Chương 69: Biến cố

Chương 69 Biến cố

Vô Kỵ nghe đến đó thì chàng cúi mặt xuống, xấu hổ vô cùng. Chàng nhớ lại là Chu Trường Linh cùng Võ Thanh Liệt đã lừa dối chàng kiến chàng tiết lộ nơi Băng Hỏa đảo của Tạ Tốn. Rồi Chu Trường Linh còn cho nữ tử là Chu Cửu Chân dụ dỗ chàng, cho chàng đ- đéo hầu như mỗi ngày, không chừa một chỗ nào trên người để cho chàng lọt vô tròng. Võ Thanh Anh, con của Thanh Liệt cũng bị chàng xơi tái nhiều lần. Đó là thời gian chàng sung sướng nhất trên đời. Lúc đó chàng mới lớn, bị bệnh tật, ốm o gầy mòn, Huyền Minh hàn khí hành hạ chàng mỗi ngày. Vậy mà làm tình khủng khiếp, liên miên.

Mới lớn có khác. Đó cũng vì Cửu Chân là gái đẹp mà đa dâm, một mình tên Vệ Bích không thể thỏa mãn đầy đủ cho nàng, mà nàng lại ít khi gặp được hắn ta, nên nàng cứ cho Vô Kỵ tha hồ hưởng sướng trên thân thể nàng. Sau đó may mà chàng lọt hố luyện được Cửu Dương thấn công, chứ nếu không thì chàng cũng đã kiệt sức mà chết non vì hoang dâm quá độ – chứ không phải chết vì Huyền Minh hàn khí như lời Điệp Cốc Y tiên đã tiên đoán!

Sau đó chàng nghe Tạ Tốn nói tiếp:

– Kim Mao Sư vương này đã về tới Trung Nguyên thì sau này sẽ tái xuất giang hồ, làm mưa làm gió một lần nữa. Hàn phu nhân có muốn theo ta về gặp lại Dương, Phạm hai người không?

Kim Hoa Bà bà cười khẩy:

– Tạ hiền đệ muốn làm gì thì làm. Kim Hoa này không còn là Tử Sam Long vương nữa. Ta đâu còn tự coi là người của Minh giáo nên ra mặt gặp những người xưa mà làm gì?

Vô Kỵ nghe Bà bà nói thế thì lấy làm kinh hãi. Không ngờ Tử Sam Long vương mà Dương Tiêu mới nhắc đến lại là Kim Hoa Bà bà. Lòng căm ghét Bà bà tự dưng giảm bớt hơn nửa, vì chàng thầm nhủ là phải làm sao thu phục mụ ta để cho Tứ Pháp vương trở nên vui vẻ một nhà. Nhưng rồi chàng lại ngạc nhiên thầm nghĩ là tại sao Dương Tiêu lại nói Tử Sam Long vương là một người đàn bà rất đẹp, đâu có phải già nua xấu xí như Kim Hoa Bà bà đâu?

Rồi chàng lại nghe Tạ Tốn hỏi tiếp:

– Nếu thế thì Hàn phu nhân cất công đón ta về Linh Xà đảo để làm gì?

Bà bà nói:

– Khi nghe biết được chỗ ở của Tạ hiền đệ, ta dăng buồm vượt đại duơng đi tìm hiền đệ ngay. Nguyên do chính là cũng vì ta muốn mượn bảo đao Đồ Long của hiền đệ mà thôi. Ta bị Diệt Tuyệt sư thái đả bại cũng vì Ỷ Thiên kiếm trong tay mụ ta, ta cần Đồ Long đao để trả mối thù này.

Tạ Tốn lắc đầu:

– Ta nghĩ là Hàn phu nhân chỉ muốn lấy đao Đồ Long để đối phó với Dương, Phạm hai người mà thôi.

Mắt Kim Hoa Bà bà bỗng long lên sòng sọc:

– Nói trắng ra là hiền đệ không muốn cho ta mượn bảo đao chứ gì?

Tạ Tốn hướng cặp mắt mù về hướng Bà bà mà nói khẳng:

– Nếu để sát hại người Minh giáo thì không bao giờ!

