Chương 1: Đạo Tiếu Thiên

Trời đang là mùa đông, tuyết rơi dầy khắp nơi, toàn dãy núi như được phủ thêm một lớp áo màu bạc. Dãy núi thật là lớn xung quanh có hàng vạn núi nhỏ khác nhau mà mỗi nhân khẩu trên núi có thể nói là vạn người rồi mà ở 1 đại điên khổng lồ đặt ở ngọn núi cao nhất

Cái đại điện khổng lồ chiếm một khoảng đất cực lớn vô cùng nguy nga và hào ngoáng chính môn cả ngày lẫn đêm đều mở rộng. Cửa chính vào phủ rất rộng, có thể thấy được 1 người trung niên đang đi vào

Tại đại môn có luôn hai người đứng hai bên chặn của lối vào. Chỉ thấy đó là hai đại hán dũng mãnh thân trên thân mặc 1 bộ y phục màu xanh. Họ đứng yên tựa như nham thạch điêu khắc mà thành sau lưng đeo huyết hồng sắc chiến đao, khí thế bức nhân., hai mắt luôn lạnh lùng nhìn lướt qua nhưng khi thấy người đan ông kia bước tới thì liền kính cẩn cúi đầu xuống hành lễ :"Bái kiến trưởng môn"

Đi vào đại điện khổng lồ xuất hiện trước mặt người thanh niên là bốn kẻ khác mỗi người này đều mang theo trong mình 1 tư thái thoát khỏi trần thế vô cùng mê hoặc người nhưng có chung là bọn họ đều mặc những bộ cẩm bảo hào nhoáng và tuổi thì có vẻ cũng khá lớn tuổi

Kẻ đầu tiên là 1 lão già râu tóc bạc phơ 1 đầu râu phủ xuống nhìn thấy người trung niên có vẻ bất ngờ vì trên tay hắn còn mang 1 đứa bé được quấn khăn đàng hoàng thì liền hỏi "Ồ , kẻ này là ai vậy hả ? Diệp Vũ ngươi mang đứa bé này đến đây làm gì?"

"Khởi bẩn các vị sư tổ ta mới nhặt được đứa bé này ngoài dãy núi trên người đứa bé chỉ có cái túi áo mặc cho ấm và 1 cái khăn trên đó có khắc chữ Đạo "Người trung niên nhanh chóng kể hết sự tình ra rồi từ trong túi lấy ra 1 cái khăn trên đó có khắc 1 chữ Đạo

Lão già ngồi đó có vẻ bất ngờ "Đạo?" liền dùng tay dẩy 1 lực nhẹ cái cái khăn mỏng từ trong tay Diệp Vũ bay liền về tay hắn , ngồi nhìn chữ trên cái khăn 1 hồi thì chả thể có thêm bất cứ cái gì liền chuyển cho cả 3 kẻ kia xem nhưng cả 3 đều giống hắn xem 1 hồi cũng chả hiểu cuối cùng ném lại cho Diệp Vũ với ánh mắt chán nản

Lào già thở dài nói"Xì cái khăn căn bản có bất cứ huyền cơ nào cả chỉ là tấm vải của phàm nhân mà thôi không cần giữ làm gì"

"Ực thưa sư tổ , trên người hắn còn có 1 viên đá màu bạc nữa a"lúc này Diệp Vũ dâng hiến lên 1 viên đá nhỏ , 2 đường đá vô cùng sắc bén mà lão già cũng nhanh chóng tiếp nhận viên đá này , càng nhìn thấy viên đá này hắn cảm giác viên đá này vô cùng tinh thuần như linh khí làm cho hắn có chút bất ngờ cùng nhíu mày

Trên đàu của hắn bắn 1 tia sáng vào giữa trán để dò xét viên đá nhưng ngay sau đó lại chả cảm nhận được gì , lông mày nhíu lại định vứt đi thì ngay lập tức có 1 lão già khác đi từ cửa đại điện vào trên người của kẻ này mặc 1 bộ đồ màu trắng kẻ sọc xanh dương , thấy được lão già kia định ném viên đá đi thì lão nhanh chóng chạy thẳng vào ngăn cản "Sư tổ , ngài đừng vội ném nó đi"

"Ồ Tiêu Sơn , ngươi biết thứ này"Lão già kia nhìn tên mặc áo trắng có 1 sự nghi hoặc đơn giản là lão già cũng vô cùng thắc mắc vì hắn cũng cảm nhận được viên đá này có 1 huyền cơ nào đó nhưng căn bản không thể hiểu nổi

"Tại hạ đích thực không biết nhưng ta cảm nhận được 1 nguồn linh lực vô cùng tinh thuần trong này"Lão già này tên Tiêu Sơn cũng chắp tay nói trong giọng điuệ có vẻ vô cùng kính cẩn

Mà lão già nghe lời của Tiêu Sơn cũng gật đầu đồng ý thừa nhận bản thân còn kém hơn kẻ trước mặt "Cũng đúng dù sao thần thức của Luyện Dược Sư vô cùng mẫn cảm còn ta tu luyện đến Huyết Cốt Cảnh nhưng cũng chưa từng tu luyện Thần thức nên có lẽ không cảm nhận được như ngươi"

