Chương 47: Tới Gần

Động cơ ban đầu khi viết tiểu thuyết của Tô Nhạc không phải vì sở thích, cũng không phải vì tiền bạc hay danh tiếng, mà vì bị một quyển tiểu thuyết kích thích, vài năm đã qua, cô không còn nhớ rõ tên quyển tiểu thuyết đó nữa, nhưng vẫn nhớ rõ ràng phần lớn nội dung của nó.

Trong suốt câu chuyện, nam chính chỉ có hai ưu điểm, một là đẹp trai, hai là có tiền, khuyết điểm thì nhiều không kể hết, hành vi của hắn, hoa mỹ thì gọi là lạnh lùng, thực ra phải gọi là bất hiếu; ba ngày cặp kè với hai cô gái, không có trái tim, tam quan bất chính, ngũ độc câu toàn*, vậy mà nữ chính lại có thể yêu gã đàn ông này một cách kỳ tích, sau đó bị nam chính tổn thương, đả kích đủ kiểu, cuối cùng còn vì nam chính mà đòi sống đòi chết.

*“Tam quan” bao gồm: Thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan. Ngũ độc câu toàn: có 5 tật xấu: uống rượu, đánh nhau, hút thuốc, bài bạc, háo sắc.

Tô Nhạc cảm thấy câu chuyện này quá ngột ngạt, vì vậy, trong lúc giận dữ, viết ra một quyển tiểu thuyết có nữ chính độc lập, nam chính kiên định, sau đó viết thành thói quen, kiên trì tới tận bây giờ, một số thành công đạt được đều là ngoài dự đoán.

Một tầng trên giá sách của Ngụy Sở bày những cuốn sách đã xuất bản của cô, lần trước khi tới phòng đọc sách cô đã phát hiện ra, nhưng lúc đó không nhìn kỹ, nay mới phát hiện, những quyển sách này đều rất mới.

Cô lấy một quyển sách, mở trang bìa ra, trên trang phụ lục còn có chữ ký của cô. Cô sờ cằm nhớ lại cẩn thận, quyển sách này xuất bản năm ngoái, lúc đó cô có tham gia buổi ký tên một lần, khi đó cũng có hai chàng trai đến mua sách, nhưng cơ bản đều đến mua giúp bạn gái, buổi tổ chức ký tên hôm đó không chỉ có một mình cô là tác giả, lộn xộn nên cô cũng không để ý ai đã đến mua sách, nhưng trong số đó hẳn là không có Ngụy Sở chứ?

Mặc dù cô không háo sắc, nhưng nhìn thấy trai đẹp cũng sẽ liếc nhìn một cái, không đến mức một chút ấn tượng cũng không có. Có lẽ anh nhờ người khác mua giúp, nhưng Ngụy Sở có biết cô là tác giả này hay không?

Một người bạn trong giới tiểu thuyết đã đọc sách của cô rồi nói, nếu có người đàn ông nào thích cô, đọc tiểu thuyết của cô xong nhất định sẽ sợ đến mức thối lui, không có người đàn ông nào lại thích phụ nữ mạnh mẽ, đàn ông đều thích ra vẻ mạnh mẽ trước mặt phụ nữ, bọn họ thích những người phụ nữ vừa đẹp lại vừa yếu đuối, phụ nữ quá mạnh mẽ sẽ làm tổn thương tới lòng tự trọng của bọn họ.

Tuy Tô Nhạc cảm thấy chuyện đó cũng chẳng liên quan gì, nhưng những lời này của người bạn đó rất có lý, chính vì vậy, Trang Vệ, người năm đó luôn miệng nói yêu cô đã vì lý do này mà đi tìm một người phụ nữ khác.

Còn Ngụy Sở thì sao ?