Bà bà giận dữ đưa cây long trượng ra, đập xuống đất một cái:

– Nếu thế thì ta không thễ nương tay với Tạ hiền đệ được nữa.

Tạ Tốn nghe thế thì từ từ rút trong người cây đao Đồ Long ra, lấy tay búng lên lưỡi đao một tiếng “keng” rồi cười gằn mà nói:

– Hàn phu nhân nghĩ là mình có đủ khả năng để đoạt cây đao này trong tay ta không?

Thấy hai người đối mặt găng sức với nhau như vậy, Vô Kỵ ngạc nhiên vô cùng. Hai ông bà mới làm tình, thỏa mãn tình dục cho nhau xong, tinh trùng chưa kịp khô ráo thì đã lên tiếng cãi vã, sắp đánh lộn với nhau rồi. Đúng là tình già có khác. Càng cay, càng độc.

Chàng định bước ra lên tiếng hòa giải thì bỗng nhiên có tiếng nói vang lên:

– Kim Mao Sư vương cùng Tỉ Sam Long vương hãy ra đây mà nhận lệnh đi!

Tiếng nói vừa dứt là có ba bóng người hiện ra. Cả ba đều mặc áo bào trắng, có thêu hình ngọn lửa đỏ chói phía trước ngực và đằng sau lưng. Một tên đưa tay đẩy một cái là mọi người thấy Linh Nhi bị bắn ra ngoài, nằm rũ trên đất. Hiển nhiên là nàng đã bị bọn người đó bắt giữ, khống chế rồi.

Vô Kỵ thấy ba người lạ đột nhiên xuất hiện, mà trước đó mình không hề hay biết một tí gì, thì lấy làm ngạc nhiên, rồi lại thấy Linh Nhi bị rơi vào tay họ thì chàng kinh hãi vô cùng. Hành động bí mật, âm thầm mà lại bất ngờ của họ khiến chàng ngấm ngầm run sợ, không hiểu họ từ đâu ra, thuộc môn phái nào.

Mọi người nhìn kĩ thì thấy đó là hai người đàn ông, một người nữ tử. Một người đàn ông hình dáng cao lớn, lực lưỡng, da dẻ đen thui, bóng loáng, đầu trọc lóc, mắt trắng dã, mũi to, miệng rộng, môi dầy để hở một hàm răng trắng nhỡn. Một người đàn ông thứ nhì thì mặt mũi lông lá, râu ria xồm xoàm, mắt sâu đậm, mũi cao, hình dáng cũng cao lớn. Còn nữ tử thì có tướng mạo rất đẹp, thân hình mảnh khảnh, mắt xanh, mũi cao, môi hồng, da trắng.

Lúc đó Bà bà quắc mắt nhìn ba người đó:

– Các ngươi là ai mà ra lệnh với Bà bà như vậy?

Tên da đen lực lưỡng trừng mắt trắng dã lên:

– Chúng ta là Tam Sứ của Minh giáo bên Ba Tư mới tới. Sao hai ngươi không quì xuống ngay đi.

Thì ra ba người đó là ba vị sứ giả của tổng đàn Minh giáo bên Ba Tư. Người trọc đầu da đen đô con là Phi Châu sứ, người râu ria xồm xoàm là Trung Đông sứ, còn nữ tử mắt xanh mũi cao là Bá Đa sứ. Nên nhớ là Minh giáo phát xuất từ nước Ba Tư ở Trung Đông, tuy ảnh hưởng đã lan qua hướng đông tới Trung Hoa, nhưng nó cũng truyền xuống hướng nam tới Phi Châu nữa. Tên Phi Châu sứ, người đen chùi chũi, môi dầy mũi bự, đứng đầu Tam sứ, chính là một người mọi da đen từ vùng châu Phi rừng rú, còn tên Trung Đông sứ và nàng Bá Đa sứ là người Ba Tư. Tam sứ được phái sang Trung Hoa vì tổng đàn được tin là Minh giáo Trung Nguyên chia năm sẻ bảy, không có giáo chủ, như rắn không đầu. Một lí do khác nữa là họ muốn tìm cho ra vị thánh nữ mà họ đã phái sang nhiều năm trước, nay đã mất tích.