"Sư tổ xin ngài hãy cho ta khám nghiệm viên đá này"Tiêu Sơn chắp tay mỉm cười , lộ rõ mục đích

Lão già kia cũng gật đầu "Được rồi" Sau đó trên tay của hắn truyền 1 đợt linh lực màu trắng sáng truyền từ từ viên đá tới tay của Tiêu Sơn

Mà Tiêu Sơn sau khi nhận được viên đá thì sắc mặt vô cùng vui vẻ như bản thân đã nhận được cái gì đó mà hắn vô cùng thèm thuồng vậy nhanh chóng chắp tay cảm ơn rồi rời khỏi đại điện

Mà đợi Tiêu Sơn rời đi thì lão già cùng đám người trong đại điện cũng gật đầu đồng tình với cách ưa cho Tiêu Sơn dù sao hắn là Luyện Dược Sư mà tu vi có thể không bằng bọn họ nhưng thần thức chắc chắn mạnh hơn bọn họ nhiều , để cho hắn kiểm tra huyền cơ viên đá này thì chắc chắn có cơ hội hơn bọn họ

"Mau đưa đứa bé cho ta nào"Lão già kia dùng lực hút 1 lần nữa hút đứa bé từ trong tay của Diệp Vũ bay vào lồng ngực của hắn liền lấy cái tay đang thấp thỏm kia kiểm tra thử 1 hồi mà 3 vị kia cũng đang ngóng chờ kết quả từ lão già cuối cùng lão già thở dài

Lão già kia vẻ mặt có chút chán nản truyền lại cho Diệp Vũ khàn giọng nói "Hắn chỉ là 1 Ngũ Hành Linh Căn mà thôi căn bản không thể trở thành tài được nếu tu luyện cùng lắm cũng chỉ đột phá được các Ngưng Khí Cảnh hoặc mà thôi tồn tại trên Tiên Vũ Đại Lục cũng chỉ là kẻ kém cỏi nhất , mau đưa nó đến phòng đệ tử đi"

"Vâng thưa sư thúc , sư bá"Vị trung niên kia nghẽ vậy cũng cúi đầu chấp tay hành lễ rồi đem đứa bé ra ngoài nét mặt có chút buồn rầu hiển nhiên hắn nghĩ tiểu tử này có thiên tư cao không nghĩ cũng chỉ có như vậy mà thôi

Đứa bé nhìn Diệp Vũ có chút buồn cười liên tục khoa chân múa tay trên mặt lúc nào cũng nở 1 nụ cười vô cùng tươi"Oa oa oa"

"Tiểu tử ngươi vừa bị bỏ đi đấy vậy mà vẫn còn cười được?"Diệp Vũ nhìn đứa bé có chút lạ lùng vô cùng buồn cười vẻ u sầu trên mặt tan biến mất hỏi

"Oa oa oa"Đứa bé liên tục khoa chân múa tay chỉ về phía bầu trời khiến cho Diệp Vũ cũng thấy lạ lùng rồi thản nhiên hỏi"Hửm ngươi đang cười với trời sao?"

"Chữ Đạo trong dây truyền có thể là tên của ngươi được vậy gọi ngươi là Đạo Tiếu Thiên đi"Cuối cùng nuốt nước bọt thản nhiên nói

Sau cùng Diệp Vũ đưa đứa bé lại cho 1 thiếu niên "Mang tiểu tử này đến phòng của đệ tử"

"Rõ thưa chưởng môn"

--------------

15 năm sau

1 căn phòng rách nát nụp xụp trên 1 dãy núi nhìn sơ qua căn phòng này cực kỳ rách nát

"Ôi!"

Tiếng thở dài thất vọng của một thiếu niên tướng mạo bình thường vang lên cùng vẻ thẫn thờ lộ rõ trên mặt. Lại thất bại! Đây đã là lần trùng quan thứ bốn mươi chín trong ba tuần trăng qua. Cho dù kiên trì tới cỡ nào thì lúc này Đạo Tiếu Thiên cũng rất chán nản và tuyệt vọng.

Khóe miệng hắn lộ ra một tia cười khổ lắc đầu. Chẳng lẽ tư chất Ngũ Hành Linh Căn của hắn kém cỏi đến thế sao?

Bàn tay của hắn bấu chặt, móng tay nhọn đã đâm sâu vào da thịt nhưng dường như hắn không còn cảm giác đau đớn nữa. Năm nay hắn mười năm tuổi rồi gia nhập Vọng Nguyệt Tông cũng được 15 năm

Vọng Nguyệt Tông là 1 thế lực có thể xếp vào tầng lớp Thất Lưu thế lực thuộc chính đạo thuộc Ung Châu mà Ung Châu là 1 trong những châu quận của Tiểu Hàn Vực , thực lực có thể trên núi có hàng trăm vạn đệ tử mà mấy người ở trong Vọng Nguyệt Tông vô cùng cố gắng đến cả mấy đệ tử tu vi của bọn họ cũng là Ngưng Khí Cảnh Nhị Tinh thậm chí là Tam Tinh rồi vậy mà Đạo Tiếu THiên tu vi cũng chỉ là Ngưng Khí Cảnh Nhất Tinh

Điều này không phải do Đạo Tiếu Thiên không nỗ lực, ngược lại sự cố gắng của hắn không hề thua kém một đệ tử cấp thấp nào. Đồng môn tu tập công pháp một lần thì hắn luyện ba lần, người khác đả tọa một canh giờ thì hắn đả tọa ba canh giờ. Song kết quả thu được lại nhỏ đến mức thảm hại. Hắn bị đồng môn bỏ lại rất xa.

