Chương 40: Âm Dương cửu kiếp đỉnh phong gì lạ, lại bị đàn bà nó hiếp rồi la u oán lên thế

Chiều tối.

Bên chiếc bàn gỗ nho nhỏ cũ kỹ, sờn mùi thời gian.

Có một thiếu nữ và hai con bốn cẳng.

Hoa Nhạc vừa ăn, vừa nở nụ cười tỏa nắng, mê say lòng ngươi, hì hì.

Nàng đẹp như thiếu nữ mùa xuân.

Đôi chân đung đưa.

Đôi tay chỉ chỉ tay về phía Quảng Mục.

Lão già đang quỳ gối, chống hai tay xuống đất, đầu chổng lên trời, le lưỡi quẩy đuôi, cười như thằng bệnh.

Vợ của lão đối xử với lão, như con chó nhà.

Còn con chó cảnh Đại Du đang sung sướng, nằm gọn trong lòng của Hoa Nhạc, đầu gối lên cặp đùi trắng phơi phới.

Hoa Nhạc cẩn thận, chăm sóc kỹ lưỡng từng sợi lông trên đầu con chó cảnh.

Còn miệng hắn thì ngồm ngoàm, gặm cái đùi heo rừng to tướng.

Tự mãn bắt ghét.

Tên đệ tử không ra đệ tử, học trò không ra học trò này, vừa não cùn, vừa không biết tôn sư trọng đạo gì cả.

"Chó đen, chó bẩn... Sủa một tiếng cho một miếng xương, sủa sủa"

Nghe tiếng Hoa Nhạc.

Quảng Mục sầu rớt nước mắt, vội vàng đung đưa cả người, miệng không sủa.

"Go Go Go..."

"Huhuhu" - Quảng Mục khóc lớn trong lòng.

Ban đầu, hắn nghe cái ý tưởng giả chó của Đại Du, liền hí hửng làm theo. Quả nhiên hiệu nghiệm.

Hắn được ăn chung, được ngắm Hoa Nhạc cười, mà không còn sợ đôi mắt vợ hắn phát sáng.

Lão già ngồi chung mâm cơm với vợ hắn. Lão không phải xin ăn từ tay của Đại Du nữa.

Mãn nguyện được một buổi.

Nhưng lão không nghĩ được rằng, hoa thì có hoa này hoa nọ. Chó thì có con đen còn trắng. Hoa Nhạc lại coi hắn như chó nhà, còn đệ tử hắn như chó cảnh.

Hoa Nhạc vui, Hoa Nhạc thì chơi.

Hoa Nhạc quăng cái gì đó xuống đất hay ném ra xa, lão phải nhảy theo, nhảy bằng bốn chân, bắt lấy cho bằng được, rồi gặm ngồm ngộm cho nàng vui.

Hắn bắt trật, nàng không vui, là hắn ăn đòn từ tuyệt kỹ thần sầu cánh hoa vô tình.

"Chó đen mừng quá khóc kia chó trắng"

"Cún trắng, cún sạch, cầm xương, cầm xương... cho cún đen, cún bẩn ăn"

Đại Du vứt vội miếng xương ra xa tít, bắt Quảng Mục nhảy theo, lòng đầy căm hơn.

Đại Du phê pha nằm trên đôi chân ngọc ngà của Hoa Nhạc.

Chiếc áo rách rưới làm cặp vếu trắng kia, ẩn ẩn hiện hiện, trọn bộ mỹ cảnh đập vào mắt hắn.

Hắn cắn thịt mà cứ tưởng tượng, đang cắn cặp mướp căng mê người đó.

Dù cũng sợ Quảng Mục lấy đá đặp vô mặt mình, nhưng mỡ treo trước miệng con mèo dâm dê vô sỉ, làm sao nhịn nổi.

Nơi âm u này, làm gì có cặp dú nào, ngoài cặp dú này.

Ban đầu.

Hắn cố nhịn, sợ thất lễ với Hoa Nhạc, sợ lão kia cho ăn đòn.

Bây giờ.

Chỉ cần Quảng Mục quay đi, là hắn lại dòm đăm chiêu à.

Hắn cũng biết rõ, mình làm thế là một thằng đê tiện.

Nhưng mà.

Không làm thế, chỉ là một thằng biết tiểu tiện.

