Chương 54 Khổ đại sư
Triệu Mẫn bước vào phòng, thấy nhị lão đứng xớ rớ một góc, rối liếc qua thấy hai chị ta Chỉ Nhược ôm nhau khóc thút thít ở giữa phòng – mà Tú Uyên thì quần áo xốc xếch, tóc tai tơi bời, thân thể nhầy nhụa – làm nàng ngạc nhiên. Còn một góc kia thì lại thấy sáu tên võ sĩ đứng lớ ngớ tồng ngồng, tô hô ở truồng, cu dái lòng thòng đua ra trông khiếp đảm. Nàng nhíu mày, đua mắt nhìn mọi người rồi tới nhị lão chờ đợi câu trả lời.
Đứng trước mặt nàng, sáu tên võ sĩ kinh hoàng, chết trân, cứng người, không dám lấy quần mặc vô mà lại không dám phạm thượng nên chỉ có thể vội vàng lấy tay che cu dái lại. Tên cai tù thì sợ mất hết hồn vía, cứng lưỡi không sao – hay đúng hơn là không dám – nói lên một lời. Lộc Trượng Khách cũng hoảng kinh, thấy Chỉ Nhược đứng đó, lỡ nàng khai ra là vừa bị lão hành hạ, bức dâm tàn nhẫn thì lão không biết bào chữa ra sao.
Chỉ có Hạt Bút Ông, tuy trong lòng run sợ lắm, là còn có chút bình tĩnh. Võ công của lão cao siêu vượt bực, nhưng lão lại có tính nhát uy, sợ quyền. Lão nghĩ cớ sự như vầy thì cách tốt nhất là đổ riết tội vạ cho tên cai tù và đám võ sĩ, chối hết là xong. Lão cúi người về hướng Triệu Mẫn mà nói:
– Thưa quận chúa, chúng ta đi qua, nghe tiếng ồn ào thì mới hay bọn này bắt người đem tới đây mà bày trò vui thú càn bậy.
Tên cai tù nghe lão nói vậy thì sợ quá. Ban đầu hắn còn mong là nhị lão thương tình tìm câu chống chế, giúp hắn tai qua nạn khỏi, nhưng khi nghe như vậy thì hắn biết ngay lão muốn qui hết lỗi lên đầu mình rồi. Hắn vôi vã quì vập xuống, van lạy Triệu Mẫn:
– Thưa quận chúa, kính xin quận chúa rũ lòng…
Triệu Mẫn cau mày gạt phắt đi:
– Ai đưa mấy cô này tới đây?
Tên cai tù líu lưỡi, ú ớ:
– Thưa… thưa…
Triệu Mẫn không thèm nghe nữa. Nàng quay qua nói với đầu đà:
– Khổ đại sư, ta xin lỗi đại sư là những tên này đã làm những điều xằng bậy trong chốn chùa chiền này. Ta quả thật không biết cớ sự như vậy.
Cứ nghe lời nàng nói thì nàng có vẻ coi trọng lão đầu đà này lắm. Khổ đầu đà không nói năng gì cả, mặt mũi lầm lì, chỉ nhếch mép phát ra một tiếng bằng mũi:
– Hừ…
Tên cai tù nghe nàng kể tội hắn, rồi thấy thái độ của đầu đà như vậy thì hắn quay sang Khổ đầu đà mà cúi lạy như tế sao, trán hắn đập xuống sàn nghe cồm cộp:
– Xin quận chúa tha cho… Xin Khổ đại sư rộng lòng từ bi… Con biết lỗi con rồi, nhất là nơi chốn thiền môn không nên làm bậy…
Triệu Mẫn nhìn lên cảnh Chỉ Nhươc, Tú Uyên đang ôm nhau mặt mũi chan hòa, đau khổ, người ngợm nhoè nhoẹt tinh khí thì nàng tức giận, quắc mắt nhìn xuống tên cai mà nói thõng:
– Tội mi đáng chết!
