Chương 1: Vô địch thiên hạ

Mùa hè chói chang, ánh nắng gay gắt nóng bức như lửa thiêu đốt cả tòa Bàn Thạch Thành, trong tòa thành phồn hoa này, trên đường phố hiện giờ có rất ít người ngược xuôi qua lại, không khí nóng nực khiến người ta có cảm giác không muốn ra ngoài. Một cổ sóng nhiệt đánh úp tới, ở trên đường phố hình thành một quỹ đạo kéo dài đến tận cuối đường.

Ở cuối đường kia, một thiếu niên tuổi chừng 15 - 16 tuổi vừa đi vừa nâng cánh tay lên che ánh nắng chói chang đang chiếu vào mặt mình. Lại xuất hiện một cổ sóng nhiệt đánh úp tới làm thiếu niên giống như lảo đảo sắp gục xuống, hiển nhiên là không thể chịu được sức nóng này.

Đứng dưới ánh nắng hè chói chang nhưng thiếu niên vẫn không nhúc nhích, làn da bị mặt trời chiếu đến đỏ bừng, môi khô nứt trắng bệch, mồ hôi từng giọt li ti nhỏ xuống nền đường lát đá xanh, từng tiếng xèo xèo phát ra khi mồ hôi rơi xuống bị sức nóng làm bốc hơi sạch sẽ chỉ trong nháy mắt.

Dù cho thời tiết có ác liệt như thế nào thì ánh mắt của thiếu niên kia vẫn lộ ra vẻ vô cùng kiên định, nhìn chằm chằm vào bảng hiệu ở trên cửa lớn của một khu nhà cao cấp có ghi hai chữ 'Cổ gia'.

Cổ gia là một trong năm trăm gia tộc được truyền thừa lâu đời, mà thiếu niên này chính là người thuộc dòng chính của Cổ gia - Cổ Mộc.

Tuy rằng xuất thân cao quý, nhưng Cổ Mộc lại chưa từng được hưởng thụ qua cuộc sống danh môn vọng tộc. Bởi vì ở thế giới lấy thực lực xưng vương này, thì một dòng chính có 12 kinh mạch bị tắc nghẽn thì làm gì được hưởng đãi ngộ của danh gia vọng tộc.

Từ thuở thiếu thời đã phải nhận lấy bao nhiêu khuất nhục, ngay cả trưởng bối thân cận từ khi chẩn bệnh cho hắn là tắc nghẽn 12 kinh mạch thì cũng chẳng thèm nhìn hắn bằng nửa con mắt.

Không có tư chất võ đạo lập tức trở thành tồn tại vô hình giống như không khí. Đây là Đại Lục Thượng Võ tàn khốc nhất và cũng là nơi đấu tranh sinh tồn khắc nghiệt nhất!

Khóe miệng Cổ Mộc lộ ra bộ dáng cười mà như không cười: “Ta không phải phế vật.”

Dưới ánh nắng chói chang ở đây, lại làm ra cử chỉ kỳ lạ như thế này, thật khác với lẽ thường.

Như chính hắn đã nói, Cổ Mộc không phải phế vật, không, chính xác mà nói, hiện tại, bây giờ đây Cổ Mộc không còn là phế vật nữa. Bởi vì ở hai ngày trước, một linh hồn từ thế giới khác đã thành công dung hợp cùng với Cổ Mộc, điều mà người ta thường đồn đại là đoạt xá trọng sinh. Mà linh hồn này cũng mang họ tên Cổ Mộc, đến từ một nơi vô cùng xa xôi được gọi là Địa Cầu.

Cổ Mộc đến từ Địa Cầu vốn dĩ là một cao thủ nội gia vang vọng toàn cầu. Nếu không phải trong lúc tranh đoạt Ngũ Hành Chân Nguyên Quyết, bị một đám cao thủ vây công thì hắn sẽ không gặp nạn, cũng sẽ không may mắn xuyên không đến thế giới này, đoạt xá được một người dòng chính Cổ gia cùng tên gọi là Cổ Mộc.

