Mười ngày sau giao dịch hội sẽ được cử hành tại Thái Nam Cốc, sau khi nắm rõ tin tức này Đạo Tiếu Thiên còn đàm đạo với hai người một lát rồi cáo từ rời đi.
Hắn sau khi đi nở 1 nụ cười vô cùng tốt , hắn hiện tại sau khi nghe Tần Liệt và Vân Minh đã nói cơ hội cao rằng có thể đạt được Linh Khí tuy chỉ là Linh Khí Hạ Phẩm nhưng nó cũng là quá tốt với hắn rồi tuy vậy hắn cũng thấy khó chịu đơn giản vì hắn đang có môn phái nếu hắn mua Linh Khí trở vè chắc chắn sẽ bị nhiều sư thúc cùng sư cô chú ý rõ ràng chỉ là phế vật Ngưng Khí Cảnh lấy đâu ra nhiều tiền đến thế , đây rõ ràng là tìm sự chú ý nên hiện tại có lẽ nên lấy 1 thân phận khác là tán tu mà thôi
Trong thời gian suy nghĩ bản thân hắn không biết từ bao giờ đã về lại Phế Đan Phòng
Nhưng đã quyết định tới mua Linh Khí bảo vệ bản thân đương nhiên Đạo Tiếu Thiên phải chuẩn bị một chút. Hắn đã hỏi rất rõ Thái Nam Cốc cách đây khoảng sáu trăm dặm, nếu dùng Ngự Phong thuật nhanh thì một ngày còn nếu chậm thì hai ngày là có thể tới. Như vậy hắn còn còn có thời gian tám ngày để chuẩn bị.
Về chuyện giao dịch hội không dùng tinh thạch mà dùng đan được làm tiền tệ đối với Đạo Tiếu Thiên mà nói lại là một chuyện rất tốt, hắn hiện tại vô cùng dư dả về đan dược nếu có thể sủ dụng thì ở trong Thái Nam Đại Hội này không phải lo lắng vì thiếu tiền nữa rồi
Đương nhiên Đạo Tiếu Thiên cũng hiểu một đệ tử Ngưng Khí Cảnh cấp thấp nếu lộ ra là lựng tài phú khủng khiếp như vậy thì dễ dẫn đến họa sát thân. Chuyến đi này để đề phòng thiếu hắn mang theo toàn bộ đan dược như thời cơ chưa tới thì tuyệt không ra tay, không được để kẻ khác chú ý đồng thời cũng phải lấy 1 cái mặt nạ làm thân phận khác
Mấy ngày tới cần tinh chế thật nhiều phế đan. Hiện tại việc này với Đạo Tiếu Thiên bắt đầu dễ dành bắt đầu có nguy cơ thành công cao hơn nên cả ngày hắn đều ở trong phòng tiến hành tinh chế.
Hắn tinh luyện chỉ 1 chút thôi vậy mà đã qua năm ngày, Đạo Tiếu Thiên từ từ đứng lên hoạt động thân thể một chút. Mấy ngày nay quả thực là rất mệt mỏi nhưng thu hoạch cũng không tồi, tổng cộng là vài trăm viên đan dược Ngưng Khí Đan
Sở dĩ hắn tinh chế ra nhiều Ngưng Khí Đan như vậy vì loại đan được cấp thấp nhất không có bao nhiêu giá trị dùng cho tu sĩ Ngưng Khí Cảnh mà Thái Nam Đại Hội gần như toàn bộ là Ngưng Khí Cảnh
Đan dược chuẩn bị đầy đủ thì Đạo Tiếu Thiên đương nhiên là xuất phát. Trước tiên hắn kiểm tra gia tài một chút, hiện tại hắn cũng đã mua được 1 cái mặt nạ bằng sắt che khắp khuôn mặt (kiểu mặt nạ giống mấy thắng sát nhân í ) và các loại đan dược và 1 loại áo vải màu đen che khắp người hoàn toàn không để lộ thân hình cùng khuôn mặt cùng học thành công loại thuật pháp cấp thấp "Liễm khí thuật" thực dụng nhất. Đây là một loại pháp thuật phụ trợ bậc trung hoàn toàn kháng lại Thiên nhãn thuật, chỉ cần sau khi thi triển thuật này sẽ không bị đối phương dùng mắt thường thấy được, cũng hoàn toàn có thể thu liễm linh khí của bản thân, với mục đích ẩn thân.
Đương nhiên, pháp thuật này đối với tu sĩ Huyết Cốt Cnảh khẳng định không có tác dụng gì, nhưng lại là một thủ đoạn đối phó với người có tu vi là Ngưng Khí Cảnh , có thể nói là thực dung hơn Ẩn nặc thuật nhiều. Mà suy xét đến đây hắn mới hoàn toàn yên tâm mà chuẩn bị rời đi
Trước khi xuất môn thì Đạo Tiếu Thiên cần phải tới điện quản lý để thông báo cho môn phái trước 1 tiếng. Nếu là những tên Huyết Cốt Cảnh thì còn phải lập khế ước, bất quá đệ tử Ngưng Khí Cảnh thì vô cùng đơn giản hắn chỉ cần tìm 1 lý do là được
Sau khi lấy được lệnh bài xuất ngoại thì Đạo Tiếu Thiên liền rời khỏi Vọng Nguyệt Tông nói đây là lần đầu tiên hắn xuống núi cũng không sai nên cực kỳ vui vẻ
Hai ngày sau.
