Chương 94 Tạ Tốn và Chỉ Nhược
Tạ Tốn xoay người nàng lại, lấy thân hình hộ pháp đè Chỉ Nhược úp mặt xuống đất, hai tay giữ chặt trên đầu, hai chân duỗi thẳng. Rồi Tạ Tốn tuột quần nàng xuống, để lộ ra một bờ mông trắng muốt, mịn màng. Sau đó ông ta lôi con c-c to lớn, cương đỏ ra mà đút luôn vào cái khe giữa hai bờ mông đó. Tạ Tốn đẩy mạnh một cái vào ngay lỗ đít nàng, khiến Chỉ Nhược la lên một tiếng. Nhưng làm sao mà con c-c cương lớn đó đi sâu vào cái lỗ đít chật cứng ngay cho được. Mặc dầu Tạ Tốn hăm hở nắc dập không ngừng mà cái đầu cu vẫn bị đẩy ra ngoài bởi cái vòng cơ khép chặt. Vậy mà Tạ Tốn cứ hùng hục đè nàng, ra sức nhấn con cu vào cái lỗ tim híp đó khiến Chỉ Nhược đỏ mặt thở không ra hơi.
Thân thể thon nhỏ bị đè nghiến dưới một thân hình to lớn, lỗ đít khép chặt bị thúc đẩy không ngừng bởi một con cu cương cứng, Chỉ Nhược trợn mắt, mở miệng lớn ra, không khí như dồn hết ra ngoài, ruột dạ như bị đẩy ra khỏi người sau mỗi cú nắc. Nàng chợt nhận ra là tuy đã già gần sáu mươi mà Tạ Tốn vẫn rất còn nhiều phong độ, con cu to lớn, cứng như gang thép. Đúng là già gân, cứ vận sức để đâm thanh sắt cứng rắn đó vào đít nàng. Nàng há môi mà kêu lên theo nhịp đâm thọc của Tạ Tốn:
– Hự… Hự… Hự…
Tuy đã bao nhiêu lần được đ- và bị đ-, nhưng chưa bao giờ Chỉ Nhược lại có cái kinh nghiệm của màn đ- đéo vào lỗ đít cả. Và nàng cũng chưa bao giờ nghe biết tới cái kiểu làm tình đạc biệt đó. Chỉ có một lần nàng thoáng nghe được ác nữ Mẫn Quân la mắng một nàng sư muội: “Cô thì chỉ giỏi chổng mông lên mà đưa lỗ đít ra cho mấy thằng con trai đ- vào mà thôi!” khiến nàng tò mò suy nghĩ, không biết có làm được hay không. Làm tình ở âm đạo thì đương nhiên rồi, nhưng còn làm tình ở hậu môn thì lạ quá. Bộ lỗ trước, lỗ sau đều có thể bị đục khoáy vào hay sao? Biết rằng Mẫn Quân tực tằn, thô lỗ nổi tiếng giang hồ, nhưng chắc câu nói của mụ đó cũng phải có phần nào sự thật mà thôi. Vậy mà sau bao lần làm tình, hãm hiếp sau này, nàng vẫn chưa biết thiệt giả như thế nào.
Bây giờ bị Tạ Tốn đè úp, con c-c cứng cáp cứ như dùi đục vào lỗ dít mình thì Chỉ Nhược mới biết đó là sự thật. Thế ra là lỗ đó cũng là một trong những phương cách làm tình mà thôi! Tim nàng đập thình thịch, lòng dạ phân vân, thấy hậu môn mình co bóp, không cho cái đầu cu nóng đỏ xuyện thủng. Đau thì có đau thật đó, nhưng khi bị đâm thọc vào âm đạo, nàng cũng thấy đau vậy, có khác đâu?