Tên cai chưa kịp mở miệng van xin thì Khổ đầu đà đã tiến tới một bưóc đưa ba ngón tay lên. Tức thì có ba luồng chỉ phong từ ba ngón tay phóng ra, phát ra ba tiếng “xì, xì, xì”, bắn tới xuyên thủng hai con mắt và cổ họng của tên cai tù rồi. Hắn bật người ra phía sau, máu me tung tóe, gục chết mà không nói thêm được một lời. Mọi người thấy Khổ đầu đà bất ngờ sử một thế chỉ công cực kì mạnh bạo, kì ảo, hạ sát tên ma cô gian hùng thì đều nín thở.
Triệu Mẫn mặt mày vẫn lạnh tanh, ngần ngừ một tí rồi quay mặt đi mà nói:
– Còn mấy tên kia, xin tùy đại sư sử liệu.
Đường đường là một quận chúa, quyền uy sinh sát trong tay, tính của nàng là luôn luôn trực diện với mọi vấn đề để mà giải quyết một cách nhanh chóng. Nhưng hôm nay bỗng sao nàng không thể làm như vậy được. Nàng quay đi vì không muốn ngó tới mặt sáu tên dâm dục hắc ám đó mà cũng có thể là nàng không muốn nhìn tới hình dạng sáu tên thô bỉ, ở truồng, lông lá um tùm, cứ đưa sáu con cu, sáu bìu dái ra lủng lẳng trước mặt mình. Tuy chúng cố gắng lấy tay bụm háng nhưng cũng không làm sao che dấu được hết những miếng thịt thòng lòng đen đủi, những miếng da nhăn nheo lông lá.
Khổ đầu đà nghe nàng nói thì nhìn nàng rồi liếc qua đám côn đồ, vẫn không lên tiếng, ông đưa ngón tay lên cổ mà cứa ngang một cái. Sáu tên khốn nạn thấy thế thì hốt hoảng, quì xuống van xin loạn xì ngầu cả lên. Khổ đầu đà quắc mắt, nhìn đám võ sĩ đằng sau mà hất hàm một cái. Đám võ sĩ chạy đến, kéo sáu tên đứng lên, sắp thành một hàng đứng run rẩy truớc mặt ông. Một tên võ sĩ dâng lên cho ông một đao. Đầu đà đưa tay cản lại, lắc đầu ra điều ông không cần. Hóa ra Khổ đầu đà bị câm (nhưng hiển nhiên là không điếc), thảo nào mà từ đầu tới giờ ông không nói một tiếng nào.
Sau đó Khổ đầu đà tiến tới, từ từ đi qua sáu tên. Ông đưa tay ra sờ đầu một đứa, vỗ má đứa kia, nắn vai đứa nọ. Tên nào mà bị đầu đà đụng nhẹ tới một cái là bắn người đi, bay vào vách, tung vào góc phòng, như bó giẻ vậy. Đứa thì bị nứt đầu, đứa thì bị trẹo quai hàm, đứa thì bị trật xương vai. Bọn chúng nằm một đống, rên rỉ không ngớt. Mọi người thấy Khổ đầu đà, một lần nữa, biểu diễn công phu trừng phạt lũ vô lại một cách nhẹ nhàng mà uy lực kinh người như vậy thì lấy làm khiếp đảm.
Huyền Minh nhị lão trông thấy cũng phải khâm phục. Khi Khổ đầu đà đụng vào người chúng, ông đã truyền công lực vào đả thương chúng rồi sau đó nhấn mạnh thêm chân khí để đẩy bắn chúng ra xa. Bao nhiêu công phu đó xảy ra trong khoảnh khắc. Cái khó là cách thu phát công lực, khi thì thẳng thừng như đoản côn để đánh vỡ đầu, khi thì cuốn xoáy như nước lũ để bẻ trật xương. Nhị lão tự nghĩ mình muốn xuất chiêu một cách nhanh chóng, tinh vi và nhẹ nhàng như thế cũng không được.
Sau khi thấy Khổ đầu đà trừng phạt lũ côn đồ xong, Triệu Mẫn đưa mắt nhìn tới Chỉ Nhược, thấy nàng trẻ đẹp như một đoá hoa thì lên tiếng nói:
– Thế ra là Chu cô nương của phái Nga Mi đấy à.