Sau khi chiếm được thân thể, Cổ Mộc đối với thế giới mới này dần dần hiểu rõ. Thế giới này tên là Đại Lục Thượng Võ, chỉ cần hai từ Thượng Võ thì cũng không khó để thấy được nơi đây là một thế giới tôn sùng võ đạo đến mức nào. Ở đây, muốn được nhận được sự tôn trọng, đạt được danh lợi thì phải xem nắm đấm của ai to hơn.

Quy luật cuộc sống đơn giản nhưng cũng vô cùng tàn khốc. Thiết nghĩ một xã hội có các tầng lớp sĩ, nông, công, thương đều phải phục vụ cho tầng lớp võ đạo này, thử nghĩ xem nó sẽ có bao nhiêu quyền lực cùng địa vị.

Kinh mạch của Cổ Mộc đã từng tắc nghẽn, bị gia tộc kết luận cả đời không thể luyện võ công, và đúng là như thế, trong mười mấy năm ròng rã hắn phải chịu đựng bao nhiêu sự sỉ nhục, khinh thường. Lúc trước, khi còn ở Địa Cầu, thân là một cao thủ nội gia nên Cổ Mộc cũng không quan tâm lắm. Bởi vì thân thể này mặc dù kinh mạch không thông, nhưng cũng không phải là cả đời không thể tập võ, chỉ cần dốc lòng tĩnh dưỡng lại thêm dược liệu phụ trợ, kinh mạch được đả thông hoàn toàn cũng không phải là không có khả năng. Chẳng qua là so với người thường thì có hơi phiền toái hơn một chút.

Thế giới này có sự phân chia cấp bậc nghiêm ngặt theo từng giai đoạn: Nhập Môn cấp, Võ Đồ, Võ Sĩ, Võ Sư, Võ Vương, Võ Hoàng, Võ Thánh, Võ Thần, tổng cộng có 9 loại cấp bậc. Điều này khiến cho khí huyết của Cổ Mộc, kẻ tự xưng là cao thủ võ đạo ở Địa Cầu cũng phải sôi trào. Thậm chí cảm thấy hai mươi mấy năm ở Địa Cầu kia, phải chăng là hắn đã sống uổng phí một kiếp người. Nhưng mà bây giờ trời cao lại cho hắn thêm một cơ hội, hắn quyết định sẽ không phụ sự kỳ vọng của trời xanh, sẽ biến mình trở thành một người mà không ai có thể đánh bại.

Bởi vì nguyên nhân kinh mạch không thông, nên hiện tại Cổ Mộc không có bất kỳ cấp bậc nào, cùng người thường không có gì khác nhau, ở đại gia tộc Cổ gia quả thực là giống như phế vật. Ngay cả người hầu đốn củi nấu cơm so với hắn cũng phải mạnh hơn không ít. Cũng khó trách lại bị Nhị trưởng lão xử phạt đứng ở ngoài cửa, chịu đựng sự dày vò của ánh mặt trời chói chang.

Có gian khổ thì mới có đấu tranh, Cổ Mộc ý chí chiến đấu sục sôi, không chút nào thèm để ý đến thể chất hiện tại của mình. Bởi vì kiếp trước hắn có được một bộ bí kíp võ đạo tinh túy truyền thừa của một vị tiền bối từ 5000 năm trước. Và cũng thật may mắn là từ trong kí ức kiếp trước, hắn vẫn vô tình nhớ lại được bí kíp "Ngũ Hành Chân Nguyên Quyết" này. Chỉ với hai điểm này, hắn vẫn tự tin có thể đột phá trở ngại thân thể mà ngày càng bay cao bay xa hơn!

Quyển bí kíp xuất hiện ở trên Địa Cầu kia quả nhiên là kỳ bí khó lường, trong lúc bị rất nhiều võ giả vây công, Cổ Mộc đã xem qua đại khái, mặc dù bí tích võ công này chỉ ghi lại vài dòng đơn giản, nhưng cách thức thu nạp chân nguyên lại làm hắn ngẫm nghĩ trăm lần cũng không thể nào hiểu rõ.