Khi bị dập dồn ở đằng trước, có đau thì liền sau đó lại thấy đê mê ngay, còn ở đằng sau thì sao? Cũng sướng khoái như vậy chăng? Hai lỗ cũng gần với nhau mà? Vì thế mà tuy thở không ra hơi (phần lớn là vì bị Tạ Tốn to lớn đè), nhưng nàng lại nằm yên, không dẫy dụa mà chỉ băng khoăn chờ đợi, hầu như muốn khám phá ra một nguồn khoái cảm mới, chỉ có nghe thôi mà chưa hế biết tới. Chỉ Nhược thở mạnh lên, l-n nàng phập phồng, rỉ nước ra lúc nào không biết, mà đít nàng thì lại khô ráo, vẫn thắt chặt.
Sau một hồi cố gắng, một người thì cố đ-, một người thì cố thở, cuộc hiếp dâm vào đít vẫn chưa đi đến đâu: con c-c của Tạ Tốn vẫn chưa chui vào được lỗ đít của nàng. Tạ Tốn bèn trổi dậy, quì lên đầu gối, rồi bế xốc nàng lên, đưa hai tay xuống mà giữ chặt lấy mông đít nàng. Rồi trợn mắt đỏ mặt lên, lấy hết sức từ đằng sau mà đ- tới, thẳng vào cái lỗ đít nhỏ xíu của nàng.
Khi Tạ Tốn bỏ tay nàng ra để giữ chặt lấy đít nàng thì Chỉ Nhược được thả ra, thay vì lấy tay đẩy người Tạ Tốn ra thì nàng lại không làm vậy. Nàng nằm yên, một tay chống lên mặt đất, một tay đưa lên miệng mà cắn lại, chịu đựng cơn đau, nàng quay đầu lại nhìn Tạ Tốn xem ông ta đang làm gì, nửa tò mò, nửa mong đợi. Cơn sướng khoái chắc phải chờ cho tới khi con cu sắt thép đó đâm sâu tuốt vào trong lỗ đít nàng. Ôi, sao mà đau, vậy mà một cách tự nhiên, l-n nàng lại ướt đẫm nước tình. Nhưng rồi cơn đau nơi lỗ đít cứ tăng dần, mà con c-c của Tạ Tấn vẫn còn ngoài quan ải.
Nàng đâu có biết là nàng phải thả lỏng âm đạo để cái cơ hậu môn có thể dãn ra mà chấp nhận con cu to lớn vào lỗ đít. Nàng đâu biết là nàng nên chà xát lên mồng dốc của mình để tự tìm sướng, hầu làm giảm cơn đau nơi lỗ đít. Nàng đâu biết là nàng có thể xoa cái chất khí nhờn đang ứa ra từ âm đạo của nàng lên trên đầu cu của Tạ Tốn để giúp nó đâm dễ dàng hơn vào lỗ đít. Đó là những hành động của những gái nhà nghề, Chỉ Nhược sống trên núi Nga Mi với sư bà, cô vãi từ nhỏ thì làm sao mà biết được?
Lúc đó tự dưng Chỉ Nhược làm một hành động đồng tình với Tạ Tốn. Nàng cong người lên, quì lên hai đầu gối, chống cả hai tay xuống đất, mặt chúi xuống dưới, đít chổng lên cao, làm như là giúp Tạ Tốn dễ dàng hơn trong những cú nắc dồn vậy. Rõ ràng đó là mánh khóe của một gái làng chơi lõi đời.
Thế mới biết, khi đang dâm nứng và hứng tình, ai cũng có thể có những hành động tục tĩu, kì tình, đâu cần phải học hỏi hay được chỉ bảo? Ông trời sinh ra con người đã là vậy, lúc nào cũng đáp ứng, thích nghi trong mọi trường hợp. Chỉ Nhược, trong lúc hứng khởi, mê dâm đã vô tình trở nên một nữ tử rành đời là vậy. Nàng đang háo hức muốn được hưởng sướng, mà Tạ Tốn thì đang vật vã thế kia, chưa đi đến đâu, thì nàng phải thay đổi tư thế, một cách tự nhiên, hầu có thể giúp Tạ Tốn hành dâm dễ dàng, và cũng giúp cho nàng đạt tới khoái lạc mau chóng hơn mà thôi.