Thái Nam Cốc , thực vật sum xuê kéo dài liên miên, ngọn núi cao lớn nhìn vô hiểm trở cao hơn năm ngàn mét , vách núi dựng đứng đây là Thiên Vân Sơn ở trên đó chính là Thái Nam Cốc nghe nói trên Thái Nam Cốc này cũng không thể sống sót ,nên muốn leo lên Thiên Vân Sơn cần loại pháp thuật như Ngự Phong Thuật
Nhưng hôm nay ở dưới Thiên Vân Sơn xuất hiện một thiếu niên niên dung mạo tầm thường tuổi chưa đến hai mươi, y phục bằng vải thô màu đen quanh thân không để bất cứ kẻ nào nhìn được , trên mặt có 1 cái mặt nạ bằng sắt khiến cho khuôn mặt che khuất chỉ lộ đôi mắt to có vẻ như là một gã tán tu nghèo.
Ngẩng đầu lên nhìn Thiên Vân Sơn. Pháp lực trong cơ thể lưu chuyển Đạo Tiếu Thiên thi triển Ngự Phong thuật luồng linh lực truyền về đôi chân của hắn , từng đợt gió thổi phiu phiu trên giày của hắn , chân nhếch lên đạp trên các mỏm đá sắc nhọn cùng vách núi thẳng đứng mà như đi trên đất bằng nhằm hướng về phía đỉnh núi mà nhảy tới.
Mặc dù pháp thuật thần kỳ nhưng muốn lên cao năm ngàn thước cũng mất một đoạn thời gian, hắn cũng nhìn thấy vài thân ảnh, đây chắc là những tu sĩ cũng vì giao dịch hội của Thái Nam Đại Hội mà đến.
Đạo Tiếu Thiên cũng không nói gì cả mà cũng nhảy lên, sau nửa canh giờ hắn tới sơn đỉnh thì chỉ thấy sương mù nồng đậm che phủ trước mắt.
ĐAọ Tiếu Thiên mỉm cười, chỉ liếc mắt một cái là nhận ra đây một huyễn trận làm mê loạn phương hướng hết sức thô thiển để ngăn cản phàm nhân, đề phòng có những võ lâm cao thủ thế tục với những dụng cụ tốt có thể lên được đây. Còn Đạo Tiếu Thiên thì là Ngưng Khí Cảnh hắn hoàn toàn có thể nhìn ra được loại huyễn trận này
Ngay sau đó không lâu 1 vị thanh niên thấy việc này vội vàng lục ở trên người hồi lâu, rốt cục từ trong áo moi ra một lá bùa
Hắn cầm trong tay hoa lên vài cái, trong miệng lẩm bậm niệm vài câu, sau đó đem lá bùa ném vào không trung, biến thành một đạo hỏa quang chạy vọt vào màn sương mù, biến mất không thấy nữa.
"Chư vị đạo hữu chờ một chút, Loại thông âm phù của ta trong chốc lát sẽ truyền vào trong cốc, người trong cốc sẽ tự mở trận pháp cho chúng ta vào" Thiếu niên thấy xung quanh thấy được mọi người đều nhìn về phía phương hướng hỏa quang biến mất có chút xuất thần, liền giải thích nói.
"Cảm tạ đạo hữu"Mọi người đồng thanh gật đầu nói
Thanh niên kia gật đầu mỉm cười nói "Chư vị không cần khách khí ta đường đường là người của phù hệ chỉ là Thông Âm Phù nhỏ nhất ai cũng có mà thôi"
Lúc này trước mặt mọi người thì sương mù đột nhiên quay cuồng, sau đó giống như bị người dùng đao bổ ra, phân thành một con đường nhỏ đủ để hai người sóng vai đi vào, con đường nhỏ này nhìn qua không thấy được điểm cuối, tựa hồ rất xa xôi.
"Được rồi, chúng ta đi thôi!" Thiếu niên cao hứng làm mặt quỷ đối với tất cả mọi người , hứng thú vội vàng vọt vào trước, biến mất vào con đường.
Mà Đạo Tiếu Thiên sau khi lạnh lùng quan sát con đường một hồi, rồi mới cất bước đi vào, bước đi vững vàng đường hoàn, không hoảng hốt không vội vàng.
Con đường này thoạt nhìn rất dài, nhưng chỉ mới đi một lát, đã tới cuối đường.
Khi Đại Tiếu Thiên đi tới cuối đường, đột nhiên cảm thấy trước mắt sáng ngời, một sơn cốc đầy kỳ hoa dị thảo màu xanh biếc xuất hiện trước mắt. Sơn cốc ba mặt là núi, ngõ ra vào duy nhất là ở phía sườn núi bị sường mù phong tỏa mà Đạo Tiếu Thiên vừa tiến vào.
"Đạo hữu tới tham gia bảo vật giao dịch hội chăng? "
Thanh âm truyền vào tai Đạo Tiếu Thiên quay sang thấy một thiếu niên đang đứng tiếp đón, quan sát thiếu niên này mặc 1 bộ quần áo màu xanh dương khuôn mặt quá thanh tú , bất quá vẻ mặt hắn không được tốt, cả người hữu khí vô lực là một phàm nhân, còn chưa chờ Đạo Tiếu Thiên trả lời người này đã đưa cho hắn một cái ngọc bội.
Đạo Tiếu Thiên có chút kinh ngạc, xem ra các tu sĩ khác đều được cấp viên ngọc bội nên hắn lẳng lặng tiếp nhận.
"Đây là ngọc bội nhận định của Thái Nam Đại Hội do các tán tu trên cao đã đồng ý , đạo hữu mời tới phía sau để đăng ký"Thiếu niên kia chỉ thẳng vào bên cạnh có 1 vị lão già đang cầm bút và giấy như đăng ký và 1 đoàn người đang đăng ký