Chương 59: Quyết đinh của Bất Hối

Chương 59 Quyết đinh của Bất Hối

Vô Kỵ đứng lên hớp một hơi rượu rồi lên tiếng:

– Minh giáo chúng ta nay đã bình định. Đối ngoại thì chia vui sẻ ngọt với cac đại môn phái, cùng nhau hợp lực dành lại đất nước trong tay rợ Hung. Đối nội thì lớp lang trật tự, tả hữu hai sứ đều hiện diện. Tứ Hộ pháp, Ngũ Tảng nhân, Ngũ Hành kì cùng chung một trướng. Thật là hơn cả sự mong mỏi của ta.

Chàng nói qua loa vài lời cám ơn rồi ngồi xuống rồi hỏi Dương Tiêu:

– Người đứng đầu Tứ hộ pháp là ai vậy? Ta chỉ mong sao vị này xuất hiện, như vậy thực lực của Minh giáo ta mới thật là toàn hảo.

Dương Tiêu trả lời:

– Thưa giáo chủ, người đứng đầu Hộ pháp – trên cả Bạch Mi Ưng vương, Kim Mao Sư vương, Thanh Dực Bức vương – có biệt hiệu là Tử Sam Long vương. Người này đã mất tích trên cả chục năm nay rồi.

Vô Kỵ nói:

– Người này ngôi vị còn trên cả ông ngoại thì chắc ông ta võ công phải cao cường lắm. Không hiểu tại sao lại bỏ đi như vậy.

Dương Tiêu liếc nhìn Phạm Dao một cái thật nhanh rồi đáp:

– Mỗi Hộ pháp có một tài nghệ đặc sắc riêng. Nhưng đặc biệt là Tử Sam Long vương chính là một người đàn bà, mà lại là người nước Ba Tư chứ không phải là người Trung Hoa. Nàng nguyên là một thánh nữ của tổng đàn Minh giáo bên sứ Ba Tư phái sang, sau đó được Thạch giáo chủ nhận làm con nuôi. Vì thế nên ba Hộ Pháp vương kia đều đồng lòng chịu lép vế nằm dưới danh hiệu của nàng là vậy. Sau đó mới có một câu xưng tụng tứ Vương trấn giữ Hộ pháp tứ phương của Minh giáo: “Tử Bạch Kim Thanh, Sam Mi Mao Dực, Tứ Vương Hiển Danh, Long Ưng Sư Bức”. Nhưng người đứng đầu lại là một nữ vương.

Vô Kỵ nghe vậy thì ngạc nhiên:

– Thế kia à… Không ngờ Tử Sam Long vương lại là một người đàn bà.

Dương Tiêu gật đầu:

– Thưa giáo chủ, thật ra lúc đó, Tử Sam Long vương là một người nữ tử rất trẻ đẹp, nàng phải lòng một người ngoại giáo khiến mọi người đều bất bình. Tuy ai nấy đều ngăn cản, nhưng nàng ta nhất định cưới người đó làm chồng, ngay cả Thạch giáo chủ cũng không thể nói sao cho nàng đổi lòng được. Đám cưới xong là nàng theo chồng đi đâu biệt tích.

Vô Kỵ liền quay qua hỏi Phạm Dao:

– Thế thì Phạm hữu sứ sau mấy chục năm bôn ba, hữu sứ có nghe tin tức gì của Tử Sam Long vương hay không?

Phạm Dao ngập ngừng, ậm ừ đáp:

– Thưa giáo chủ…ta không… chẳng biết… ta không hề nghe gì về nàng cả…

Vô Kỵ bèn nói qua chuyện khác:

– Ta sẽ đi hải ngọai đón nghĩa phụ về trong nay mai. Một nhà đoàn tụ, thật là vui sướng.

Mọi người nghe vậy thì đều gật đầu đồng ý.

Rồi chàng hỏi Dương Tiêu:

– Dương tả sứ vẫn không ngại ngùng gì về vụ của ta Bất Hối chứ hả?

Dương Tiêu gật gù:

– Ta cho đây là một cơ hội tốt để Minh giáo và Võ Đang giao thân tương trợ. Vả lại đó cũng là ý muốn của Bất Hối, ta không cản.

Vô Kỵ nhớ lại hôm qua, khi Viễn Kiều, Liên Châu tới để đem Lê Đình về Võ Đang dưỡng thương thì Bất Hối tìm chàng mà nói:

– Thưa giáo chủ, xin giáo chủ cho thuộc hạ hỏi một điều.

Vô Kỵ thấy hai mắt nàng ướt đẫm nước mắt, có vẻ ngập ngừng thì chàng nói:

– Bất Hối, tuy hai ta xa nhau gần chục năm nay, nhưng tình thân vẫn như thuở nào. Sao ta lại e dè, khách sáo như vậy?

