Hạ Ngưng Thường vào cổng Hiến Đường lén lút nhìn lại phát hiện Dương Khai đã đi rồi nàng mới nhẹ nhàng thở ra. Cũng vì sự việc buổi sáng làm cho nàng có tật giật mình.
Chính lúc trong lòng rối như tơ vò lại nghe Mộng chường quầy đứng sau quầy thở dài ai oán.
-Sư phụ sao vậy?
Hạ Ngưng Thường hỏi.
-Ta đáng tiếc cho tên tiểu tử vừa rồi.
Mộng chường quây thổn thức không ngừng.
-Đúng là một đứa trẻ tốt. chịu khổ lại chịu được vất vả, phẩm tính cũng không tệ, tính tình cũng không xấu.
Hạ Ngưng Thường nghe sư phụ mình ca ngợi Dương Khai như vậy lập tức thấy buồn bực, nghĩ thầm người còn không biết hắn buổi sáng đã làm gì với đồ đệ của người, không ngờ lại cởi hết đồ ra làm ô uế đồ đệ của người, còn làm người ta giật mình.
Mộng chường quầy nói không ngừng, Hạ Ngưng Thường càng nghe càng buồn bực đưa tay vỗ mạnh trên quầy.
“Choang”
Một tiếng đồ vật vỡ vang lên.
Mộng chường quầy quay mặt nhìn sang, sắc mặt vặn vẹo xé ruột xé gan gào khóc đứng lên:
-Địa cấp hạ phẩm huyết linh chi kia của ta trị giá đến hai mươi điểm cống hiến...
-Đây là huyết linh chi?
Hạ Ngưng Thường nhìn lên mặt bàn đã trở thành bột phấn nghĩ thầm có phải sư phụ đã mờ mắt không? Đây sao có thể là huyết linh chi chứ?
-Không phải không phải, vi sư nhìn lầm rồi.
Mộng chường quầy thổi nhẹ một hơi, bột phấn trên quầy liền bay ra ngoài như một cái cánh tay vô hình bóp mạnh rắc ra cửa bay là đà trong không khí.
-Đúng rồi, hôm nay con đến tìm ta làm gì?
Mộng chường quầy cứ vậy sắc mặt trầm xuống, hiếm khi nghiêm túc như thế.
-Con đột phá rồi.
Mộng chường quầy da mặt vừa động, cần thận kiềm tra cảnh giới của Hạ Ngưng Thường không khỏi liên tục gật đầu:
-Tốt tốt! Ta quả nhiên không nhìn lầm, chỉ có người như con mới thích hợp với công pháp này. Tới đây. uống viên thuốc này có thể củng cố cảnh giới của con.
-Vâng.
Hạ Ngưng Thường tiếp nhận, chần chừ một lát mới hạ giọng nói:
-Sư phụ, vết thương của người sao rôi?
Mộng chường quầy khẽ mim cười:
-Không cần lo lắng cho ta. Đã nhiều năm như vây rồi, không có gì đáng lo ngại cả.
Dương Khai tâm trạng hưng phấn lần mò trở về căn nhà nhỏ của mình.
Hiện giờ Tam Diệu Tàn Hồn Hoa và Tuyệt Địa Cô Mộc Thảo đều đã chuẩn bị thỏa đáng, số lượng lại không ít. có lẽ đủ dùng một thời gian rồi.
Vạn sự đều đã sẵn sàng chỉ thiếu gió đông. Dương Khai rất muốn biết cái lư hương kia liệu có thật sự giúp mình tu luyện hay không.
Nhà gỗ ở đây là vị trí hẻo lánh nhất Lăng Tiêu Các, cơ bản không có người nào hòi thăm cho nên Dương Khai không sợ bại lộ bí mật của mình, đi vào nhà vô tư lự đem quyển sách ra, mở đến trang ba, lại lấy ra một cái lư hương để bên cạnh giường.
Lại mang tới Tam Diệp Tàn Hồn Hoa và Tuyệt Địa Cô Mộc Thảo cho vào vào rồi lắy chăn trùm lên.
Chỉ trong chốc lát, một mùi thơm lạ lùng tràn ngập trong phòng, Dương Khai hít sâu một ngụm cẩn thận cảm thụ, phát hiện mùi này khá đặc biệt, cũng không có gì đáng chú ý. Hơn nữa chính mình sau khi hít vào thân thể cũng không có cảm giác gì.
Tuy nhiên, từ những lỗ trên lư hương không ngừng trào ra hương thơm kia tới tấp bay vào mũi Dương Khai, giống như từng con rắn nhỏ dài vô cùng quỷ dị đi vào lỗ mũi Dương Khai tiến thẳng vào cơ thể hắn.
Trong thân thể như nhiều thêm một chút gì đó. Trong máu thịt, kinh mạch, thậm chí ngay cả trong xương tủy cũng có từng đợt tê dại truyền khắp toàn thân.