Để quyển sách lại chỗ cũ, Tô Nhạc ngồi lên ghế cạnh máy vi tính, nghiêm túc nghĩ về đoạn tình cảm này, trước giờ vẫn là Ngụy Sở chủ động tới gần, còn cô bị động tiếp nhận. Có người nói, khi đàn ông theo đuổi phụ nữ, người phụ nữ đó chính là bảo bối trong tay; khi nắm được trong tay rồi, mới thấy bảo bối đó cũng chẳng tốt tới mức đó. Cô có phải lo lắng về phương diện này hay không?

Đang miên man suy nghĩ, điện thoại di động vang lên, là điện thoại của Ngụy Sở.

“Em ngủ ngon không?” Giọng nói của Ngụy Sở rất êm tai, trầm thấp, giống như trong đó tràn đầy tình cảm.

“Vâng.” Tô Nhạc vội ho một tiếng, cảm thấy chính mình vừa mắc phải tật xấu mà những người chìm đắm trong tình yêu hay gặp, chứng bất an, cô nghe giọng nói như ma âm truyền đến từ trong điện thoại, quả nhiên cô đã giẫm một chân vào trong cái hồ hoa đào rồi.

“Cuộc họp hôm nay có lẽ sẽ dài một chút, chắc phải một giờ chiều anh mới tới đón em được, trong tủ lạnh có một chút hoa quả và đồ ăn vặt, em đói thì nhớ ăn trước nhé.” Đầu bên kia điện thoại, Ngụy Sở vừa ký tên lên tập văn kiện, vừa mỉm cười nghe giọng nói của Tô Nhạc trong điện thoại.

“Không sao, nếu anh bận, buổi trưa em tự ra ngoài ăn là được.” Tô Nhạc xoay cái ghế một trăm tám mươi độ, đối mặt với máy tính, vừa mở máy tính vừa nói: “Đừng để em quấy rầy công việc của anh.”

“Không sao, buổi chiều anh cũng không có việc gì, buổi trưa anh tới dưới lầu sẽ gọi cho em.”

“Vậy được.” Đối phương chọn cách không quan tâm tới đề nghị của mình thì Tô Nhạc cũng không cố chấp làm gì: “Em ngắt máy đây, anh đi làm đừng có mất tập trung.”

“Được, nghe lời em.”

Tô Nhạc nghe thấy đầu bên kia có một tiếng cười trầm thấp, cạch một tiếng khép điện thoại lại, tiếng cười này đúng là yêu nghiệt quá mức, còn nói cái gì mà nghe lời cô, tên khốn Ngụy Sở này dám đùa giỡn cô!

Nghe điện thoại truyền tới tiếng tút tút, Ngụy Sở cảm thấy tâm trạng rất tốt, để điện thoại vào ngăn kéo, nghĩ rằng cuối tuần này nhất định phải đưa Tô Nhạc về nhà gặp bố mẹ mình. Ấn tượng của bố mẹ anh đối với Tô Nhạc dường như rất tốt, gần đây mỗi lần gọi điện cho anh đều cố tình nhắc tới cô.

Gặp người lớn, đây là chuyện tốt. Bây giờ thì phải làm việc chăm chỉ, kiếm nhiều tiền, để tương lai bà xã sống thật thoải mái mới là chuyện hàng đầu.

Bên này ý chí chiến đầu dạt dào, bên kia Tô Nhạc đăng nhập vào một công cụ trò chuyện, nói chuyện phiếm với bạn bè trên diễn đàn rất vui vẻ, nơi ăn ngon, nơi bán mỹ phẩm, sách nhà ai sắp xuất bản, ai lại vừa ngâm dấm bản thảo.

Thấy diễn đàn bạn cùng trường đại học trước đây có cả trăm tin tức mới, Tô Nhạc mở lịch sử trò chuyện của diễn đàn ra, xem xong, cô ngẩn người.

Trang Vệ đính hôn với người phụ nữ khác? Tin tức này khiến cô cảm giác hơi khó tiêu hóa, nhớ tới chuyện lần trước Trang Vệ xem mặt ở phòng trà, cô dần dần hiểu ra, có lẽ đây chính là rồng xứng rồng, phượng xứng phượng, cô và Trang Vệ qua lại nhiều năm như vậy, cuối cũng cũng chỉ tới bước này.