Chỉ Nhược nghe Triệu Mẫn nhắc tới tên mình thì nàng đưa mắt nhìn lại nhưng không trả lời. Triệu Mẫn mỉm cười:
– Ta nghe nói là sư phụ cô tuyệt thực, không ăn mà chỉ uống mấy ngày nay. Thân thể suy yếu, ta rất quan tâm…
Chỉ Nhược mím môi, ngó đi nơi khác, coi những lời đó như là đãi bôi. Triệu Mẫn chăm chăm nhìn nàng, uốn môi cong lên:
– Ta còn nghe nói là mấy ngày trước, cô nương đã dùng kiếm đả thương vị Trương giáo chủ của Ma Giáo phải không?
Không nghe Chỉ Nhược trả lời, Triệu Mẫn vẫn cười, hỏi tiếp:
– Trương giáo chủ tài ba như thế, làm sao mà cô đánh thắng người ta được? Chắc là Trương giáo chủ cố ý nhường tay mặc tình cho cô đâm chém chứ gì?
Chỉ Nhược nghe thế thì mặt đỏ bừng lên nhưng vẫn không lên tiếng.Triệu Mẫn tiến tới gần Chỉ Nhược, nheo mắt, hai đuôi mép cong lên, nói:
– Cô nương nói thật đi. Giữa hai người phải chăng đã có sự qua lại gì đó hay không?
Chỉ Nhược nghe Triệu Mẫn cứ hỏi về Vô Kỵ, người yêu của mình thì thầm nghĩ:
– “Nữ tử này là ai mà cứ nhắc đến chàng? Chẳng lẽ hai người có tình ý gì với nhau chăng?”
Thấy nàng vẫn không trả lời thì Triệu Mẫn nhìn ngắm Chỉ Nhược từ đầu tới chân rồi cười mũi một cái:
– Chu cô nương còn trẻ đẹp, mà lại là đệ tử đắc ý của Diệt Tuyệt sư thái. Vì vậy mà cô không thèm nói chuyện với ta chứ gì.
Triệu Mẫn cầm một thanh đao của tên võ sĩ đưa tới gần mặt của Chỉ Nhược mà nói:
– Chắc cô ỷ là cô đẹp đẽ nên cô tự cao. Để ta làm bộ mặt của cô giống như vị đại sư kia. Như vậy coi cô có còn kênh kiệu nữa hay không.
Nói xong, Triệu Mẫn đặt lưỡi đao chạm lên mặt của Chỉ Nhược khiến nàng mở to mắt ra, sợ hãi kinh hoàng. Ai chứ nữ tử trông đẹp đẽ mà thật ra dữ dằn này nó nói là nó dám làm chứ không chơi. Nó đã nhơn nhơn không nương tay hạ lệnh cho lão đầu đà xấu xí kia đánh chết và trừng phạt bọn chó dâm kia một cách thảm khốc, không thấy sao? Thấy vẻ run rẩy của Chỉ Nhược, Triệu Mẫn mỉm cười hỏi dọa:
– Chu cô nương khai hết sự thật cho ta nghe đi… Cô tài ba gì… Sao Trương giáo chủ lại cho cô đả thương như vậy… tại sao? Nói đi, không thì…
Nhưng Chỉ Nhược vẫn không thèm trả lời. Nàng mím môi, quay mặt đi, hai mắt nhắm nghiền, nước mắt tuôn ra nơi khóe mắt. Trước sự bướng bỉnh của Chỉ Nhược như vậy, Triệu Mẫn cười khì một tiếng rồi nói:
– Đây là tại cô tự ý muốn chước họa vào thân đó nhé.
Nói xong Triệu Mẫn dơ đao lên mà rạch luôn vào mặt Chỉ Nhược.
Bất chợt có một vật gì đó bay vào đẩy đao đi nghe “choang” một tiếng, làm lưỡi đao văng ra xa. Triệu Mẫn ngạc nhiên, cánh tay bị rung động đến tê chồn. Nàng lùi lại vài bước, nhìn lên thì thấy bóng một người bung cửa sổ nhẩy vào đứng kế Chỉ Nhược. Nàng định thần mới hay người đó là Vô Kỵ – chàng đang đưa tay ra mà ôm Chỉ Nhược vào người.
