Chương 99: Phượng Nữ và Vô Kỵ

Chương 99 Phượng Nữ và Vô Kỵ

Tối đó, tắt đèn lên giường ngủ, chàng nằm yên nhìn lên khoảng đen tối mà suy nghĩ miên man. Tình cảnh một người nữ tử xinh đẹp não nùng sống ở một nơi thâm u cùng cốc, trong một hang đá lạnh lẽo, ảm đạm, chỉ loanh quanh với bốn ngưòi nữ tử, cách xa hoàn toàn với thế giới bên ngoài làm chàng thương xót. Thảo nào người nàng trắng toát, có lẽ vì sinh sống trong Cổ Mộ thiếu ánh sáng mặt trời từ nhỏ. Nàng có sung sướng không? Chắc là có chứ sao không: Nàng đã từng sống quen từ nhỏ trong chốn hoang vu, biệt lập này rồi cơ mà. Có thật là nàng sung sướng không? Chắc là có chứ sao không: Nàng vẫn thường chung vui hằng ngày với bốn nữ tử trong cảnh đồng tình luyến ái vì luyện võ công của Cổ Mộ phái đấy chứ. Vậy cớ vì sao mà nàng lại có vẻ buồn bã, u uất như thế?

Tại sao nàng lại ưa cảnh ảm đạm, thích màu đen, một màu tối tăm, u ám như thế? Một tuyệt thế giai nhân như Phượng Nữ mà lại sống cách biệt, xa vắng với thế gian, không biết tới một ai và không một ai biết tới, thì thật là uổng.

Nhưng thật ra Vô Kỵ làm sao biết được Phượng Nữ có thật sự sống cách biệt, không biết tới một người đàn ông nào khác hay không? Nàng đã có mặt cứu chàng khỏi sự ám hại của Huyền Minh nhị lão thì tất nhiên nàng đã rời khỏi Cổ Mộ, nếu không nói là nhiều lần. Và không chừng nàng còn có dính líu gì đó tới Nhữ Dương Vương hoặc những quân thần trong vương phủ nữa.

Rồi Vô Kỵ lại chợt nghĩ: Ủa! Nàng nói là khi dùng Ngọc Nữ Tâm Kinh thì hai người phải cởi bỏ quần áo trần truồng thân thể, vậy khi nàng dùng công phu này để chữa Huyền Minh thần chưởng trong người chàng thì phải làm sao kìa? Hồi nãy khi nàng cởi áo rờ khắp người chàng, phải chăng đó là động tác mở màn cho cuộc chữa trị? Chàng cũng đã từng giúp Chỉ Nhược vận khí tống khứ Thập hương Nhuyễn cân Tán ra khỏi người, nhưng chỉ có tay đụng chạm vào người nhau thôi. Còn phải cởi hết quần áo để chữa bệnh thì thật là quá cỡ, ít nghe nói tới. Sự đụng chạm giữa chàng và Phượng Nữ tất nhiên phải sát cận, tức là hai người phải trần truồng ôm ấp với nhau.

Hình ảnh thân thể trần truồng của chàng và thân thể trắng bóc của người đẹp Phượng Nữ nằm ép sát bên nhau hay chồng lên nhau, lõa thể, nhiều lần trong những ngày qua làm chàng nóng bừng người lên. Vậy mà chàng có biết gì đâu?

Vô Kỵ đang mơ mơ màng màng thì chàng bỗng giật mình thức giấc khi nghe có tiếng chân người khe khẽ bước vào phòng. Người chàng đã trở nên khỏe mạnh đến tám chín phần, tinh thần minh mẫn, thần công luân chuyển đều đặn trong người nên một tiếng động nhỏ cũng làm chàng thức tỉnh mà nhận ra ngay. Chàng mở mắt ra thì ngạc nhiên khi thấy trong phòng vẫn tối thui và một người nào đó hiển nhiên đang dò dẫm đi tới chỗ chàng trong bóng đen tăm tối, không đèn đuốc trong tay. Và tiếng chân nhẹ nhàng này – rõ ràng là tiếng chân của một người nữ tử – không phải là bước chân bình thường vì nó có vẻ dè dặt, chậm chạp, dường như không muốn làm khinh động tới người khác.