Đây là ta bị ép buộc à nhen, là vợ chồng lão ép ta.

Đôi lúc Hoa Nhạc khoái chí gì đó, lại ôm đầu Đại Du, kéo miệng mũi hắn, ép sát vào cặp vếu này.

Kèo thơm.

Hắn giả bộ ngộp thở, hít lấy hít để, hít lia lịa.

Cái miệng chạm vào đầu ti hai trái mướp, không kiềm nỗi, liền bú một phát như trẻ con bú sữa.

Cứ sợ rằng làm liều, thì Hoa Nhạc sẽ tiễn hắn đăng xuất khỏi cõi trần.

Ai ngờ, Hoa Nhạc lại rất thích cái động tác bé bú sữa này, thường xuyên ép buộc Đại Du làm điều hắn thích.

Từ ngày nàng vui, nàng tắm táp sạch sẽ, nàng mặc chiếc áo cũ kỹ đã giặt giũ thơm tho.

Chiếc áo duy nhất của nàng.

Những ngày đầu, hắn tò mò hỏi Quảng Mục. Lão làm đách gì mà không kiếm một tấm áo mới cho vợ hắn?

Quyền lực như lão, đâu đến nỗi nghèo khố rách áo ôm như thế này?

Quảng Mục nghe xong, đạp thẳng chân, đạp thật mạnh, làm hắn rớt xuống nước.

Lão u sầu bỏ đi. Để lại Đại Du cái mặt ngu ngu.

Chuyện chỉ lão biết.

Hoa Nhạc vô tư chăm bẵm thằng bé nhưng chym không bé này. Vì sao? Vì nàng hoang tưởng.

Vì sao nàng chỉ mặc một tấm áo này? Vì tấm áo gắn với ký ức? Ký ức đó là nỗi đau khắc sâu vào thân thể, linh hồn của nàng.

Thằng nhóc con ngu ngốc này, đã được Hoa Nhạc cho hưởng phúc. Biết điều thì im mẹ cái mồm đi.

Hỏi lắm hỏi liều.

Nhìn Quảng Mục đi xa, Đại Du cũng hiểu ra, cái nhà này có nhiều uẩn khúc à.

Trẻ con như hắn không nên nói linh tinh.

Không phải cái gì cũng hỏi được. Dù cho có suy nghĩ rằng, hỏi cho biết, cũng không được.

Hỏi đã không đúng, lại trúng nỗi đau của người khác à. Tốt nhất ngậm mồm thì mồm mới thơm.

Quảng Mục ơi.

Lão có biết, ta háo sắc thật sự, ta trẻ, chứ ta có già như lão đâu.

Lão có biết.

Ta nằm trong lòng vợ ngươi, tuy sướng thằng lớn, phê thằng nhỏ.

Nhưng.

Lão có hiểu mỗi lần ta mắc tiểu, đau nổi tròng mắt, mà cũng không dám đứng dậy rời đi.

Có nỗi đau nào cấp bách bằng đau đái, tệ hơn nữa là đại tiện. Ở bên Hoa Nhạc, có dám vận linh khí kiềm nén được đâu. Nàng cảm nhận được, nàng hoảng loạn.

Giống như lão phát linh khí đánh ta, thì vợ lão đánh lão.

Lão là cao thủ, lão còn tránh được cánh hoa vô tình của Hoa Nhạc. Còn ta, dính phát nát chym luôn.

Ta làm đầu bếp miễn phí cho phu thê lão, lão cũng cho ta một tí phúc lợi chứ.

Nỡ lòng nào nhìn ta tuyệt tử tuyệt tôn.

Ngày qua ngày.

Đại Du liên tục đổi món để Hoa Nhạc không chán ăn. Ăn gì ngon mấy, ăn hoài cũng chán. Mà Hoa Nhạc chán thì hậu họa lúc đó khó lường lắm.

Sống với lão Quảng Mục.

Hắn và lão không hợp nhau bắt kỳ điều gì. Hắn làm gì lão cũng kiếm cớ chửi. Chỉ có đổi món là lão ủng hộ nhiệt tình.

Cho dù.

Đại Du bắt lão già này lên rừng săn thú, hái rau, ra chợ mua nguyên liệu, gia vị, lão đều vui vẻ xung phong đảm nhận như một người chồng, người cha mẫu mực.