Bất Hối nắm lấy tay chàng mà nói:

– Vô Kỵ đại ca… xin giáo chủ cho phép ta được xưng hô như vậy… tuy bao năm xa cách, nhưng lúc nào ta cũng nhớ tới đại ca, coi đại ca như một người ngươi ruột. Nay gặp lại, ta mừng vô cùng, nhưng ta lại không có dịp để tâm sự với đại ca, xin đại ca đừng trách.

Vô Kỵ lắc đầu:

– Tất nhiên là ngươi không trách ta rồi, ta đừng để ý vào chuyện đó nữa. Ta muốn hỏi ngươi điều gì vậy?

Bất Hối nhìn chàng nói tiếp:

– Mẫu thân ta trước khi chết, muốn ta có ngày nay nên đã nhờ đại ca đem ta về với cha ta. Sau bao nhiêu gian khổ, vạn trùng nguy nan, nếu không có đại ca thì ta đâu có ngày nay. Điều này ta bao giờ cũng ghi nhớ. Mẫu thân ta dưới tuyền đài chắc chắn cũng không quên ơn này đâu.

Vô Kỵ bóp lấy tay nàng mà nói:

– Ngươi mà không đưa ta tới Tây Vực thì làm sao mà ngươi gặp cơ may học được Cửu Dương chân kinh để có thể tránh cái bạo bệnh của Huyền Minh hàn khí mà sống tới ngày nay cho được? Bất Hối, ta đừng có nhắc đến chuyện ơn nghĩa này nữa.

Bất Hối mím môi lại, hỏi chàng:

– Nhưng có một điều… Đại ca… có phải lúc trước… mẫu thân ta… không tốt với Ân lục hiệp… phải không?

Vô Kỵ lắc đầu nói:

– Mấy chuyện của người lớn, sao ta quan tâm đến làm gì? Vả lại đó là chuyện xa xưa, nên quên đi, cho nó đi vào quá khứ. Không nên vấn vương vào nó nữa. Ta còn có cả một tương lai trước mắt, bao nhiêu điều phải làm, phải lo. Ta còn phải nghĩ tới thân mình nữa chứ.

Bất Hối nhìn thẳng vào mắt chàng, nước mắt chạy quanh:

– Vậy thì ta đã nghĩ kĩ rồi. Vô Kỵ đại ca… ta đã nhận lời… theo Ân lục hiệp đi về Võ Đang rồi…

Vô Kỵ nghe nói vậy thì chợt nhớ tới cảnh Lê Đình uống lầm thuốc “Hoả Tiềm Hoan” đè Bất Hối xuống mà làm tình không ngừng, cho đến khi kiệt sức mà vẫn không tha. Chẳng lẽ sau cơn hành dâm đó, Bất Hối đã cảm thấy mình đã tùy thuộc vào Ân Lê Đình hay sao? Chàng thở mạnh, bàng hoàng:

– ngươi… ngươi có chắc chưa?

Bất Hối gật đầu:

– Ta chắc rồi… Mẫu thân ta đã làm ông đau đớn… nhưng ông là người tốt… ông ấy thương ta… mà ta cũng thương ông ấy nữa…

Nói xong, Bất Hối mỉm cười qua màn lệ. Hình như nàng lộ vẻ vui mừng là đã có dịp thố lộ ra hết tâm tư mình cho Vô Kỵ biết vậy. Bất chợt, nàng quay người bước nhanh ra ngoài, để lại Vô Kỵ đứng bần thần, bỡ ngỡ nhìn theo. Hoá ra nàng thương yêu Lê Đình là cũng vì Hiểu Phù mà ra chứ không phải lí do nào khác. Ngay hôm đó Bất Hối đi theo Lê Đình lên núi Võ Đang.

Nhớ tới đó, Vô Kỵ thở dài, buồn vui lẫn lộn. Bất Hối đối với chàng quả thật như là một người ta gái. Nhưng tình ngươi ta này, ngay từ khi hai người còn nhỏ, đã có điều khúc mắc rồi. Chàng là người đã làm tình với cả mẫu thân lẫn con. Mẫu thân trước, con sau – làm đủ kiểu, không thiếu trò gì. Cuộc hành dâm nào cũng tràn đầy hứng tính, đam mê, cuồng vã. Sau đó chàng biết là tình cảm giữa chàng với Bất Hối rất còn phiên phiến. Nó chưa đến độ say ngất như giữa chàng với Cửu Chân, nó cũng chưa đến độ thân tình như giữa chàng và Linh Nhi, mà nó cũng chưa đến độ nồng thắm như giữa chàng với Chỉ Nhược.

Điều đó dễ hiểu vì Cửu Chân dâm đãng, cho chàng đút vào tất cả các lỗ, kể cả lỗ đít, còn Linh Nhi thì trần đời, sẵn sàng thỏa mãn chàng, không ngại chuyện sờ l-n bú cu, và Chỉ Nhược thì say mê trao cả trinh tiết một đời nữ tử cho chàng.