Tạ Tốn liền lên tiếng:

– Các ngươi là ai, ta đâu cần biết. Chúng ta chỉ khấu đầu quì xuống trước giáo chủ Minh giáo Trung Nguyên mà thôi.

Tam sứ liền móc trong người ra sáu cái thẻ lệnh, mỗi người hai cái trong tay. Tên da đen Phi Châu sứ đưa tấm bài lên, trợn mắt trắng dã, chu môi dầy cộm mà trọ trẹ nói lớn:

– Đây là Thánh Hỏa lệnh của Minh giáo Trung Nguyên. Thấy lệnh như là thấy giáo chủ. Hai ngươi mau quì xuống ngay!

Núp sau rạng cây, Vô Kỵ thấy Thánh Hỏa lệnh không biết tại sao đã lọt vào tay Minh giáo Ba Tư thì ngạc nhiên vô cùng. Chàng chợt nhớ tới di ngôn của Thạch Phá Thiên là phải làm sao tìm lại cho được sáu tấm thánh Hỏa lệnh này thì chàng náo nức hết sức.

Bà bà nói:

– Ta đã ra khỏi Minh giáo rồi. Thánh Hỏa lệnh đối với ta không có nghĩa lí gì hết. Các ngươi mau cút khỏi Linh Xà đảo của ta ngay.

Bà bà chưa dứt lời thì tên Phi Châu sứ trọc đầu đã ném luôn một cái thẻ lệnh tới người Bà bà liền. Chiếc Hỏa lệnh bắn trúng chân bà nghe cái “chát” rồi bay vút trở lại nằm ngay trong tay của tên da đen rồi. Y hệt như cái thẻ bài có một sợi dây vô hình dính theo mà kéo nó về vậy.

Bà bà bị một thẻ lệnh trúng chân, hoảng hốt, tập tễnh chạy đi ngay. Không ngờ Bà bà tài nghệ cao siêu như vậy mà sau một đòn đã bỏ chạy. Tên Phi Châu sứ liền ném thêm tới người Bà bà một miếng Thánh Hoả lệnh nữa. Nghe tiếng gió mãnh liệt, Tạ Tốn biết Bà bà khó tránh được. Ông nhớ tới nghĩa cũ tình xưa nên phóng người tới, đưa đao ra đỡ cho Bà bà luôn. “Keng” một tiếng, cái thẻ bài đã dội trúng Đồ Long đao rồi bắn ngược trở lại trong tay tên Phi Châu da đen rồi. Nhưng cùng một lúc, Tạ Tốn lại bị Trung Đông sứ ném trúng một thẻ lệnh ngay chân khiến ông loạng choạng té xuống ngay. Bá Đa sứ thấy Bà bà đã chạy mất thì nàng tức giận, cầm hai cái Thánh Hỏa lệnh mà bắn luôn thật mạnh vào người Tạ Tốn.

Vô Kỵ thấy hai cái Thánh Hoả lệnh bắn tới nhanh như vậy, Tạ Tốn mà bị trúng thì sẽ bị thương nặng chứ không sai, nên chàng tung người ra mà bắt luôn hai tấm thẻ đó. Kì lạ thay, khi tay chàng sắp sửa nắm được cái thẻ đó thì tự nhiên nó đã chuyển hướng vụt bay trở về nằm trong tay Bá Đa sứ, còn tấm thứ nhì thì tự dưng xoay một cái, tụt ra khỏi tay của chàng rồi đổi chiều bắn trúng ngay vào ngực Tạ Tốn. Bị trúng một thẻ bài, Tạ Tốn thổ ra một búng máu tươi, bỏ rơi đao Đồ Long mà té ngửa xuống đất, hết cục cựa.