Ở thế giới của hắn đều là tu luyện nội lực, chưa từng nghe nói về thứ gọi là chân nguyên, mà ngay lúc hắn xuyên không đến thế giới này, sau đó mới bừng tỉnh hiểu rõ mọi chuyện, bởi vì thế giới này có một nhóm người được xưng là võ giả chân nguyên. Hắn lập tức nghĩ đến việc Ngũ Hành Chân Nguyên Quyết chính là bí tịch võ công của những người tu luyện thuộc thế giới này.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, hứng phải một đòn trí mạng, cuốn võ công bí tịch bổng nhiên phát ra ánh sáng chói mắt sau đó hòa nhập vào trong thân thể Cổ Mộc, khi hắn tỉnh lại đã xuất hiện trong một thế giới xa lạ, cho nên Cổ Mộc trước sau đều nghĩ rằng việc hắn có thể xuyên không đến thế giới này là nhờ bản bí tịch cổ xưa kia.

Hôm qua, ngay ở một chỗ vắng lặng không người, hắn đã lén lúc moi móc ra từ trong trí nhớ để tu luyện, nhưng lại không quan tâm đến điều kiện hạn chế phải có chân nguyên mới có thể tu luyện. Cổ Mộc nhớ tới chỉ tiêu tu luyện chính của Ngũ Hành Chân Nguyên Quyết "Muốn luyện thần công thì trước hết phải tự cung." á nhầm "Muốn luyện thần công thì trước hết phải có chân nguyên."

Tuy rằng hôm qua tu luyện ròng rã cả một đêm nhưng căn bản là không có chút cảm giác nào, nếu không phải tinh thần sau khi tu luyện thoải mái hơn trước rất nhiều, hắn còn tưởng rằng bản thân đã không tu luyện thành công. Mà điều làm Cổ Mộc càng hoang mang chính là, 12 kinh mạch của mình không phải là không thông sao? Sao lại có thể tu luyện Ngũ Hành Chân Nguyên Quyết? Chẳng lẽ Ngũ Hành Chân Nguyên Quyết này không phải dựa vào vận chuyển ở trong kinh mạch?

Dứt bỏ suy nghĩ miên man, ngẩng đầu nhìn ra ánh nắng gay gắt giữa trưa hè, khóe miệng Cổ Mộc mở ra rách toác, nghĩ thầm: “Cổ gia, các ngươi lại dám để bổn thiếu gia như một tên ngốc đứng ở chỗ này mà chịu dày vò, khi đã đến giới hạn, bổn thiếu gia sẽ thoát khỏi Cổ gia các ngươi mà cao chạy xa bay, đến lúc đó các ngươi khẳng định sẽ phải hối hận vì tổn thất đi một thiên tài võ học, không những vậy còn có thêm một kẻ địch không đội trời chung!”

Cổ Mộc thực sự khó chịu, vừa mới xuyên không, ngày hôm sau đã bị Nhị trưởng lão Cổ gia tìm một tội danh có lẽ không tồn tại mà gán cho mình. Nếu như dựa theo tính tình trước kia, hắn đương nhiên sẽ không chịu đựng loại sỉ nhục này, nhưng hiện giờ, bản thân mình ngay cả trói gà cũng không chặt thì căn bản không có một biện pháp nào để mà báo thù, hơn nữa Cổ gia là danh môn vọng tộc ở Đại Lục Thượng Võ này, bên trong không thể thiếu một ít dược liên bồi bổ thân thể. Hắn đang rất cần những dược liệu cường thân kiện thể này, nên đành phải nhẫn nhịn, cho dù có phải chịu bao nhiêu oan khuất cũng phải cố gắng mà cúi đầu xuống.

Đồng thời cũng âm thầm quyết định, chờ đến khi chính mình tu luyện thần công đại thành ắt phải làm cho bọn người Cổ gia này không được sống yên bình, ít nhất cũng muốn đem một nhúm râu dê của tên Nhị trưởng lão kia bứt đi sạch sẽ, bởi vì lão già này ỷ vào địa vị ở Cổ gia địa vị mà không hiểu ngứa da ngứa nách làm sao lại cứ tìm đến mình gây phiền toái, thật sự là quá đáng giận!

