỉm cười. Lâu rồi chẳng có kẻ nói chuyện cùng. Nói thêm tí cũng không sao. Nói nhiều, ba thằng này, sẽ mang ơn mình nhiều.

"May mắn các ngươi rơi vào nơi đây. Rơi vào nơi hung hiểm, chết là cái chắc. Nơi này là một chi của Hoa Tộc trong Nhân tộc. Còn Thi tộc, xa xôi, lại nằm ở hiểm địa. Với tu vi các ngươi, cho dù trên đường không gặp nguy hiểm, thì chỉ đi chưa tới một phần trăm nghìn quãng đường, sẽ hết linh khí mà quỵ xuống. Muốn tồn tại nơi đây. Phải có Tiên khí. Muốn có Tiên khí, thì phải làm việc"

Nghe lời Gia Da, lại nhớ đến lời của Tịnh Tịnh. Con bốn dú đó mặc dù láu cá, chẳng biết kính trên nhường dưới gì cả, nhưng cũng nói đúng à.

Chuyện Tiên Tinh, họ cũng đã nghe kể rất nhiều. Vài vị Tiên, mỗi lần về Thanh Lục Tinh, là bô lô ba la cái mõm. Toàn là kể về Tiên Tinh như thiên đường. Oài, có khi mấy vị đó, lên đây cũng chỉ làm dăm ba việc lặt vặt. Sợ nhục nên chẳng dám nói thật.

Đời mà, ai nói thì nghe, chứ đừng có tin.

Bọn họ mới đến, chút hiểu biết sơ sơ ban đầu, đã làm nản lòng. Bây giờ quay về cũng không được. Nước nổi thì bèo nổi.

"Lời ngọc ngà của Gia Da tỷ, làm chúng ta mở mang tầm mắt. Nếu vậy, đã không đến Thi Tộc được. Đành nhờ cậy vào Gia Da tỷ. Chúng ta đến từ tiểu tinh, coi như cũng có tí quà gặp măt"

Loạn Loăn khích khích hai thằng còn lại. Trong nhẫn trữ vật có gì, thì mang ra lẹ đi.

Gia Da nhìn đám này, bối rối như đám trẻ con. Khẽ cười, rồi phẩy tay.

"Thôi. Ta cũng chả là đao to búa lớn, nên quà cáp gì tầm này. Ta xấu xí nên sống cô độc. Sau này có rảnh, tới nơi này trò chuyện cùng ta là được. Mau rửa mặt rồi đi theo ta. Ta dẫn đến gặp tên quản gia chi tộc Thủ Tài kia. Trước mắt, các ngươi cứ tìm việc gì đó để làm. Có làm thì mới có Tiên thạch. Khi nào đủ lông, đủ cánh, muốn đi, chẳng ai ngăn cản đâu"

Huyền Vũ ở bên cạnh, nhắc nhở Tịnh Tịnh vào trong nhẫn không gian, ngủ đông tu hành. Phần thì hắn lo cho con của bằng hữu. Tịnh Tịnh xinh thế này, dễ bị kẻ mạnh nơi đây hiếp dâm lắm. Phần thì hắn lo cho hắn. Làm việc ư? Với tu vi bọn họ, làm được gì? Làm những việc tầm thường, thì cái con Thỏ Tinh này, suốt ngày không cà khịa bọn họ mới lạ. Nhốt lại cho chắc. Xin cũng không cho ra.

Trong đám người.

Hình Thiên Chiến Thần lại hí hửng, vui ra mặt. Nơi đây cao thủ đầy rẫy. Khỏi phải suốt ngày, đi tìm đối thủ so tài như ở Đại lục Nữ. Tùy tiện bóp vếu vợ thằng nào đó là có đánh nhau. Đối với Huyền Vũ, gặp đối thủ mạnh, mới làm hắn kích thích nhất. Tiếc là hắn ảo tưởng hơi sớm.

Trong một căn phòng nọ.

Thủ Tài, chức vụ thủ kho, tổng quản chuyện lặt vặt trong chi tộc Hoa Tộc. Tu vi ngang hàng Gia Da, đang gom góp của cải thuê tìm cơ duyên thăng Tiên. Hắn nhìn ba thằng một lượt, lắc đầu ba cái. Gia Da có nói gì nói. Nhất quyết không chịu nhận mấy tên này, làm việc cho chi tộc. Hắn nói thẳng thừng, loại quê mùa này, nuôi chỉ tốn cơm.

Khỏi nói cũng biết, tâm trạng của ba lão già tồi tệ như thế nào?