Chàng đang vừa ngạc nhiên vừa kinh hãi thì hai tên Phi Châu sứ và Trung Đông sứ đã cùng ném luôn hai tấm thẻ vào người chàng rồi. Vô Kỵ vội lách mình tránh thoát. Thấy không trúng, hai sứ liền ném luôn hai tấm thẻ vào người nhau chứ không thèm ném vào người chàng nữa. Vô Kỵ ngẩn người ra nhìn, không hiểu hai tên đó đang dở trò quái dị gì, tại sao lại phóng thẻ bài vào người nhau như vậy, thì hai tấm thẻ đã đụng vào nhau thật mạnh trên không trung nghe một tiếng “cảng” lớn. Tức thì hai tấm Thánh Hỏa lệnh đó đổi hướng thật nhanh, vù vù bắn luôn vào bắp đùi Vô Kỵ nghe “bộp, bộp”, rồi chúng lại bay vù trở về trong tay của hai tên sứ giả Ba Tư ngay lập tức. Bị bất ngờ trúng thế võ kì lạ đó, Vô Kỵ đau nhói, loạng choạng quị luôn xuống.

Linh Nhi thấy chàng bất ngờ xuất hiện thì nàng la lên thất thanh:

– Ngươi A Ngưu… Trời ơi, ngươi A Ngưu… Sao ngươi lại có mặt nơi đây?

Kêu lên xong, rồi nàng thấy Vô Kỵ bị trúng thương thì nàng lao người tới. Nhưng tên Trung Đông sứ đã xoay tay nắm lấy vai nàng lại khiến nàng tê tái, không còn sức đứng vững được nữa, ngã người xuống. Tên Trung Đông sứ, râu ria xồm xoàm, liền ôm ngay tấm thân dịu nhiễu của Linh Nhi vào lòng.

Trong khi đó, nàng Bá Đa sứ ném luôn tấm thẻ của mình vào một thân cây gần đó. Trúng thân cây một tiếng “bốp”, tấm thẻ dội lại bắn trúng ngay vào ngực Vô Kỵ nghe một tiếng “binh”, rồi nó lại bay trở về nằm trong tay của nàng một cách lanh lẹ, nhẹ nhàng. Vô Kỵ chưa hề thấy ai sử dụng thế những võ quái dị như vậy bao giờ. Thật là li kì.

Bị trúng hai đòn, ba thẻ của Tam sứ, hai chân tê cứng, ngực thì đau nhức vô cùng, chàng ngã lăn ra, chân khí bế tắc, mình mẩy cứng đơ, không động đậy được nữa. Vô Kỵ vừa tối tăm mặt mũi, vừa kêu “ủa” lên một tiếng. Chàng nhận ra ngay thế võ Tam sứ đã dùng giống hệt như Càn Khôn Đại Nã Di thần công vậy. Nhưng không hiểu sao nó lại khác biệt, biến hóa, quái dị, hết sức là biến ảo đến như thế.

Mỗi một chiêu thức của chúng rõ ràng là một thế võ tinh kì trong thần công được tính toán chi li cặn kẽ, đem ra sử dụng là không trật đâu một li, đúng là thoát thế từ Càn Khôn Đại Nã Di tâm pháp chứ không sai. Vì vậy mà ngay như chàng đây cũng không sao chống cự nổi. Như vậy là Tam sứ đã học qua Càn Khôn Đại Nã Di tâm pháp, môn võ bí truyền của Minh giáo bên Ba Tư rồi. Thảo nào mà họ mới ra tay có bốn năm đòn, sử dụng võ công kì dị của nước Ba Tư, là ba tay cao thủ Trung Nguyên bị chế ngự, đả bại ngay lập tức.