Huyền Minh nhị lão bỗng thấy Vô Kỵ bất kì xuất hiện, đánh bạt đao trên tay Triệu Mẫn thì vội vàng nhẩy đến bảo vệ nàng. Hai lão song song đồng phóng chưởng ra, mỗi người một phía, vào hai bên hông chàng liền. Vô Kỵ đưa tay ra đón đõ lấy chưởng của hai lão già luôn. “Bốp” một tiếng lớn, hai luồng kình phong chạm vào nhau làm không gian như khuấy động. Chỉ Nhược đứng gần chàng chịu đựng không nổi, sắp sửa qụy xuống thì Vô Kỵ vội vàng đỡ nàng lên, ôm luôn vào lòng. Lúc đó Nhị lão lùi ra sau vài bưóc, đứng hai bên Triệu Mẫn, thủ thế mà chờ lệnh.
Chỉ Nhược thấy lưỡi đao đưa tới mặt mình, chăc chắn là mặt mình sẽ bị tàn hủy rồi. Nhưng rồi bỗng có một người từ trên trời phi xuống, đẩy đao đi mất. Người đó đối chưởng với nhị lãi khiến nàng ngộp thở, rồi sau đó nàng bị kéo sát vào người khiến mũi nàng dí ngay vào ngực người đó. Trời ơi! Đây là cái mùi đặc biệt của những đàn ông con trai trên đời này đó mà! Cái mùi tuy lạ lùng đối với các nữ tử đương thì như nàng chẳng hạn, nhưng khi ngửi tới là tất cả các nữ tử đều nhận ra ngay, không thể lầm được. Cái mùi của nam giới đó đã khiến các nữ giới nhiều khi làm bộ nhăn mặt, đẩy đưa, chê bai, nhưng thật ra trong lòng thì lại hân hoan, chờ đợi, đón nhận, không có là không xong!
Khi nàng cảm đươc cái hơi người toát ra từ thân thể đó thì nàng nhận ra ngay đó là cái hơi hướng của “ân nhân đại ca”, cái mùi mà nàng hằng tưởng nhớ, không bao giờ quên được trong đời. Nàng mừng rỡ ngưóc mắt lên thì thấy liền khuôn mặt ngươi tuấn của Vô Kỵ. Trời ơi, Vô Kỵ chính là “ân nhân đại ca” hay sao? Như vậy là chàng lại ra tay cứu đời mình một lần nữa à? Phải chăng người yêu của nàng hóa ra cũng là người ơn của nàng, người mà nàng đã trao trọn cuộc đời trinh trắng? Sao lại có sự trùng hợp kì lạ như vậy?
Chỉ Nhược run run hỏi Vô Kỵ:
– Vô Kỵ đại ca… đại ca… ta nhận ra rồi… có phải trong rừng…
Vô Kỵ nhìn xuống khuôn mặt khả ái của nàng mà mỉm cười, gật đầu. Thấy chàng công nhận là đúng thì Chỉ Nhược liền úp má nàng sát vào ngực của chàng mà cảm thấy lòng dạ vô cùng sung sướng. Bây giờ mà có trăm đao vạn kiếm đâm chém vào người nàng thì nàng cũng không còn sợ nữa! Nỗi bứt rứt, khúc mắc, tranh chấp giữa tình yêu và tình dục, giữa người yêu và người mộng đã tan biến, không còn nữa. Cả hai người kia, môt người thương yêu, một người nhung nhớ, hóa ra chỉ là một.
Thật ra trong thâm tâm của nàng, nhiều khi nàng mong uớc Vô Kỵ. chính là vị ‘ân nhân đại ca” đó. Bây giờ nó đã trở thành sự thật. Sau bao nhiêu tủi nhục, ức hiếp, tư dưng bây giờ nàng cảm thấy nàng là một người may mắn, hạnh phúc, vui sướng nhất trên trần đời…
Thì ra Vô Kỵ, Dương Tiêu và Nhất Tiếu núp ngoài cửa sổ nãy giờ. Khi Triệu Mẫn ra tay rạch mặt Chỉ Nhược thì chàng không chân chừ nữa, vội vàng móc túi ném cái bông hoa vô cứu nguy Chỉ Nhược. Vô Kỵ nhẩy vô phòng xong là Dương Tiêu, Nhất Tiếu liền phi thân theo vào. Hai người đứng hai bên chàng bảo vệ.