Xét ra, Thủ Tài là mama tổng quản, Gia Da chỉ phụ trách chăn linh thú cấp thấp. Tiếng ai to hơn cũng đã hiểu. Viễn cảnh bị đuổi ra khỏi chi tộc, lang thang đầu đường xó chợ còn đỡ. Sợ rằng, mới mò ra, đã bị bắt đi làm nô lệ. Chẳng khác chi phàm nhân ở Đại Lục Nữ.

Liếc nhìn Gia Da, thấy nàng chẳng nói, chẳng rằng, chỉ lặng lẽ tiếng đến bên Thủ Tài.

"Thủ Tài, đừng thủ dâm nữa, làm nháy nhể?"

Gia Da bắt đầu cởi trang phục. Một tấm thân thô kệch hiện ra. Trên đó toàn là hình xăm và vết xẹo, vằn vèo kín cả người. Thủ Tài đó sợ hãi, như là sắp bị hiếp dâm, vội vàng vứt đại ba viên Tiên khí. to như hạt ngón tay út cho ba thằng. Miệng mồm phân phó nhanh chóng, cho ba thằng đi gác cổng.

Sau này mới rõ.

Thuở cơ hàn. Thủ Tài may mắn lọt vào Hoa Tộc, nhờ vẻ phong độ như là mỹ nam. Với một kẻ tán tu be bé như hắn, hắn lại luôn ôm trong mình giấc mộng dời non lấp bể. Muốn thế, phải có tài nguyên tu luyện. Mà dăm ba cái việc vặt, tới chết chắc cũng chẳng dời hay lấp được cái gì. Có mà xuống lỗ, có người dời hắn lên, rồi lấp hắn xuống thì được. Mỹ nữ có ngực, nam nhân có chym. Hắn cũng chẳng ngần ngại quấn lấy mọi nữ nhân. Xấu hay đẹp, lép hay xệ gì. Hay cũng mang chym làm bàn đạp đi lên. Ngày qua tháng lại. Hẵn cũng bước lên một chân thủ kho như bây giờ.

Trong sự nghiệp lái máy bay của hắn. Gia Da có vẻ, là kẻ hắn ám ảnh nhất. Vì hôm đó nứng quá làm liều. Vì xin một con tiên thú đi bí cảnh. Hắn đã nhắm mắt đưa chym, đêm bảy ngày ba với nữ nhân, thân thể còn xấu xí hơn cả nam nhân.

Tiên Tinh, chữ Tiễn đã khẳng định một điều. Muốn có giá trị, thì giá trị bản thân phải là Sơ Tiên trở lên.

Sự đời trớ trêu.

Ba thằng đỉnh thiên lập địa ở Đông Nhạc Thái Sơn Tông. Là trụ cột vững chắc ở tông môn. Tới đây cũng là làm trụ cột gác cổng cho Hoa Tộc.

Loạn Loăn cùng Quảng Mục một ca.

Huyền Vũ cùng Hình Thiên một ca.

Làm cật lực một tháng. Cũng chỉ được một viên Tiên thạch bé tí tẹo. Chỉ đủ linh khí chống chọi với quy tắc nơi đây. Mới vô thử việc, cấm đòi hỏi nhiều a.

Thương kẻ nghèo khó.

Gia Da phóng khoáng, thỉnh thưởng thưởng cho ba lão, ít Tiên thạch.

Chỉ một tháng. Dù tiên khí hấp thụ rất ít ỏi. Nhưng ba lão cảm thấy. Tinh thần, thể chất đều tiến triển. Như trẻ ra vài chục tuổi.

Thế giới mới. Kiến thức mới. Bọn họ cần một sư phụ đưa đường chỉ lối.

Sư phụ đó, không ai khác, ngoài Gia Da. Cứ hết ca, Loạn Loăn lại tự động đến. Còn hai lão kia, có đánh chết cũng không đi.

Gia Da cũng kể cho hắn. Về sức mạnh của tiên thuật. Cao hơn là thần thuật. Hay những thứ, đến Gia Da cũng chỉ nghe kể như Bổn Nguyên thuật, Hỗn Độn thuật.

Hôm nay, lại xong một buổi chuyện trò.

Nhìn Loạn Loăn khuất bóng, hướng về cánh cổng. Gia Da chật lưỡi.

"Sắc khí tinh thuần. Mỗi khi ngồi gần hắn. Ma khí trong thân thể lại nhộn nhạo lên sợ hãi. Hắn có thể phá giải Ma khí bị ếm trên thân thể mình không?"

"Loạn Loăn, ngươi đã nói "Ơn này xin đa tạ về sau", ta chờ một ngày, ngươi trả ơn. Giúp ta thoát khỏi đau đớn"