Lúc này.

Quảng Mục Thiên Vương đang nóng máy cả người. Vợ của hắn đang lái phi công, lộ liễu ngay trước mắt hắn.

Mặc dù xưa kia lão cũng thích some à, nhưng xưa kia là xưa kia, some với ai chứ ai lại muốn thằng khác some vợ mình.

Sau mấy ngày chỉ dạy rụng mồm về luyện nạp khí cho thằng ngu này. Nó cũng đã biết lưu chuyển linh khíc.

Sau một thời gian làm thầy giáo, lão chắc nịch rằng, thằng nhãi này không biết gì về tu luyện cả.

Mấy ngày hôm nay lão phải chỉ bảo, giảng giải từng li từng tí như dạy trẻ học nói, học chữ.

Khổ lắm.

Mà lỡ mồm hứa với nó rồi thì cũng không thể nuốt lời được.

Mà muốn nuốt lời cũng không được, ai biết thằng này có nhỏ mọn hay không, vu oan giá họa với vợ hắn thì sao.

Mà muốn nuốt lời cũng không được, ai làm đầu bếp bây giờ.

Mấy trăm năm qua, Quảng Mục chăm sóc dỗ dành Hoa Nhạc. Bệnh tình của nàng không tăng thêm nhưng cũng không giảm xuống.

Lạ lùng thay.

Từ khi thằng nhãi háo sắc Đại Du tới, bệnh tình Hoa Nhạc mới tiến triển tốt hơn. Càng ngày, càng nói, càng cười, càng hoạt bát.

Đêm tối cũng ít khi gặp ác mộng.

Dù lão bực tức mà cũng háo hức. Mong một ngày nào đó, Hoa Nhạc thoát khỏi đau thương.

Kẻ tu giả cộc lốc như lão, cũng chẳng biết cách nào lấy lòng nữ nhân điên loạn. Chỉ biết hy vọng bằng tình yêu thương, sẽ khiến bệnh tình của nàng tiến triển.

Cho dù không tiến triển, hắn cũng nguyện ở cả đời, ở cái nơi quạnh hiu này, chăm sóc nàng.

Lão mơ, mơ màng một ngày nào đó, Hoa Nhạc nhận ra và chấp nhận tấm chân tình của mình.

Nhưng cứ đà này, kẻ già chết trước là hắn, ai sẽ chăm sóc cho Hoa Nhạc.

Sau bữa cơm tối.

Như một thói quen, Hoa Nhạc trở về giường ngủ của mình, kẻ điên nằm xuống là ngủ, kẻ điên cứ ngủ là mơ.

Hết làm chó nhà,

Quảng Mục lúc này mới ngồi ăn như một người đàn ông. Nhìn vẻ mặt vừa ăn vừa sầu đó, Đại Du làm người nên cũng thấy xót xót cho tuổi già của lão à.

Cả hắn và lão già này, cặp đôi chẳng có cách nào cùng nhau thoát khỏi "Vực" của Hoa Nhạc.

Chỉ có Quảng Mục tự do ra vào, Hoa Nhạc nhất quyết không để bắt trộm con chó cảnh của nàng.

Trong lòng Quảng Mục, vừa muốn nó đi, vừa muốn nó ở lại, trong lòng hắn, rối rắm.

"Lão già, ta có thứ này tặng cho lão. Lão đã chỉ dạy ta luyện nạp linh khí, cũng coi như là người thầy chỉ bảo tu luyện đầu tiên của ta rồi"

"Dẹp, ai dám làm thầy ngươi"

Đại Du từ trong túi áo lấy ra một bình rượu. Thứ rượu chát chúa của Quảng Mục, hắn cũng không thể nào uống được.

Một mình đến với thế giới hiu quạnh, không có bằng hữu, thì lấy rượu làm bằng hữu.

Rượu là tri kỷ.

Mỗi tờ mờ sáng, gà còn chưa gáy. Hắn đều lọ mọ dậy sớm, mỗi ngày một công đoạn. Nấu cái thứ rượu cay nồng từ quê hương cũ.

Sau mấy ngày cũng xong.

Khỏi nói, nguyên liệu thì hắn chôm của Quảng Mục rồi, thiếu thứ gì thì hắn viện cớ nấu ăn, bắt Quảng Mục đi mua từ tông môn đến phàm giới, mua đi mua lại, mua chừng nào đúng thì thôi.