Có lẽ lí do chính là chàng đã làm tình với Bất Hối trong lúc nàng còn quá nhỏ, tình cảm trẻ thơ còn hời hợt. Nay nàng đã lớn, hiển nhiên là phải có một đời sống, một cảm khoái riêng tư, mà trong đó chàng dự phần rất ít. Cái chuyện nàng đã theo Lê Đình để trao thân gửi phận suốt đời là do chính nàng tự ý lựa chọn, đó là một điều tốt cho nàng, không thể chối cãi được. Nhưng không hiểu sao Vô Kỵ vẫn thấy thương tiếc trong lòng.

Chàng thẫn thờ đưa chén rượu lên uống một hơi hết sạch…

Ăn uống no say xong, Phạm Dao đưa Vô Kỵ, lúc đó nửa say nửa tỉnh về khách sạn an nghỉ. Đứng trước cửa phòng, Vô Kỵ gõ nhẹ mấy cái. Có tiếng lích xích loang xoang vang lên rồi cánh cửa hé mở ra. Khuôn mặt trẻ đẹp của Tiểu Chiêu ló ra ngoài. Thấy Vô Kỵ, nàng tươi hẳn mặt lên, hai mắt xanh tươi lóng lánh. Nàng nhoẻn miệng cười làm lộ hai đồng tiền lên trên má khiến mặt nàng đã xinh đẹp rồi trông lại càng có duyên thêm. Nàng mở rộng cửa ra rồi reo lên:

– Thưa giáo chủ đã về!

Rồi nàng thấy chàng chếch choáng hơi men, mặt mũi đỏ gay thì nàng vội nói:

– Để nô tỳ pha nước cho giáo chủ rửa mặt nhé.

Phạm Dao thấy mặt của Tiểu Chiêu thì ông bất chợt la lên:

– Ủa… nữ tử này… nữ tử này…

Tiểu Chiêu trợn mắt lên, nhìn ông ngạc nhiên. Phạm Dao ngẩn người một tí rồi quay người bước đi, miệng lẩm bẩm:

– Không phải… Giống quá… thiệt tình giống quá…

Tiểu Chiêu dương cặp mắt to tròn lên, nhìn theo Phạm Dao mà không hiểu gì cả.

Vô Kỵ nhìn xuống sợi dây xích cột chân Tiểu Chiêu mà nói:

– Tiểu Chiêu, ngày mai ta đưa cô đi gặp Triệu cô nương mượn Ỷ Thiên kiếm cắt đứt sợi xích này cho cô nghe.

Tiểu Chiêu nghe vậy thì cả mừng. Nàng reo lên, mắt xanh hí hửng, miệng cười có lúm đồng tiền:

– Nếu được như vậy thì nô tỳ rất mang ơn giáo chủ. Bỏ được cái sợi dây vướng víu này thì thật là nhẹ người.

Trong cơn say rượu, Vô Kỵ nhìn thấy Tiểu Chiêu vui mừng, mặt mày hớn hở, thật là xinh đẹp muôn phần. Người chàng đang hâm hấp vì hơi men, nay bỗng lại nóng bừng vì cơn nứng. Cái cảm giác mất mát đi một Bất Hối buổi sáng thì bây giờ lại phải được đền bù bởi một Tiểu Chiêu tối nay làm chàng rạo rực hứng tình, nổi dâm. Vô Kỵ thầm nghĩ mình đang lâng lâng vì chất rượu, bây giờ mà ôm được một Tiểu Chiêu trẻ đẹp trong tay, làm tình với một thân hình bé bỏng mềm dịu đó một trận thì thật đúng là được nhập vào cõi thiên thai chứ không sai.

Chàng liền giả bộ loạng choạng bước vào phòng, làm như muốn té. Tiểu Chiêu thấy thế liền đưa tay ra nâng đỡ chàng lại. Vô Kỵ thừa dịp vòng tay ra ôm luôn lấy người nàng. Tiểu Chiêu để mặc cho chàng dựa vào người mình mà nói khẽ:

– Giáo chủ hôm nay quá chén rồi đó. Thôi để nô tỳ đưa giáo chủ lên giường yên nghỉ.

Ôm được một thân người ấm áp, mềm mỏng trong lòng, mũi lại được ngửi thấy một mùi thơm ghê hồn mà chỉ có trên người nữ tử trinh nguyên xử nữ, chàng sướng mê đi. Khi Tiểu Chiêu dìu chàng tới đầu giường, đỡ chàng nằm xuống thì chàng kéo luôn người nàng theo. Cả hai người đều ngã xuống giường cùng một lúc. Tiểu Chiêu kêu lên một tiếng:

– Aí….