Người đó bước tới gần chỗ Vô Kỵ nằm thì dừng lại. Chàng cố giương mắt lên nhưng vẫn không sao nhìn ra người đó là ai. Nếu không phải Phượng Nữ thì cũng là một trong bốn nàng Mai, Lan, Cúc, Trúc mà thôi, vì trong Cổ Mộ này đâu còn có ai nữa. Thế mà chàng cũng không dám lên tiếng hỏi vì thấy người đó cứ đứng bên người chàng mà không nói một lời nào. Chàng cũng không dám thở mạnh vì chưa biết người đó lén lút vào phòng mình, với mục đích gì.

Không thấy gì thì chàng tự động nhếch mũi hít vào, hi vọng có thể nhận ra một mùi hương thơm nào quen thuộc chăng (một hành động tàn dư của loài vật còn sót lại trong loài người), nhưng các nữ tử ở trong hang động này đều không trang điểm, son phấn gì sất nên chàng không thể biết gì hơn. Người đó đứng im lặng trong đêm đen một hồi làm Vô Kỵ từ ngạc nhiên tới kinh dị. Tuy không hề sợ ma quỉ, nhưng khi nghĩ tới năm cỗ quan tài nằm lạnh lẽo trong phòng gần đó cùng với hành động quái gở của người bí mật này làm Vô Kỵ sợ hãi thầm. Và người đó vẫn cứ đứng trong bóng tối đen đặc, hơi thở càng lúc càng mạnh hơn.

Khi Vô Kỵ vừa quyết định ngồi lên, cất tiếng hỏi thì ngay lúc đó chàng cảm thấy người đó đặt tay ngay lên bụng mình. Đúng là bàn tay nhỏ nhắn của người nữ tử. Trong khi chàng đang phân vân thì bàn tay êm dịu đó từ từ di chuyển lên tới ngực, tới cổ, rồi dừng lại ở môi chàng. Ôi, những ngón tay thật mềm mại và ấm áp! Phượng Nữ đó chăng? Trong cái phút giây ngắn ngủi này, lúc mà Vô Kỵ cầu trời khấn phật cho đó là sự thật thì một hơi thở quen thuộc, thơm tho như hoa lan, ngọt ngào như mật ong phà lên mặt chàng. Đúng là Phượng Nữ rồi! Vô Kỵ bàng hoàng, và nhận ra ngay hành động đặt tay lên môi mình là dấu hiệu bảo mình đừng kêu lên tiếng nên chàng vẫn nằm yên.

Cơn bàng hoàng mới phát lên là chàng lại ngửi thấy mùi thơm ngọt đó nồng thêm lên: bàn tay rời miệng, xoa lên má chàng và thay vào đó là một cặp môi mềm ấm hơn đặt ngay lên môi chàng. Hoá ra nàng đã cúi sát xuống mặt chàng mà hôn lên môi chàng, hơi thở thơm tho của nàng phà cả vào mặt chàng. Hành động này của nàng thật là bất ngờ, thật là gần gũi và thật là kích thích khiến Vô Kỵ không bao giờ ngờ tới.

Tuy không nhìn thấy gì, nhưng cái cảm giác của một bàn tay ấm áp trên má, một cặp môi mèm mại trên môi, một hơi thở thơm tho trên mũi làm chàng ngây người đi. Chàng nhắm mắt (mà cũng chẳng cần phải nhắm mắt vì chung quanh tối đen như mực) mà tưởng tượng bàn tay trắng muốt của Phượng Nữ, cặp môi đỏ hồng của Phượng Nữ, khuôn mặt kiều diễm của Phượng Nữ, cả ba đang vuốt ve, hôn hít, bao phủ mặt mình thì đầu óc chàng nổ bùng lên với muôn vàn ánh pháo bông. Chàng lịm người, mê say như đang sống trên cõi tiên.