Hà Lệ 09:36:23

Đúng rồi, mọi người nói xem Tô Nhạc đã biết chuyện này chưa?

Trần Hiệp 09:36:34

Hà Lệ 09:36:23

Tôi đoán hiện giờ cô ấy vẫn chưa biết.

Đường Thiến Vũ 09:38:13

Tô Nhạc người ta đã chia tay với Trang Vệ rồi, Tô Nhạc có biết hay không thì có liên quan gì?

Tô Nhạc nhìn mấy câu nói tiếp theo, thở dài, cô và Hà Lệ này quan hệ không tốt, nhưng khi học đại học, hai người không ở cùng một ký túc xá, bình thường không hay gặp nhau, vì sao trong mỗi câu nói của người này đều có một chút hả hê. Ngón tay cô chạm vào bàn phím, bắt đầu suy nghĩ xem nên dùng từ ngữ thế nào, tuy trạng thái của cô đang ở màu xám nhưng cũng không chứng tỏ cô thực sự không đăng nhập nha, vị bạn học này đã quá coi thường cô rồi, điều này khiến cho cô cảm thấy bực bội.

Hà Lệ 09:38:20

Hỏi một câu cũng không được sao, cô ta cũng chẳng phải nhân vật to lớn gì không được phép nhắc đến.

Tô Nhạc 09:39:07

… Vô cùng cảm ơn sự quan tâm của cô đối với tôi, tôi vốn không biết, giờ thì biết rồi.

Những bạn học trên diễn đàn không ngờ Tô Nhạc cũng đang đăng nhập, bởi vì thời gian gần đây không hề thấy Tô Nhạc trò truyện trên diễn đàn này, nhất thời bọn họ đều cảm thấy xấu hổ mà im lặng.

Diễn đàn yên tĩnh khoảng nửa phút rồi Hà Lệ lại gửi một tin nhắn nữa.

Hà Lệ 09:39:53

Vậy tiệc đính hôn ba ngày nữa của Trang Vệ cô có đi không? Những bạn học cùng thành phố đều sẽ đi.

Bạn học, bạn không làm cho tôi tức chết thì không sống được sao? Tô Nhạc không muốn tính toán với một người chẳng có mấy quan hệ với mình, vì vậy trả lời một câu rất nhanh.

Tô Nhạc 09:40:49

Cảm ơn cô quan tâm, đây là chuyện của tôi và Trang Vệ.

Đường Thiến Vũ 09:41:28

Hà Lệ, cô quá nhàn rỗi thì đi uống nhiều nước một chút đi.

Đóng cửa sổ diễn đàn lại, khóe miệng Tô Nhạc giật giật, cô thật sự không nên tiện tay mở diễn đàn này lên.

Đứng dậy xuống lầu rửa sạch một quả táo, ôm hai túi đồ ăn vặt lên lầu, Tô Nhạc nhàn nhã dựa vào ghế, vừa chơi trò chơi vừa gặm táo, thoải mái không nói nên lời.

Về chuyện Trang Vệ đính hôn… có liên quan gì tới cô đâu?

Ngụy Sở họp xong trở lại phòng làm việc đã thấy Trần Húc cười ranh mãnh gõ cửa bước vào, liếc nhìn thiếp mời trong tay Trần Húc, anh không nói lời nào.

“Đại ca, anh đoán xem trên thiếp mời này viết cái gì?” Vẫy vẫy cái thiếp mời trong tay, Trần Húc cười vô cùng rực rỡ.

“Nếu cậu buồn chán thì đi quét dọn nhà vệ sinh đi.” Ngụy Sở mặc kệ anh chàng trợ lý thỉnh thoảng lại lên cơn động kinh này, tầm nhìn hướng vào màn hình tivi.