Nấu rượu, nguồn nước là thứ quan trọng nhất.

Nguồn nước từ con thác nhỏ, chứa linh khí diệu kỳ, làm hương vị rượu thêm nồng cay, đậm đà.

Uống vào cảm giác như ai đó đang đu đưa những cuộc đời, còn nhiều ưu tư vào trong men say tê tái.

Ở thế giới này.

Có chăng cũng nằm trong quy luật tự nhiên của tạo hóa. Linh khí tạo sức sống, làm nên cành cây ngọn cỏ, con vật nhỏ, con vật lớn.

Nơi đây mọi thú mặc dù hình thù có khác lạ, phong phú, tươi tốt hơn rất nhiều địa cầu, nhưng nhiều thứ cũng tương đồng về công dụng, hương vị.

Hắn đã nấu được rượu.

Tu giả, có mê rượu không?

Tham thâm si hỉ ái nộ ái ố dục là quà tặng của tạo hóa cho mỗi người.

Tu đạo thành tiên mà vứt bỏ nó đi, đói khát không biết, lạnh ấm không màng. Thì khác nào cục đá quý cô đơn, lạc lõng, lạ lùng nằm trong viện bảo tàng để người ta ngắm.

Sống không đau khổ mới là cuộc sống, đó chỉ là ngụy biện của kẻ yếu đuối, hoang tưởng.

Kẻ nào không chịu được đau thương, bi ai, kẻ đó tầm thường, chẳng chút mạnh mẽ.

Vui quá cũng là điên.

Buồn quá cũng là bệnh.

Chìm đắm trong dâm dục cũng là họa.

Sống cô độc, tách biệt với thế giới cũng là nạn.

Cái gì quá cũng là sai.

Tu tiên ư? Có thể vượt quá đói khát ư?

Cứ cho là ngươi mạnh mẽ, bẻ cong quy tắc. Nhưng ngươi ăn không biết ngon, uống không biết khát, chơi không biết sướng. Tu làm đách gì nữa mà tu.

...

Khi nào ngươi cởi bỏ linh khí, ngươi hóa phàm nhân, ngươi uống rượu, mới thấy ngon.

Ăn thấy no, không ăn thì đói. Uống thấy mát, không uống thì khát. Chơi thấy sướng, không chơi thấy bí.

Mới gọi là tu.

Có rượu, có mồi, có ánh trăng thanh.

Hai thầy trò chén, chú chén anh tới qua đêm khuya, rượu vào lời ra... Bao nhiêu bi thương chất chứa mấy trăm năm qua, Quảng Mục kể cho Đại Du nghe, nghe cuộc đời Hoa Nhạc.

Nghe mới biết, vì sao nàng điên.

Mọi thứ bắt đầu từ lần trở về Thanh Lục Tinh của Bàn Cổ Ái Thi Thị.

"Rượu sầu nâng suốt đêm cho quên đi ngày tháng u buồn.

Rằng người ta mãi thương nay cũng đã mỗi người một phương.

Nàng còn hay nhớ chăng khi xưa ta đã nói những lời.

Dù ngày sau có ra sao ta vẫn muốn bên người thôi"

"Lão già, lão xem ta hát có hay không?"

"Như buồi, để tao ngủ"

"Ti Hồng, anh nhớ em"

"Con nào ti chả hồng, im cho ta ngủ"

"Con ơi là con, ta nhớ con"

"Con cái con kịt, để ta ngủ, nói nữa ta táng vỡ mồm"

--------

Sảnh điện Thiên Tử Thanh Long tông.

Dị thể Tông chủ Đẩu Mẫu Nguyên Quân sau khi vuột mất hai còn mồi ngon là Loặn Loăn và Thích Không Nắc, tiếp tục thả câu với đám chuột chũi đang ngồi cúi đầu run rẩy.

Chuẩn Tiên Bàn Cổ Ái Thi Thị, tưởng thế nào, hóa ra chịch choạc lại không thể làm dị thể Đẫu Mẫu thõa mãn được dục vọng

Chim bay vào động cũng chẳng khác nào gió thoảng bên tai.