"Ngẫm nghĩ lại thế giới này cũng thực sự buồn cười Tiên Vũ Đại Lục haizz"Đạo Tiếu Thiên thả tay xuống đất mệt mỏi hoài tưởng thực sự nhiều việc xảy ra

Nơi hắn sinh ra chính là Tiên Vũ Đại Lục rộng lớn nơi này tu chân chính là mấu chốt mà cũng chính là thiên đường của cường giả , ngươi yếu đuối thì mãi mãi ở đây không có tiếng nói dù có khàn cả giọng cũng chả ai thèm để ý đến ngươi nhưng khi ngươi trở thành cường giả rồi thì 1 câu nói cũng có thể thẩm thấu vào lòng người

Tuy vậy nhiều kẻ kinh bỉ hắn với cái linh căn tạp chất ngũ hành thì có thể làm được gì cơ chứ cùng lắm mãi mãi ở Ngưng Khí Cảnh mà thôi vĩnh viễn không thể tiến lên phía trước được

Cảnh giới trong tầm hiểu biết của Đạo Tiếu Thiên bao gồm 4 cảnh giới là Ngưng Khí Cảnh ,Trúc Cơ cảnh, Kim Đan cảnh ,Nguyên Anh Cảnh

Mà các vị lão tổ cùng trưởng môn của Vọng Nguyệt Tông đều là Trúc Cơ Cảnh Trung Kỳ và còn có 1 vị Thái tông chủ đang bế quan là có được thực lực Trúc Cơ Cảnh Hậu Kỳ uy thế vô cùng và cũng nhờ mấy vị đó mà Vọng Nguyệt Tông đứng ở Ung Châu này trăm năm không suy mà nhắc đến Vọng Nguyệt Tông thì cũng phải nói về nguồn gốc của Vọng Nguyệt Tông do 1 vị Kim Đan Thượng Nhân - Vọng Nguyệt Chân Nhân sáng lập ra . 1 Vị Kim Đan Cảnh có thể thay đổi cả 1 cục diện ở trong Ung Châu này đâu đâu có có sự kính trọng cùng uy thế nếu đắc tội với 1 vị cao thủ Kim Đan thì chắc chắn sẽ chết không nghi ngờ

Nhớ rằng vào 10 năm trước có 1 tông môn cực kỳ lớn khác không hề thua kém Vọng Nguyệt Tông nhưng lại vô tình chọc tức 1 vị cao thủ Kim Đan thì ngay sau đêm đó đã bị vị Kim Đan Thượng Nhân này diệt môn chó gà cũng không tha máu chảy thành dòng vô cùng khủng khiếp

Việc này truyền ra đã khiến cho cả Ung Châu kinh sợ mà từ đó cũng không ai dám chọc bất kỳ vị vị cao thủ Kim Đan nào nữa đồng thời uy thế của các môn phái có Kim Đan Cảnh cũng như thế mà được tăng lên kinh khủng nên rất nhiều môn phái cùng gia tộc khác nhau thấp thỏm không dám bất lễ với đệ tử của các môn phái đồng thời cũng thầm thừa nhận các tông môn có Kim Đan Cảnh chính là chúa tể của Ung Châu

Mà nhắc tới các cao thủ thì không thể nói tới thọ mệnh của tu chân giả cùng với cảnh giới tu luyện có sự tương quan. Mối khi đề thăng một cảnh giới, đều đại biểu thọ mệnh của ngươi tăng trưởng thêm một lần.

Phàm nhân không tu luyện gì cả nếu có thể sống được đến 100 tuổi đã là điều cực kỳ hiếm có khó tìm rồi

Nhưng tu chân giả thành công ở giai đoạn Trúc Cơ Cảnh, thọ đến hơn 300 tuổi, đó là việc hết sức bình thường.Mà thọ mệnh của các cảnh giới lớn cũng lớn hơn . Còn Kim Đan Cảnh đã có thể sống tới 1000 tuổi lận sống được những 1 thập kỷ đấy

Nhìn những thọ nguyên cùng vinh quanh của cường giả mà Đạo Tiếu Thiên cũng chỉ có thể nuốt nước miếng hắn thân là Ngũ Hành Linh Căn muốn trở thành Trúc Cơ Cảnh đã vô vọng khó khăn cứ đừng nói là thoát tục như Kim Đan Cảnh mà những cảnh giới cao cấp hơn hắn cũng chưa dám nghĩ tới