Tức thì Vô Kỵ nắm vạt áo nàng mà kéo ra ngay. Khi thấy hai cái vú trắng phau hiện ra là chàng dí mặt vào caí khoảng ngực thơm phức đó liền. Chàng nhắm nghiền mắt lại, vừa hít hà, vừa dấm dúi mũi mình trên hai gò vú no tròn đó. Con cu của chàng càng lúc càng sừng cứng lên.

Tiểu Chiêu rùng mình một cái. Nàng cảm thấy rõ ràng khuôn mặt nóng bừng, đầy hơi men của Vô Kỵ chà xát lên vú mình. Hai đầu vú nàng tự dưng săn cứng lại. Thay vì đẩy mặt chàng ra, nàng lại ôm lấy đầu chàng mà nói nhỏ, như rên lên:

– Giáo chủ… giáo chủ…

Vô Kỵ chúm môi bú mạnh lên hai đầu vú nhỏ bé nhưng cứng ngắc đó. Tay chàng đưa xuống, đút vào quần nàng, rờ lên khoảng lông tơ mịn màng. Tiểu Chiêu lim dim cặp mắt, mím môi lại, rướn người lên như đón nhận sự xâm nhập của bàn tay và cái miệng của chàng. Vô Kỵ được đà, làm tới luôn. Chàng liền tuột quần nàng xuống.

Bất chợt Tiễu Siêu mở choàng mắt ra. Nàng la lên:

– Trời ơi… Mẫu thân… Giáo chủ… không được đâu…

Kêu lên xong là nàng đẩy mạnh người Vô Kỵ ra. Nàng ngồi bật dậy, đưa tay kéo áo che ngực lại, rồi leo nhanh xuống giường.

Đang say mê ôm chặt người đẹp mà lại bị đẩy ra khỏi người nàng, nằm bật ngửa ra giường, Vô Kỵ ngạc nhiên không biết tự dưng tại sao Tiểu Chiêu lại có được một sức mạnh như vậy. Khác với những lần trước, hành động từ bỏ, hối hả trốn chạy của nàng giống như là nàng thấy mẫu thân nàng đang đứng đâu đó dòm chừng nàng lom lom vậy.

Chàng gọi với theo:

– Tiểu Chiêu… cô lại đây…

Nhưng nàng vẫn không quay lại, chạy biến ra ngoài. Vô Kỵ định lớn tiếng kêu nàng trở lại một lần nữa, nhưng rồi chàng lại thôi. Với địa vị một giáo chủ, chàng có quyền bắt Tiểu Chiêu ở lại mà hầu hạ mình. Và Tiểu Chiêu cũng phải tuân theo mà thôi. Nhưng chàng lại không làm như vậy. Bởi vì không bao giờ chàng coi Tiểu Chiêu là một người hầu kẻ tớ cả.

Chàng ngồi chống tay, nhìn theo nàng mà thở dài. Tình cảm giữa chàng và Tiểu Chiêu kì lạ lắm. Chủ không ra chủ, tớ không ra tớ. Người yêu không chắc là đúng, mà người tình chắc cũng sai. Vì hai người chưa hề tỏ tình thương yêu với nhau một lần nào cả, và cũng không bao giờ tìm gặp, hò hẹn nhau mỗi khi lên cơn dâm nứng, hứng tình. Trước khi vào hầm đá, chàng chỉ thấy thương xót cho nàng thôi, vì tình cảnh thương tâm, vô gia đình của nàng. Sau khi ra khỏi hầm đá, qua vài phen hai người chung đụng tràn đầy dục tính, chàng lại cảm thấy nó pha lẫn thêm sự thương yêu, mà sự thương yêu đó chàng không sao định nghĩa cho được. Tuy trong hầm đá, chàng đã được nàng bú cu, sục củ (chàng không biết là nàng còn cho chàng đút vào đít nữa), nhưng sự kiện đó không đủ để hai người trở thành một cặp tình nhân khắng khít.

Chàng không say mê nàng như say mê Cửu Chân, không nhớ nhung nàng như nhớ nhung Linh Nhi, không âu yếm nàng như âu yếm Chỉ Nhược. Vậy mà không hiểu sao chàng lại thấy mình hình như rất là nặng tình với Tiểu Chiêu, hơn cả với ba nàng kia nữa kìa. Phải chăng là vì chàng chưa hề được gần gũi, làm tình, chiếm trọn cơ thể nàng, hay là vì nàng còn quá trẻ tuổi, mang đầy vẻ ngây thơ trong trắng?

Vô Kỵ nằm vật người xuống. Đầu óc chàng chùng xuống bởi men rượu rêm người, trí óc chàng lồng bồng, phiêu du. Nhưng con cu của chàng lại quá sức nhức nhối vì nó hoàn toàn không được thỏa mãn một tí nào trong cơn dâm nứng cứ dâng lên từng hồi…