Nên biết là tất cả mọi sinh vật trên thế gian này, vì mục đích truyền chủng thiên nhiên, đều cần phải làm tình, giao cấu. Nhưng, trong khi mỗi loài vật chỉ có một cách thức làm tình độc đáo, riêng biệt cho từng giống, thì loài người – đặc biệt chỉ có loài người – đã đặt thêm ra bao nhiêu tư thế, kiểu cách hành dâm với mục đích tìm vui thú, làm tăng cơn khoái lạc, hơn là với mục đích di truyền dòng giống. Và đó chính là cái nguồn gốc, nguyên thủy của tội ác và tật xấu của con người.
Trên thân thể có bao nhiêu lỗ, chỗ nào mà làm được là làm tuốt hết – phản thiên nhiên. Các tư thế đứng, ngồi, quì, nằm, thẳng, ngang, ngược, cơ thể có thể hành sử được là có đủ hết – ngược tiền định. Chung qui là chỉ để làm sao cho người ta thêm phần sướng khoái, thoả mãn nhục dục mà thôi. Chưa có một sinh vật nào trên trái đất này mà lại lụy dục, ham dâm đến độ đồi trụy, sa đọa và hoang đàng kinh khủng như giống người. Hèn chi tôn giáo nào cũng coi cái “dục” là một tính cái xấu xa, ghê tởm nhất của nhân loại. Mà ác hại thay, con người là con người, nếu không như thế thì đâu còn là con người nữa – một con người tội lỗi…
Trong lúc đó, Chỉ Nhược quì gối, chổng mông, đưa đít lên, thở hổn hển, thấy rõ con c-c cứng như đá của Tạ Tốn đang công phá, chui rúc không ngừng vào trong lỗ đít của nàng. Trời ơi, lúc trước, nàng đâu có hưởng ứng, tham dự vào cuộc hãm hiếp với một lão già nào đâu (Huyền Minh nhị lão)? Vậy mà bây giờ nàng lại cảm thấy hăm hở, đê mê với một ông già đui mù, phốp pháp, có một dương vật cứng rắn như gang thép của Tạ Tốn này. Phải chăng là vì ông già có nhiều kinh nghiệm này đã hiếp dâm nàng bằng một tư thế mới lạ, mà lại quá sức tuyệt kì, khiến nàng không thể không từ chối được chăng? Ác nữ Mẫn Quân vậy mà nói đúng. Chổng mông đưa lỗ đít lên cho con trai đ- vào. Cái tư thế nghe sao mà trái tai, tục tĩu, vậy mà thật hữu tình, gợi dâm…
Tạ Tốn càng hăng hái dộng tới, con cu càng cương cứng thêm. Chỉ Nhược càng hồi họp trông chờ, nước dâm càng rỉ ra không ngớt. Phải rồi, trong khi chờ đợi một cảm giác sung sướng từ hậu môn thì tự nhiên Chỉ Nhược đã nhận được một nguồn khoái lạc từ âm đạo. Cái đê mê đó làm nàng thấy trong người rộn ràng, dâm nứng thêm. Cơn đau vẫn tiếp tục tăng dần, nhưng nàng hi vọng cái sung sướng được đ- vào lỗ đít sẽ lấn áp, vượt trên hẳn cái đau này. Và như thế, vừa nằm úp mà đưa đít lên, nàng biết chắc là nàng sẽ hưởng một thú vui xác thịt hoàn toàn mới lạ, khác hẳn với những lần hoan lạc trước đó. Nàng vừa cắn chặt ngón tay, vừa gục đầu xuống, vừa nhô đít lên cao mà tiếp tục rên lên:
– Aya… Aya… Aya….
Bất chợt Chỉ Nhược ré lên một tiếng đau đớn. Đầu c-c của Tạ Tốn đã phá thủng vòng cơ mà chui vào được trong lỗ đít nàng rồi. Nàng cắn chặt ngón tay thêm, nhắm chặt đôi mắt lại, mong chờ một cơn sướng khoái kéo tới ngay sau cái thốn xé xác này. Nhưng cơn đau chưa kịp hạ xuống thì Tạ Tốn đã dập c-c liên tiếp, dã man, mạnh bạo vào hậu môn nàng, nong rộng lỗ đít nàng ra. Cơn đau vì thế mà cứ tăng thêm. Sướng khoái đâu mà không thấy, chỉ thấy đau điếng người. Mất đi rồi sự háo hức, mất đi rồi cái chờ mong. Chỉ có đau trong dập dồn, rát trong đâm thọc. Không có nữa cái đê mê, không còn nữa cái dâm nứng. Nước mắt nàng trào ra vì cơn đau buốt.