“Thời buổi này tìm việc khó khăn, em vẫn còn phúc hậu, không đi tranh công việc của nhân viên phòng hậu cần, nếu không ngày mai thím dọn vệ sinh sẽ nguyền rủa em.” Trần Húc đặt thiếp mời xuống trước mặt Ngụy Sở: “Đây là thiếp mời nhà họ Trang vừa sai người đưa tới, em không cẩn thận làm rơi xuống đất mới nhìn thấy nội dung bên trong.”

“Nhà họ Trang?” Ngụy Sở nhướng mày liếc mắt nhìn thiếp mời, có chút không thoải mái.

Quả nhiên, đàn ông dù phong độ đến đâu nhưng đứng trước mặt tình địch, phong độ vẫn là mây bay. Trần Húc cảm thán hàng vạn hàng nghìn lần: “Đại ca, anh không xem nội dung là gì à?”

Ngụy Sở đưa tay mở thiếp mời ra, có chút bất ngờ: “Trang Vệ sẽ đính hôn với người nhà họ Tống?”

“Đây cũng là chuyện dễ hiểu, nền móng nhà họ Trang vốn không ổn, thời gian trước lại khủng hoảng kinh tế, nhà họ Trang đã bị ảnh hưởng khá lớn, hiện giờ vòng tuần hoàn kinh tế thay đổi khá phức tạp, lấy bản lĩnh của Trang Vệ, không làm đám cưới này không biết có phá sản hay không.” Cái nhìn của Trần Húc đối với Trang Vệ không tốt lắm.

“Coi thường người khác cũng là không tốt.” Ngụy Sở không nhanh không chậm nói một câu như thế, chỉ là, ngữ khí cũng không có ý trách cứ, ngắm nghía chiếc thiệp mời trong tay, vẻ mặt trào phúng.

“Em tôn trọng đối thủ đáng tôn trọng.” Trần Húc nhún vai: “Tô Nhạc biết chuyện này chưa?”

Ngụy Sở lắc đầu: “Không thấy cô ấy nhắc đến.”

Trần Húc thấy nét mặt Ngụy Sở không có vẻ mất hứng rồi mới nói: “Em ra ngoài trước đây.”

Ngụy Sở gật đầu, nghĩ đến chuyện có lẽ Tô Nhạc đã nhận được tin tức, không khỏi lo lắng tâm trạng cô không vui.

Nhìn đồng hồ đã hơn mười một giờ, Ngụy Sở cũng không còn tâm trạng tiếp tục xử lý công việc, nói với Trần Húc đã đi tới cửa: “Lùi hội nghị tới ba giờ chiều nay, tôi đi trước, cậu sắp xếp đi.” Nói xong, anh cầm áo khoác lên, ra khỏi phòng làm việc.

Trần Húc nhìn bóng lưng vội vã của anh: “Đã biết anh sẽ không ngồi yên được mà.”

Gặp phải đèn đỏ, phía trước không ít xe đang dừng lại, Ngụy Sở ngồi ở trong xe suy đoán tâm trạng của Tô Nhạc sau khi biết chuyện Trang Vệ đính hôn. Anh biết rõ Tô Nhạc từng thích Trang vệ, nhưng lại không biết Tô Nhạc đã thích mình hay chưa.

Anh dùng mọi biện pháp để tới gần Tô Nhạc, cũng không dám thật sự suy đoán Tô Nhạc vì cảm kích hay vì cái gì khác mà đồng ý qua lại với mình, mặc dù anh là một người thành công nhưng cũng không dám dùng những thứ này để đánh giá tình yêu.

Sau khi Tô Nhạc biết chuyện này, cô sẽ đau khổ, hay tức giận, hay là một trạng thái gì khác? Anh không nắm chắc, dù sao Trang Vệ đã ở bên cô hơn hai năm, còn anh mới đến với Tô Nhạc chỉ mấy tháng.

Thì ra, anh cũng có lúc không tự tin.

Những chiếc xe phía trước bắt đầu chuyển động, Ngụy Sở đi theo phía sau, mặc kệ thế nào, lần này anh sẽ không bỏ lỡ nữa.