Dương Khai không dám chậm trễ, vội vàng cầm lư hương chạy ra chuần bị tu luyện.
Vừa bước một bước đi ra Dương Khai lập tức kinh ngạc, dưới chân mình như buộc chì, vô cùng nặng nề. Hơn nữa theo một bước này bước ra, thể lực của mình cũng nhanh chóng mất đi.
Lại bước ra một bước, Dương Khai cảm thấy cả người hư ảo, một thân mồ hôi lạnh toát ra, cả người căng thẳng, khí cảm trong kinh mạch phù phù trực nhảy, cả người xương cốt rung động ken két.
Bước thứ ba hai chân hắn mềm nhũn ngã qụy xuống, lư hương trên tay văng ra xa.
Hai tay chống đất. Dương Khai bất động như núi ồ ồ thở dốc như tiếng gió rít, bộ ngực không ngừng phập phồng, một thân máu thịt co giặt, gân mạch, nội tạng, xương cốt từng đợt bành trướng, co rút lại, cảm giác tê dại ngày càng mãnh liệt. Dương Khai muốn gào lên nhưng lại kìm chế được.
Chính mình trong tình huống này rõ ràng là trạng thái quá độ mệt mỏi. trước kia cũng đã từng trải qua vài lần cho nên Dương Khai coi như cũng đã quen.
Nhưng vừa rồi chính mình mới chỉ bước có ba bước làm sao có thể tiêu hao sạch sẽ thể lực? Chẳng những là thể lực tiêu hao mà tinh thần cũng mỏi mệt không chịu nổi, dường như trong mấy ngày mấy đêm không ngủ, ủ rũ, ánh mắt mơ hồ.
Có thể nói chính mình bây giờ là tinh khí thần tụt xuống đến mức thấp nhắt, đến sức lực đề động một ngón tay cũng không có.
Trong chớp nhoáng này, dược hiệu của Tam Diệt Tàn Hồn Hoa và Tuyệt Địa Cô Mộc Thảo đã tan hết.
Hai loại thảo dược đều có hơi độc, độc tính không mạnh, người bình thường cho dù có ăn vào vài cọng cũng không có quan hệ gì. Nhưng người trước hao tổn tinh thần, sau bị thương, kết hợp tình hình của mình bây giờ Dương Khai có chút hiểu ra.
Chi sợ chính là bời vì mình hít vào mùi hương lạ lùng trong lư hương nên mới có chuyện này. Nhưng bất kể là Tam Diệp Tàn Hồn Hoa hay là Tuyệt Địa Cố Mộc Thảo đều khó có khả năng có dược hiệu mãnh liệt như vậy, huyền cơ có thế là do lư hương. Nó có thể phóng đại dược hiệu của hai loại thảo dược này.
Chính mình có được Ngạo Cốt Kim Thân, khả năng khôi phục rất mạnh, hôm đó tu luyện hồi lâu đều không thấy mệt nhọc, tự nhiên không thể đạt đến cực hạn, không đến cực hạn thì không thể bức bách ra tiềm lực của mình.
Có thể bây giờ đã khác, chính mình chỉ là đi lên ba bước cũng đã kiệt sức, như thế dề dàng dẫn đến trạng thái cực hạn, về sau còn sợ không thể tu luyện sao?
Dương Khai vẫn tin chắc tiềm lực của con người là vô cùng tận, mấu chốt là ở chỗ kích thích như thế nào. Loại tư chất này tuy rằng có thể làm một người luyện võ trưởng thành nhưng cũng không thể thiếu được nhân tố tự thân cố gắng. Cho nên nhừng năm gần đây mặc dù hắn biết tư chất mình không tốt nhưng vẫn siêng năng không buông bỏ tu luyện.
Nghĩ đến đây tinh thần Dương Khai lại phấn chấn.
Hai tay dần dần dùng sức đỡ thân thề kiệt quệ, hai đùi run rầy kịch liệt. Gân xanh nổi lên từng chút từng chút nhấc mình dậy.
Tất cả thể lực trong cơ thể như bị tháo nước, ý thức cũng mơ hồ nhưng chấp niệm trong lòng lại hung mãnh phát ra, trong cuộc đời hắn chưa bao giờ có ý niệm mãnh liệt đến thế muốn thắng ý niệm trong đầu.
Đứng lên! Té ngã từ đâu thì đứng lên từ đấy. Đây chính là đột phá cực hạn, chính là thắng lợi.
Thời gian chưa bao giờ trôi qua thong thả như thế. Bằng thời gian một chén trà, Dương Khai mới ngồi thẳng lên, hai chân đã chạm được đất, hai tay hơi cong, người sốt run nhưng hướng ngồi thẳng lại kiên định, chậm rãi.
Rốt cục, một thân rống giận, thân thể hắn vươn thẳng hơi lảo đảo, bước chân kiên định giữ nguyên ở tại chỗ.