Khi Tạ Tốn vừa dùng hai bàn tay hộ pháp, to lớn mà giữ lấy cái mông trắng bóc, nhỏ nhắn của nàng, vừa đ- thêm vài cái thật sâu vào lỗ đít là Chỉ Nhược không còn chịu đựng được nữa. Nàng cắn răng, nước mắt dầm dề, nằm xụm xuống, xoãi người ra. Mông nàng không còn chổng lên mà nằm dẹp xuống đất khiến con c-c của Tạ Tốn bật ra khỏi lỗ đít nàng. Không muốn dứt, Tạ Tốn bèn nắm con c-c mà dí xuống, đẩy vào giữa hai bờ mông nàng liền. Lần này, con c-c cứng ngắc đi luôn vào lỗ đít nàng một cách dễ dàng, dường như cái lỗ đó đã bị dãn nở sau nhiều lần đâm thọc vậy.
Chỉ Nhược la lên trong cơn thốn tận cùng:
– Ối chao!!
Thét lên là nàng xoay ngửa người lại khiến Tạ Tốn nhào xuống. Con cu của Tạ Tốn lại tuột ra khỏi lỗ đít nàng. Nhưng trong cơn dâm bạo, Tạ Tốn đau có tha nàng. Ông ta khì khò kéo người nàng lại gần, dơ chân nàng lên, banh háng nàng ra, muốn tiếp tục màn đ- đít đang dở dang. Lần này, với tư thế như vậy, Tạ Tốn lại muốn đ- vào l-n nàng. Chỉ Nhược liền co chân, tống ngay cái đầu gối vào giữa háng của Tạ Tốn một cái. Ông kêu lên một tiếng đau đớn, nhăn mặt thả nàng ra, hai tay ôm lấy dái, lăn lộn người qua một bên. Nhìn thấy cái lưng to lớn của Tạ Tốn, Chỉ Nhược không chần chừ gì nữa mà cong năm đầu ngón tay lại như móng vuốt l-n ưng, phóng thẳng tay ra.
Một tiếng răng rắc, lạo xạo như xương cốt bị vỡ nát vang lên…
Trên rừng, Vô Kỵ vận sức vào tay, dùng chưởng lực đốn ngã luôn gần hai mươi thân cây. Xong, chàng cột chúng vào từng bó, ba cây vào một, mà kéo về.
Gần tới nơi thì chàng thấy từ đằng xa một thân người to lớn vặm vỡ đang nằm gục dưới đất. Chàng kinh hãi, biết ngay đó là Tạ Tốn. Chàng vội vã chạy đến thì thấy Tạ Tốn nằm bất động, mặt úp xuống đất, sau ót của ông có năm lỗ thủng, máu đỏ rỉ ra không ngớt. Tay chàng run run rờ lên chỗ máu me đó thì mới hay là năm lỗ thủng chưa đâm sâu vào óc, may mà chỉ làm rạn nứt miếng xương sọ mà thôi. Thương tích này, tuy trầm trọng, nhưng chưa đến nỗi làm chết người. Vì quả nhiên là Tạ Tốn đang hôn mê, hơi thở yếu ớt.
Chàng thừ người nhìn năm lỗ thủng sau ót của Tạ Tốn mà phân vân suy nghĩ không biết ai mà có thể ra tay một cách khủng khiếp như vậy. Vết thương cho thấy chắc chắn là ông bị năm ngón tay của hung thủ đâm vào rồi. Ngón đòn này thật là bá đạo, chàng chưa hề trông thấy bao giờ. Và cũng chưa hề nghe nói đến một thế võ ác độc như vậy lần nào cả. Rõ ràng là một thượng tầng công phu, hiếm có trên đời, hành sử bởi một cao thủ võ lâm cực kì mạnh bạo. Bị bấm lủng sọ một cách ghê ghớm như thế, đủ năm lỗ, mà Tạ Tốn chưa chết thì một là vì ông có một cái sọ thật là cứng, hai là hung thủ chưa có đủ công lực để đâm thủng sâu vào cho vỡ đầu.
