*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: demcodon
Văn Giai vừa chạy, hai bạn nữ khác sau lưng cũng vội vàng đuổi theo. Đương nhiên, trước khi đi còn không quên hung hăng cảnh cáo Sở Đường một tiếng.
Sở Đường trực tiếp để lại cái xem thường, căn bản sẽ không để trong lòng.
"Xem như đi rồi, còn khóc sướt mướt, xui xẻo. Tương lai mình tìm vợ không yêu cầu cái khác, chỉ cần đừng hở một chút một khóc - hai ầm ĩ - ba thắt cổ là được." Sở Đường lẩm bẩm một câu.
Có một số cô gái khóc lên thật sự làm cho người ta đau lòng. Ví dụ như Thôi Hương Như, chị đó là bề ngoài yếu ớt trong lòng kiên cường. Cho chị thời gian để suy nghĩ rất nhanh có thể suy nghĩ thông suốt, không giống với Văn Giai vừa rồi, khóc không thể hiểu được; rõ ràng là cô mạnh mẽ xông tới, lại một bộ bị người hại, hơi làm ra vẻ hiềm nghi.
Vẻ mặt Từ Nhị ngượng ngùng: "Xin lỗi, tôi cũng không nghĩ tới các cô ấy sẽ tìm tới..."
"Lời này cậu không nên nói với tớ." Sở Đường trực tiếp trả lời.
Từ Nhị nhìn qua phía Sở Từ, đi đến trước mặt: "Sở Từ, xin lỗi."
"Lòng yêu cái đẹp ai cũng có, dáng vẻ của Văn Giai xác thực không tệ. Cậu có tâm tư đó cũng rất bình thường, tôi cũng không thèm để ý. Nhưng chỉ cần đứng ở trong cái nhà này, vậy không thể bán ra điểm mấu chốt." Sở Từ lạnh nhạt nói.
"Điều này tôi biết... Tôi và cô ấy thật sự không có gì, hai tuần ở trường học một câu cũng không nói với cô ấy!" Trong lòng Từ Nhị hơi oan uổng, mặt mũi cũng không còn, lại cảm thấy Sở Từ cũng quá tính toán chi li. Y cũng là một cậu bé, Sở Từ đối với Sở Đường còn có thể chịu đựng vài phần. Nhưng đối y lại luôn nói lạnh nhạt hoặc là hờ hững như vậy.
"Trong lòng lại đang trách tôi à?" Sở Từ nhìn ánh mắt y đột nhiên cười nói.
Từ Nhị khẽ cau mày không nói chuyện. Y sĩ diện, cũng sợ nhất mất mặt. Nhưng hôm nay rõ ràng y đã kéo mặt mũi xuống, đã cố hết khả năng không đi làm chuyện một người tới cửa ở rể không nên làm. Nhưng Văn Giai xuất hiện thật là chỉ do ngoài ý muốn, cũng không phải y sắp xếp. Nếu y đã đuổi người đi rồi, Sở Từ cũng không nên cứng rắn như vậy. Dù sao hai người sống chung cũng nên suy xét vì đối phương một chút.
Sở Từ thấy y không nói lời nào khẽ cười một tiếng, giọng lại lạnh như đá băng: "Trong lòng cậu vốn dĩ không xem tôi là vợ. Tôi đây tự nhiên cũng sẽ không xem cậu trở thành người đàn ông của tôi. Nhưng cậu cũng không phải em trai của tôi, hai loại thân phận gần gũi nhất này cậu đều không phải. Tôi đây không có lý do nào dung túng cậu chịu đựng cậu."
"Con người của tôi rất chán ghét rắc rối. Đặc biệt là người không quá thân rước lấy rắc rối cho tôi." Sở Từ nói tiếp.
Nếu y thật lòng xem nơi này là nhà, đừng nói là rắc rối từ ba cô gái nhỏ tìm đến, chính là chọc vào cái sọt lớn Sở Từ nàng cũng sẽ tìm mọi cách chống thay y. Nhưng y bất quá chỉ xem nhà họ Sở là nơi đặt chân tạm thời. Vậy nàng dựa vào cái gì phải đối xử chân thành?
Về phần nguyên nhân vừa rồi y không chịu chấp nhận ý tốt của Văn Giai chỉ sợ cũng bất quá là cảm thấy mua bán một lần đã đủ sỉ nhục, lại thêm một lần nữa đó chính là thật sự chà đạp tôn nghiêm của bản thân.
Sắc mặt Từ Nhị đều thay đổi. Thậm chí còn xấu hổ hơn vừa rồi bị Văn Giai chỉ vào mũi lên án.
Ánh mắt Sở Từ dường như có một sức mạnh xuyên thấu, lan tỏa những chuyện y đang suy nghĩ trong lòng một chút, không