Một thoáng trôi qua – đối với Vô Kỵ là một khoảng thời gian đăng đẳng, triền miên, sung sướng – mà môi Phượng Nữ vẫn không rời môi Vô Kỵ thì chàng không cầm lòng được nữa mà đưa một tay lên nắm chặt bàn tay của nàng trên má mình, một tay kia thì quàng lên cổ nàng, vít đầu nàng xuống, hôn nàng một hơi thật mạnh. Phượng Nữ hôn trả lại ngay. Hai người trao đổi với nhau một cái hôn nồng nàn. Nàng và chàng cùng hé miệng, đưa lưỡi vào miệng nhau mà bú nút một cách say mê. Họ nắm tay nhau như truyền cho nhau cái ấm áp trong người của nhau, họ hôn môi nhau như trao đổi cho nhau cái ẩm ướt trong miệng của nhau.

Nút lưỡi nhau một hồi lâu, Phượng Nữ toan đứng thẳng người lên, rời khỏi môi chàng thì chàng ghì đầu nàng lại, há miệng ra mà hút lấy lưỡi nàng, tiêp tục nút cái lưỡi cũng thơm ngon không kém hơi thở của nàng. Hai người lại trao đổi cho nhau một nụ hôn dai dẳng. Càng hôn nhau, hơi thở của chàng và nàng càng dồn dập. Mặt sát mặt, môi dính môi, họ liên tục phà vào mặt nhau, thở vào mũi nhau một hương tình đắm đuối, nồng cháy.

Vừa nút lưỡi Phượng Nữ, tuy tâm thần Vô Kỵ dường như phiêu diêu nơi miền cực lạc, nhưng bao nhiêu câu hỏi hiện ra trong đầu chàng. Nàng đã có một mối liên hệ đồng tình luyến ái rất đậm đà với bốn nữ tử, cớ sao nàng lại tìm tới gặp chàng đêm nay để mà hôn hít với chàng? Vô Kỵ biết rằng phần lớn những người đồng tính thường chỉ có quan hệ tình dục với cùng giới với nhau, ít khi nào với giới phái khác. Hình như họ không bao giờ cảm được cái vui thú tình dục giữa hai người khác phái, nhiều khi họ còn ghét những người khác phái là đằng khác.

Họ có cái thế giới riêng biệt của họ và họ chỉ sống trong cái thế giới đó. Họ cho họ là một thiểu số trong những người sống trên trần gian này, không được mọi người biết nhiều tới – nếu có biết thì cũng bị xa lánh – nên họ ít chịu giao du với những người mà họ cho là không giống họ, và do đó họ còn sống thu hẹp, bí mật hơn trong cái xã hội vốn dĩ đã không có nhiều công bằng. Dĩ nhiên cũng có người lưỡng tính, thích làm tình với đàn ông lẫn cả với đàn bà, nhưng số người này còn ít hơn nữa. Phải chăng Phượng Nữ thuộc vào loại người này? Nếu như vậy thì luyện tập võ công của Cổ Mộ phái đâu có nghĩa là người nữ tử đó sẽ chỉ mang độc một tính đồng tình luyến ái như nàng nói?

Tuy trong đầu có bao nhiêu câu nghi vấn như vậy, nhưng chàng cũng không từ chối cái dâng hiến của đôi môi ầm mềm, cái trao đổi của cái lưỡi ướt át của Phượng Nữ. Trái lại chàng còn ghì sát đầu nàng xuống thêm nữa, để môi chàng dính chặt thêm vào môi nàng, để lưỡi chàng quấn quyện, xục xạo sâu thêm trong miệng nàng. Chàng say mê bú nút bờ môi, cuống lưỡi của người nữ tử mà chàng cho là xinh đẹp nhất trên trần đời.