Tới đó, Vô Kỵ chợt giật thót mình – Chỉ Nhược! Nàng có bị gia hại hay không? Chàng liền đứng lên nhìn chung quanh mà tìm kiếm. Khi phóng mắt nhìn ra xa, nơi bãi biển, thì chàng đã thấy một con tàu lớn với nhiều người lố nhố đi lại. Những người đó rõ ràng là những binh lính nhà Nguyên. Kinh hãi, chàng phóng người chạy về thì gặp Chỉ Nhược đang ngồi quay lưng trên một thân cây. Chàng vừa mừng rỡ, vừa lo lắng, tiến tới nắm lấy vai nàng:
– Chỉ Nhược, ta có sao không?
Chỉ Nhược quay lại, mặt nàng có vẻ bần thần, ngơ ngơ thì Vô Kỵ hỏi thêm:
– Ta có bị gì không vậy?
Chỉ Nhược áp úng, ngập ngừng trả lời:
– Không… Không… Ta…
Vô Kỵ nghe vậy liền nói:
– Quân Mông Cổ đã đến rồi, chúng ta sẵn sàng đối phó đi.
Chỉ Nhược nghe thế thì mặt nàng tái nhợt đi. Vô Kỵ phải trấn an nàng:
– Chúng nó đã nặng tay hãm hại nghĩa phụ rồi. Nhưng có ngươi đây, ta đừng sợ.
Chàng vừa nói tới đó thì một tiếng oang oang đã vang lên:
– Trương giáo chủ! Tạ lão tiền bối! Chu cô nương! Mấy người có ở đây không?
Nghe chúng kêu la như vậy, Chỉ Nhược nắm ngay lấy tay chàng mà kéo xuống, như tìm một sự che chở mà hình như cũng muốn chàng im lặng trốn đi. Tiếng kêu lại vang lên một vài lần nữa. Vô Kỵ lắc đầu nhìn nàng ra chiều đừng lo, đoạn chàng lớn tiếng trả lời:
– Có chúng ta đây!
Nói xong chàng nắm tay Chỉ Nhược đi xuống bãi. Tên thuyền trưởng liền lên bờ, cung kính cúi chào Vô Kỵ rồi mừng rỡ nói:
– Tiện hạ xin kính chào Trương giáo chủ và cô nương. Chúng ta được quận chúa phái đi tìm cho ra giáo chủ để rước về đất liền, nay gặp được rồi thật là may mắn. Thế còn Tạ lão tiền bối và một cô nương nữa đâu, xin cho phép tiện nhân được gặp mặt.
Vô Kỵ thầm nghĩ:
– “Tên này nói láo hay thật. Nếu chúng nó không ra tay hãm hại nghĩa phụ thì còn ai vào đây nữa. Vậy mà còn giả bộ thăm hỏi.”
Vô Kỵ liền nói:
– Đây là Chu cô nương, còn Linh Nhi thì đã bị một ác nhân hạ sát mà qua đời nhiều ngày trước rồi.
Rồi chàng nói thêm, mắt nhìn tên ta như để dò hỏi:
– Nghĩa phụ ta vừa mới bị một ác nhân khác ám toán, đang bị trọng thương nên không ra đây được.
Tên thuyền trưởng nghe thế thì kinh hãi:
– Ai mà dám vọng động làm cái chuyện ghê ghớm như thế. Xin giáo chủ cho tiện nhân rước lão tiền bối lên tàu chữa trị, rồi xin kính mời giáo chủ cùng Chu cô nương theo tiện nhân về lục địa luôn.
Thấy tên ta đóng kịch tài như thế thì chàng cười mũi một cái.