Triệu Mẫn thấy Vô Kỵ và Chỉ Nhược hai người cứ ôm nhau – chàng thì xiết chặt lấy nàng, nàng thì ép sát vào ngực chàng – thì nàng trố mắt ra nhìn. Ánh mắt của nàng thật là kì dị, vừa chế diễu, vừa ngạc nhiên, vừa ganh ghét, vừa tức giận khiến Vô Kỵ liền buông Chỉ Nhược ra.
Triệu Mẫn lại nhìn thấy cái vật mà Vô Kỵ dùng để đánh văng cao đao trong tay mình đi chính là cái bông hoa nạm kim cương mà nàng đã biếu tặng chàng lúc trước thì nàng xụ mặt xuống. Cái bông hoa bị gẫy làm đôi, nằm chỏng lọng dưới đất. Vẻ không vui, giận dỗi của nàng khiến Vô Kỵ vội vàng bước tới nhặt cái bông lên rồi nói chữa:
– Ta xin lỗi… trong lúc vội vã, ta không có gì ngoài cái bông hoa này trong túi… thôi để ta tìm thợ giỏi sửa lại…
Triệu Mẫn nghe vậy thì đổi mặt làm vui, nàng nói:
– Được rồi, vậy thì công tử đi đi.
Vô Kỵ nắm tay Chỉ Nhược bưóc đi luôn. Thấy vậy, Triệu Mẫn liền đưa mắt nhìn hai lão già. Nhị lão bèn tiến tới chặn đường, cười khẩy:
– Trương giáo chủ tới tới, đi đi tự tiện không nói năng gì tới ai. Như vậy đã là không phải đối với hai chúng ta rồi. Bây giờ còn ngang nhiên đem người đi thì quả thật là hơi quá đấy. Ít nhất cũng phải hỏi qua quận chúa một tiếng chứ.
Vô Kỵ không muốn sinh sự với hai lão cho tốn thêm thì giờ, chàng quay lại nói với Triệu Mẫn:
– Chu cô nương vốn có quen biết với ta từ nhỏ. Xin Triệu cô nương buông tha nàng ra, ta rất cám ơn.
Triệu Mẫn tủm tỉm cười, nói:
– Hóa ra hai người đã quen biết nhau từ khi còn nhỏ. Ta quả thật không biết trước.Vì thế mà công tử sẵn sàng cho Chu cô nương đâm một nhát mà vẫn vui vẻ bầu huynh đài với nàng ta đó à.
Vô Kỵ ngượng ngùng khi nghe nàng lại nhắc tới chuyện giữa chàng và Chỉ Nhược. Triệu Mẫn nói tiếp:
– Chắc hẳn Chu cô nương đối với công tử phải là một người rất đặc biệt, hơn cả vợ chồng nữa. Bởi vì nếu ai mà đâm ta một kiếm thừa sông thiếu chết như vậy, thì dù là người thân hay huynh đài thiết, ta cũng sẽ oán ghét mà trả thù ngay.
Vô Kỵ nghe Triệu Mẫn nhắc đến vợ chồng thì chàng đỏ mặt. Chàng nói:
– Ta mới gặp lại Chu cô nương sau bao năm xa cách. Tất nhiên là ta không có thù oán gì với Chu cô nương hết. Không những thế mà ta còn mang ơn cô ta từ lúc xa xưa. Điều đó ta không bao giờ quên. Sao lại oán được?
Triệu Mẫn cười, bĩu môi chu miệng ra:
– Thế ra công tử muốn nói là lòng dạ ta hẹp hòi, ân oán không phân minh. Chắc công tử lúc nào cũng nghĩ ta là người xấu.
Vô Kỵ vội lắc đầu:
– Không phải vậy đâu. Chu cô nương hay Triệu cô nương, cả hai ta đều coi là ngưòi huynh muội tốt.
Triệu Mẫn gật gù, hai môi xinh vẫn cong lên, nói kháy:
– Công tử có coi ta là huynh muội tốt hay không, một thời gian sau tất biết. Còn hôm nay Chu cô nương chắc chắn rất là vui mừng vì đã có một người huynh đài tốt, ra tay nghĩa hiệp cứu người.