Tuy rằng thân thể này là của dòng chính Cổ gia, nhưng Cổ Mộc tìm trong trí nhớ lại không cảm nhận được một cảm giác ấm áp nào, mà

Cổ Mộc của hiện tại lại càng không đối với Cổ gia có một chút cảm tình nào.

Hồi tưởng lại những lúc bị người trong Cổ gia khi dễ ức hiếp, Cổ Mộc cũng phải vì người anh em này mà cảm thấy bi ai, thậm chí cho rằng tiểu tử này có thể sống đến bây giờ mà vẫn chưa hóa điên hay bỏ mạng quả thực là một kỳ tích hiếm có.

“Người anh em, ta sẽ làm cho ngươi trở thành người mạnh nhất ở trong thiên hạ!”

Cổ Mộc không phải người đại gian đại ác, sai khi đoạt xá thân thể người khác vẫn cảm thấy tương đối hổ thẹn, nhưng mà bởi vì vừa mới xuyên không tới đây, tên kia chỉ còn lại một hơi thở thoi thóp, nếu không có hắn nhân tiện lúc vắng người mà tiến vào đoạt xá, chỉ sợ thi thể của tên kia trong ngày hè nóng bức oi ả này đã sớm hư thối rồi, nghĩ đến đây, cảm giác hổ thẹn mới giảm bớt một chút. Trở thành cao thủ đệ nhất thiên hạ, chính là cho huynh đệ Cổ Mộc đã chết này một lời hứa hẹn, cũng định ra cho bản thân một mục tiêu phấn đấu trong đời.

“Cót két!”

Cửa lớn Cổ gia đang đóng chặt bỗng nhiên rộng mở, một lão nhân chừng 70 tuổi từ bên trong đi ra. Lão giả này tuy rằng tuổi tác đã cao, nhưng khuôn mặt vẫn hồng hào, dạt dào khí chất, rất khó nhìn ra đây là một người đã bảy tám mươi tuổi. Cổ Mộc liếc mắt một cái liền nhận ra lão giả này, đây là Thất trưởng lão của Cổ gia - Cổ Thương Phong, có thực lực Võ Sư trung kỳ thực lực, là cường giả mạnh nhất Cổ gia.

“Tiểu tử thối, còn không mau đi vào đây, ở ngoài đó mát mẻ quá à?”

Thấy Cổ Mộc đang đứng ở kia sắp gục xuống đến nơi, Cổ Thương Phong lập tức mở miệng trách mắng, nhưng mà trong giọng nói vẫn ẩn chứa một chút quan tâm đến hắn.

Cổ Mộc liếm đôi môi khô khốc, hơi hơi mỉm cười, hắn biết trên thế giới này vẫn có người thực sự quan tâm yêu thương mình, chỉ có lão nhân đứng trước cửa kia, mặc dù miệng dao găm nhưng tâm đậu hủ, hắn rất muốn nghe theo lão nhân đi vào phía trong nhưng hai chân lại không nghe theo ý hắn, cả người mềm nhũn đi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn biết đây là dấu hiệu mình đang mất nước nghiêm trọng.

Đứng dưới mặt trời chói chang một thời gian dài như vậy, chính mình lại không có một chút nội lực nào, có thể chống đỡ được mấy canh giờ đã xem như có nghị lực khác thường rồi.

Cảm giác được tình trạng Cổ Mộc có chút không ổn, Cổ Thương Phong vội vàng lao vút qua. Nhưng vừa mới bước tới trước một bước, Cổ Mộc đột nhiên thấy trước mắt tối sầm, toàn bộ thân thể hướng về một bên mà ngã quỵ xuống.

Ôm chặt thân thể Cổ Mộc đang ngã xuống, Cổ Thương Phong vội vàng đem tay đặt lên trên mạch của hắn, cảm thấy đây chỉ là cảm nắng ngất đi thì mới âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nhìn thiếu niên quật cường đang nằm trong lồng ngực mình, hắn thở dài trong lòng, đây là một đứa nhỏ sinh ra đã có số khổ trong đại gia tộc này.