Sau một màn hôn môi nút lưỡi tưởng như không bao giờ dứt, môi của hai người vừa mới rời nhau ra là Vô Kỵ kéo nàng lên giường liền. Vẫn không lên tiếng, Phượng Nữ không ngần ngại mà nằm ngay bên người chàng. Được người đẹp thuận tình nằm kế bên, Vô Kỵ sung sướng như được lên cõi tiên. Chàng cảm thấy ngay cái êm ấm của một tấm thân mềm mại dựa vào người mình. Và ngay lúc ấy, toát ra từ một người nữ tử yêu kiều nằm kế bên, chàng mới ngửi thấy cái mùi thơm tho mà trước đó chàng không hề nhận ra được. Đó là hơi hướng của môt người nữ tử. Đúng hơn nữa, hơi hướng của một người nữ tử tuyệt đẹp và khát tình.

Chàng xoay người định ôm nàng vào lòng thì Phượng Nữ đã ngồi dậy. Chàng nghe tiếng quần áo sột soạt thật nhanh. Và trước khi chàng biết chuyện gì đã xảy ra thì nàng đã trườn người nằm luôn lên người chàng rồi. Vô Kỵ lạnh mình: người nàng hoàn toàn lõa thể! Sự cọ xát với một thân thể trần truồng của người nữ tử sắc nước hương trời bỗng dưng làm người chàng nóng bừng lên. Bỗng nhiên chàng cảm thấy luống cuống trước hành động táo bạo của Phượng Nữ, người mà Vô Kỵ đã gọi bằng “chị” vì sự tương kính. Chính vì vậy mà chàng không dám vọng động, chỉ nằm yên mà không dám sờ mó trên cái thân thể trần truồng đó, dù rằng dục tính của chàng, ngay từ nhỏ, cũng không thua gì một tên dâm thần hạng nặng.

Trong đêm tối, chàng vẫn không nhìn thấy được nàng nhưng chàng cũng nghe tiếng nàng thở hổn hển vi mặt nàng đang dí sát vào mặt chàng, chàng cũng cảm được nhịp tim nàng đập dồn dập vì ngực nàng đang ép sát vào ngực chàng. Nàng nằm chồng lên người chàng, thân hình hai người dính sát vào nhau suốt cả một chiều dài. Cái mềm mại của một thân hình nhỏ nhắn, nóng bỏng khiến tim của chàng cũng đập dồn dập theo. Vậy mà chàng vẫn không có một cử chỉ dâm tục nào với nàng, dù rằng con cu của chàng đã cương cứng như khúc gỗ rồi.

Ngay lúc đó, Phượng Nữ làm thêm một hành động táo bạo khác làm Vô Kỵ nín thở. Nàng đưa tay lần vào người chàng mà cởi bỏ quần áo chàng ra. Phải chăng nàng thấy Vô Kỵ vẫn nằm thụ động sau khi nàng tự thoát y nên nàng phải làm tới luôn? Vì thế mà nàng tuột quần áo của chàng một cách vội vã như nàng đã vừa làm với chính nàng. Vô Kỵ “ngoan ngoãn” trườn tay cho nàng thoát áo và co chân cho nàng tụt quần mà không nói một lời. Cởi quần Vô Kỵ xong là bàn tay của Phượng Nữ lướt nhẹ trên bắp chân chàng, lên tới đầu gối, kéo lên đùi, rồi dừng lại ngay giữa háng chàng. Rồi không ngập ngừng, bàn tay mềm ấm đó nắm ngay lấy thân cu đang cương nứng của chàng mà bóp lại, sọc lên sọc xuống. Nàng mới sọc một vài lần là Vô Kỵ đã thấy con cu của mình phồng lớn, cương cứng đến mức tối đa, dường như nó chưa bao giờ cương lớn đến như vậy, đến nỗi chàng cảm thấy nhức nhối đến độ không ngờ.