Chuẩn Tiên Bàn Cổ Ái Thi Thị, thiên tài trong thiên tài, kẻ có thể vận hành quy tắc tạo ra "Vực", hắn khác xưa rồi.

Bây giờ, Đẩu Mẫu Nguyên Quân cho dù tu vi đã là Âm Dương Cửu kiếp đỉnh phong, không thể hút linh khí từ Bàn Cổ nữa.

Mà một mống linh khí cũng không thể hút, kiếp cảnh không thể vào, thì thõa mãn sao được.

Hoan lạc giữa Bàn Cổ và Đẫu Mẫu, chẳng khác cầm tiền đi chơi cave, rất bình thường.

Nữ nhân của Bàn Cổ đi tìm trai để chịch, sao Bàn Cổ chẳng quan tâm?

Ngược kiếp, là nỗi khổ của Đẫu Mẫu.

Một khi đã không thõa mãn được, sẽ tự rơi vào kiếp cảnh ngược. Mà ở đó cô ta chỉ là kẻ thấp hèn, bị chà đạp, sống không bằng chết, ác mộng như thực mộng, đau đớn cả một canh giờ như đau khổ một kiếp người.

Vì thế, bằng mọi cách, phải thõa mãn.

Ố...

Người quen kìa, ngon lành.

Đẫu Mẫu Nguyên Quân đi về một hướng. Mỗi khi nữ nhân này lướt qua ai, kẻ đó thở phào nhẹ nhõm như thoát được một kiếp.

"Tông chủ Địa Tạng Tông Đại Phịch Thủ, làm gì mà mặt mày đăm chiêu thế, nãy giờ trốn kỹ a. Còn đâu phịch thủ năm nào. Ta nhớ năm ngoái ngươi rủ ta đi ngao du biển rộng. Năm kia ngươi rủ ta đi leo đèo lội suối. Năm trước nữa ngươi rủ ta chui xuống đất chơi trốn tìm... Năm nào ngươi cũng rủ đủ kiểu. Chi mà cầu kỳ vậy, ngươi nói đại rủ ta lên giường cho lẹ. Có phải nhanh gọn hay không?. Đáng tiếc, ta không phải là kẻ dễ dãi à. Ta chỉ thích kẻ có chym to, sắc khí thôi à. Còn tên chym vừa bé, lại vừa mang âm khí như ngươi. Ta sợ, ta chán, thõa mãn được ta không mà cứ trêu hoài. Hôm nay phá lệ đó nhen, thế nào, Bàn Cổ tỉnh dậy, thấy ta chịch thằng chum bé như ngươi, sẽ khiển trách ta dễ dãi, là không có cơ hội nữa đâu đấy"

Lạy hồn.

Ngươi mà không dễ dãi chẳng lẽ gái lầu xanh nó con trinh à.

Đem mang ngươi giũ giũ, thì chim nó xổ lồng chắc còn hơn cả ong vỡ tổ đó chứ.

Mặc dù ta khèm thát ngươi nhưng hôm nay không phải lúc à.

Nữ nhân ác độc.

Hết lúc mê chym bỏ bạn rồi hả, sao ngứa háng mà chọn lúc này, ngươi định dẫn ta đi dạo âm ti một vòng rồi về hay sao.

Trồng rừng ngàn năm không thể đốt cháy một canh giờ được. Cơ duyên thăng tiên đang ở trước mắt. Ta đè ngươi ra chơi có phải là chọn cái chết luôn không. Thằng Chuẩn Tiên, nó còn đang ngáy khó khò kia kìa.

"Tới luôn đi Đại Phịch Thủ, toàn thể huynh đệ tin tưởng tuyệt đối ở ngươi. Nam tử hán, đầu đội trời chân đạp đất. Chẳng lẽ không đè nổi một nữ nhân à. Toàn thể huynh đệ chúng tôi sẽ khắc ghi công ơn trời biển của ngươi"

"Đúng đúng. Ta cũng muốn biết, cách một đứa trẻ được sinh ra cụ thể và chi tiết như thế nào? Ngươi hãy là thầy, là sư phụ vĩ đại nhất của ta lần này đi. Nhớ diễn cho sâu, đút lút cán vào nhé"

"Còn đợi gì nữa, người ta có lòng, mình phải có dạ chứ"

"Đời đưa ta đẩy, nhầm nhầm, ta không đẩy. Ngươi được chọn ngươi cứ đẩy như chưa từng được đẩy"

Đám Tông chủ, trưởng lão lúc này, thấy có kẻ là hình nhân thế mạng, mừng húm, nhôn nhao cả lên.