Tên da đen Phi Châu sứ cười ha hả, bước tới đánh ngay vào đầu Vô Kỵ. Triệu Mẫn đứng sau khóm cây, thấy tình trạng quá sức ngặt nghèo thì nàng vội vàng rút Ỷ Thiên kiếm, từ đằng sau phóng tới hớt ngang cái đầu trọc lóc của tên da đen. Hắn nghe tiếng gió, cúi đầu xuống tránh, rồi không quay lại, hắn đưa tay ra sau chộp luôn vào ngực của nàng. Ngay lúc đó, Trung Đông sứ thấy Triệu Mẫn xuất hiện, cũng liệng tấm bài trúng ngay lưng nàng khiến nàng ngã xuống. Nhờ vậy mà nàng tránh khỏi cái chộp của tên Phi Châu sứ. Nhưng rồi áo nàng cũng bị ngón tay của hắn móc trúng, bị sổ tung ra, phơi bày ra một bộ ngực trắng toát, thật to, thật tròn. Người nàng chưa kịp ngã xuống đất thì ngực nàng lại bị thêm một đòn Thánh Hoả lệnh của nàng Bá Đa sứ bắn tới nữa.

Bị hai thẻ bài, một ngay sau lưng, và sau đó một ngay trên bộ ngực trần, Triệu Mẫn mềm người, buông kiếm, ngã lăn ra đất, không còn sức nữa. Nàng nằm đó, tay chân tê liệt, không thể kéo áo lại, phơi hết cả ngực với cặp vú trần trước mặt mọi người. Tên da đen lúc đó mới quay lại, thấy thế thì hắn há hốc miệng ra. Hắn dương cặp mắt thao láo, trắng dã nhìn thẳng vào bộ ngực nõn nà của nàng mà không nói đươc một lời nào, như bị thôi miên vậy. Cặp môi dầy, thâm đen, rung lên liên hồi – chưa bao giờ hắn thấy một bộ ngực đẹp đẽ, trắng phau, tròn quay, phồng lớn và khiêu gợi đến như vậy!

Tên Phi Châu sứ nhếch môi cười, để lộ một hàm răng trắng ỡn:

– Hà… Hà…Hà…

Hắn đưa hai tay lên xoa lấy cái đầu trọc lóc, hai mắt trợn to, láo liên, cặp môi dầy há lớn như muốn thốt lên một tiếng kêu kinh ngạc, không ngờ.

Rồi như là không dằn được cơn nứng truớc thân hình tuyệt mỹ đó nữa, hắn từ từ đưa tay xuống lần vào nếp áo. Tức thì cái áo bào trắng tuột ra khỏi người, rơi xuống dưới chân hắn. Tên Phi Châu da đen đứng ngạo nghễ, thân hình trần truồng, lực lưỡng to lớn, đen thui chùi chũi, bắp thịt nổi lên cuồn cuộn. Con c-c dài ngoằng, to bự của hắn – đen mun như người hắn vậy – dương ra, nhổng lên trời, hùng dũng cương cứng trông đến khiếp đảm.

Vô Kỵ thấy hắn vứt bỏ quần áo trần truồng, mà mắt hắn thì cứ nhìn vào hai gò bồng đảo của Triệu Mẫn một cách xuất thần như vậy làm chàng nhớ tới một điều làm chàng nóng bừng cả người. Lúc trước, khi chàng luyện tập Càn Khôn Đại Nã Di tâm pháp, chàng đã lên cơn dâm mà hành hạ Tiểu Chiêu tơi bời. Môn võ đó tà đạo, càng học thì càng có máu dâm đãng, con người trở nên đạo tặc, lúc nào cũng cương nứng, chỉ muốn làm tình. Ba tên sứ giả Ba Tư này hiển nhiên là đã học qua thần công này rồi, thì dĩ nhiên chúng là những tên dâm thần, luôn luôn nghĩ tới chuyện đ- đéo. Vì thế mà khi Triệu Mẫn phơi vú hấp dẫn như vậy là tên Phi Châu sứ liền lên cơn dâm ngay, không kềm hãm lòng dục được là vậy. Chàng lại biết là một khi nhìn thấy bộ ngực trần của Triệu Mẫn, bất cứ ai đó trên cõi đời này, đều phải động dâm, không kềm hãm được. Tên Phi Châu sứ dâm đãng cũng đang ở trong tình trạng này, làm sao mà khác được?

** CHÚ Ý MỘT VÀI CHƯƠNG SAU CỰC NẶNG. MONG CÁC ĐẠO HỮU GIỮ VỮNG BẢN TÂM