Và cuối cùng thì việc gì sẽ xảy đến cũng đã xảy đến. Nó xảy đến trong lúc Vô Kỵ vẫn còn bàng hoàng. Nó xảy đến một cách nhanh chóng khiến chàng tưởng mình vẫn còn trong mộng. Phượng Nữ lại trườn người nằm lên trên người chàng rồi nàng làm một hành động một cách thuần thục, gọn ghẽ làm như nàng vẫn thường làm rất nhiều lần: tay nàng vẫn nắm chặt lấy con cu to cứng mà nhướn người lên mà đút đầu con cu đó vào ngay lỗ l-n mình. Rồi nàng bỏ tay ra mà ngồi thẳng dậy khiến con cu cương dài chui thẳng ngay vào l-n. Dưới sức nặng của người nàng, con cu đâm sâu tuốt vào lỗ, sâu tới tận gốc, thấu suốt tử cung.

Chỉ một động tác giao cấu tiên khởi đó thôi là cả hai người đều chịu không nổi mà há miệng ra để hét lên một tiếng thật lớn. Nhưng cả chàng và nàng đều vội gằn lại để khỏi phải bật lên tiếng thét trong đêm tối câm lặng. Vô Kỵ nghe Phượng Nữ rú lên một tiếng “Ô…” ngắn ngủi rồi im bặt ngay thì chàng biết nàng đã cắn môi ngậm miệng cố dằn lại tiếng la thẳng thốt. Riêng chàng thì chàng phải nghiến chặt răng lại cố chặn tiếng kêu sướng khoái trong cổ họng.

Chàng biết vì luyện Cửu Dương thần công nên con cu của chàng thuộc loại to bản, dài ngoằng, nên trong bao lần đ- đéo lúc trước, dù chàng đ- hay được đ-, chàng đều từ từ nắc c-c vào l-n, không muốn công phá ngay vào l-n tươi, làm người nữ tử đau đớn. Nhưng bây giờ thì Phượng Nữ làm bạo, mới bắt đầu làm tình đã đ- chàng một cú tới đích – không rào đón, rườm rà – sẵn sàng đón nhận nguyên cả một con cu to lớn, trọn vẹn sâu tuốt vào trong người, chỉ trong một cú đ- thôi. Và cũng chỉ có thế thôi là chàng đã sung sướng đến mất hồn rồi.

Sau một cái đ- đầu tiên sâu tuốt vào l-n, Vô Kỵ biết chắc là Phượng Nữ sẽ đau đớn lắm bởi cái kích thước của con c-c đang nong rộng lỗ l-n (dầu rằng l-n nàng ướt đẫm, trơn lu) vì chàng cảm thấy rõ ràng con c-c chàng đang bị l-n nàng bó chặt lại, vách l-n nàng bám chặt vào thân cu, khiến cho chàng cũng cảm thấy nhức nhối lạ thường. Nhưng không! Nàng hình như không màng đến cơn đau đớn vì rõ ràng Phượng Nữ không chần chừ để giảm cơn thốn mà nàng còn hẩy mông liên tục, cưỡi lên người chàng dồn dập như đang ngồi trên lưng ngựa vậy.

Nàng nằm bẹp trên người chàng, hai thân thể trần truồng chồng lên nhau, mà dập l-n xuống c-c Vô Kỵ liên miên bất tuyệt. Nàng không để l-n nàng nhả hết con c-c ra mà luôn luôn để l-n mình bóp chặt vào khúc thịt đó. Khi nàng nẩy mông lên, nàng chỉ cho con c-c rút ra khỏi l-n một tí rối nàng lại dập hông xuống ngay, làm cho con c-c lại mất hút đi vào trong lỗ l-n. Động tác hẩy lên thì rất ngắn, và dập xuống thì rất mạnh. Nhịp độ đều đặn mà dồn dập, không ngừng. Vô Kỵ nằm yên, để mặc cho nàng hùng hục trên người mình. Chàng nhắm mắt mê man hưởng thụ cái sướng khoái đang tăng dần theo nhịp đ-.