Ai đen nấy chịu.

Ngươi không trúng thì bọn ta cũng dính à.

Đáng đời.

Cho chừa cái tội thích rủ rê từ thê đến thiếp của tông chủ này đến trưởng lão kia các tông môn đi phượt rồi phịch.

Giờ người ta rủ lại từ chối là sao?

Làm ngươi ai làm thế?

Chơi gì kỳ dậy? Chơi dậy thì chơi một mình đi.

Hôm nay no đòn nhen con, kiếp sau cố gắng làm người tử tế.

"Tông chủ Đẩu Mẫu, ta bỏ quên..."

Bốp...

Đại Phịch Thủ định học theo Loạn Loăn, ta thà bỏ chym chứ không muốn bỏ mạng.

Thái độ đó.

Liền ăn ngay một cái tát như trời giáng vào mặt, làm hai mắt hắn ná đom đốm.

Mẹ nó lì lợm, Đầu Mẫu điên tiết.

Hai tròng mắt đen trắng của Đẩu Mẫu, xoáy tròn như thôi miên. Nhìn thẳng vào mắt Tông chủ Địa Tạng Tông khiến hắn mê man.

Một tay Đại Phịch Thủ nhanh chóng lôi con cá chà bặc trong quần của hắn bay ra.

Tay còn lại không ngừng mân mê trên đôi bầu vếu của Đẫu Mãu. Cả đám còn lại ồ lên một tiếng. Vừa thoát nạn, lại vừa có kịch hay để xem.

Một lòng đã định, hàng họ đưa đến, Đại Phịch Thủ nhốt ngay con chym biến hình vào hang động.

Bắt đầu dấp.

Thay đổi tư thế, tiếp tục dập.

Vì sao hắn hay rủ Đẫu Mẫu đi phượt? Khi đó không có Bàn Cổ. Khi đó không có cơ duyên lên Tiên Tinh. Khi đó hắn có con bài giữ mạng. Dù dập nát háng của Đẫu Mẫu, hắn cũng không sợ bị hút sạch linh khí.

Trong thân thể Đại Phịch Thủ, có quỷ.

Phát giác chủ thể đang gặp nguy hiểm, một con quỷ âm khí tỏa ra đen kịt, lạnh lẽo, dữ tợn xuất hiện, bao lấy Đại Phịch Thủ.

Hai mắt của nó cũng biến thành đen trắng, đối chọi với đôi mắt của Đẩu Mẫu.

Tiếng u oán, rên rỉ vang vọng cả tông môn. Đệ tử từ Địa khí trở xuống lập tức kẻ thổ huyết, đứa trọng thương, đứa thành phế nhân. Sơ Linh thì toi cả lũ.

Các cao thủ Thiên khí đến Âm Dương luân hồi mấy kiếp các kiểu, đang ngồi trong sảnh điện cũng nhọc nhằn chống đỡ.

Thằng đó là Âm Dương cửu kiếp đỉnh phong à. Ai cũng biết, công pháp của nó tà dị vô cùng. Hắn tu ma pháp, công lực ngang ngửa tiên pháp. Chiến lực đáng sợ của Đại Phịch Thủ, nằm hàng đầu các tông chủ, chứ chẳng phải dạng vừa.

Bàn Cổ Ái Thi Thị đang phểnh dái ngáy khò khò. Nghe tiếng động, hé mắt dòm xuống, thấy nữ nhân của mình đang đè thằng khác ra chơi ngay.

Tò mò quan sát một tí, Bàn Cổ đắp chăn đi ngủ tiếp.

"Vực" đã được hắn xuất kích, để khỏi nghe thấy, ồn ào quá đi, ngủ sao nổi.

Các ngươi có biết?

Ta mới làm sáu mươi chín nháy hay không?

Ít nhất cũng phải ngủ sáu ngày chín đêm mới đủ phục hồi tinh lực à nhen.

Âm Dương cửu kiếp đỉnh phong gì lạ. Bị đàn bà nó hiếp, rồi la u oán lên thế.

Hội đồng Dâm: https://www.facebook.com/phamnhanchoitien