Chương 45: Chữa trị cho Ân Lê Đình

Chương 45 Chữa trị cho Ân Lê Đình

Không có một chỗ kín, riêng tư nào trên thân thể nàng mà Vô Kỵ chưa được đụng chạm đến hoặc dòm ngói tới… Triệu Mẫn hạ bờ mi xuống một tí, liếc nhìn xuống đất một cái thật nhanh, sắc mặt thay đổi không ngừng, rồi nàng ngửng mặt lên, hai môi hơi mím lại, cong cong. Cố làm ra vẻ tự nhiên, coi như không có chuyện gì xảy ra giữa hai người, Triệu Mẫn đút Ỷ Thiên kiếm vào bao rồi thản nhiên lên tiếng nói:

– Ta đã hứa tất nhiên ta phải giữ lời. Thuốc giải độc sẽ có người đem đến cho giáo chủ ngay.

– Triệu cô nương, nếu được như vậy thì ta xin muôn phần đa tạ.

Ðứng kế bên, Bảo Bảo quắc mắt lên nhìn Vô Kỵ một cách hậm hực rồi dưa mắt qua đám tinh binh mà khoác tay một cái. Ðoàn quân lính thấy dấu hiệu thì từ từ lăng lẽ rút đi. Một tên quân đem đến cho chàng một con ngựa mới. Bảo Bảo nhẩy lên ngựa, quất roi phóng đi luôn, không ngó lại. Huyền Minh nhị lão cũng lừ lừ nhìn Vô Kỵ rồi lẳng lặng bỏ đi theo Bảo Bảo. Vô Kỵ đứng khoanh tay nhìn quan quân bỏ đi mà thở dài nhẹ nhõm. Tuy biết là mình không thể bị chúng giết một cách dễ dàng, nhưng mãnh hổ nan địch quần hồ, trước đám hùng quân đông đảo, mạng mình cũng khó toàn. Quần hùng Minh giáo đã tai qua nạn khỏi, tránh được một cuộc ác chiến, hậu quả không biết thế nào mà lường.

Triệu Mẫn nhoẻn miệng cười, nói với Vô Kỵ:

– Bây giờ giáo chủ đã tin lời của ta chưa?

Vô Kỵ nghe vậy, cười giả lả. Vì không biết nói dối nên chàng đành nói luôn ra lòng mình:

– Quả thật có lúc ta có nghi ngờ lòng dạ của cô đó… Bây giờ thì ta thành thật xin lỗi.

Triệu Mẫn nheo đôi mắt long lanh, môi nàng mím lại, cong lên trông rất xinh:

– Ta lúc nào cũng thật tình với giáo chủ, sao giáo chủ lại đa nghi? Không sợ ta buồn lòng hay sao?

– Ta không bao giờ sinh sự với ai hết, ngay cả với cô. Cho nên ta chẳng có muốn làm buồn lòng cô đâu.

Vô Kỵ lại nói thêm:

– Người của cô quả là dũng tướng. Ta mong có ngày sau tương ngộ để cùng uống chung rượu cho thỏa tình.

Triệu Mẫn nghe thế, hớn hở, đưa tay để lên ngực, mắt mở lớn ra:

–Bảo Bảo vốn đã nổi tiếng là thần oai. Hắn ấy lại rất thích qua lại với những tay anh hùng hảo hán như giáo chủ vậy.

Rồi nàng lại nheo mắt, nói như reo lên:

– Như thế thì hay lắm! Ta mong là chúng ta sẽ thành huynh đài tốt với nhau…

Một cách vô tình, Vô Kỵ lại đưa mắt nhìn tới bàn tay trắng muốt đang đặt trên bộ ngực to tròn của Triệu Mẫn, độn lên vung ra dưới làn áo, mà nói lơ mơ:

– Ta… ừ… Ta muốn… Ta cũng mong… như vậy…

Triệu Mẫn rạng rỡ mặt mày:

– Ðể đánh dấu tình huynh đài của chúng ta, ta xin biếu công tử một món quà mọn này.

Nói xong, Triệu Mẫn đưa tay ra. Nhìn ra đó là cái bông hoa nạm kim cương mà chàng đã vô tình cướp lấy trên tóc nàng hôm qua, Vô Kỵ chỉ đứng cười, gãi đầu. Chàng ít khi dược nhận quà của ai, nhất là nữ trang của phụ nữ, vì nếu nhận rồi sau đó lại không biết phải làm gì nên chàng đứng thừ người ra.

Vô Kỵ đang ngần ngại thì Triệu Mẫn liền đứng thẳng người, cầm cái bông hoa lên, trề môi ra chiều nũng nịu:

– Công tử không muốn nhận quà của ta sao?

Thấy nàng ưỡn ngực khiêu gợi, cặp mắt láo liên thu hút, lại còn lên tiếng trách móc với giọng quá sức dễ thương thì Vô Kỵ không cưỡng lại được, vội vàng đưa tay ra nhận lấy cái bông hoa ngay. Mắt chàng lại vô tình dính vô đường nét căng phồng nơi ngực Triệu Mẫn đang đưa ra trước mắt mình, giọng ấp úng:

– Không… không… ta sẵn sàng… ta muốn chứ…

Thấy Vô Kỵ đã nhận quà mình biếu rồi, Triệu Mẫn cười tươi, hai mắt long lanh gợi tình, chiếc mũi xinh xinh nheo lại, đôi môi cong lên như mời mọc. Nàng há miệng định lên tiếng nói nhưng chợt thấy Vô Kỵ cứ đăm đăm nhìn vào ngực mình thì nàng đỏ mặt. Nàng biết ngay là nguyên cớ tại sao Vô Kỵ lại có vẻ như bị hớp hồn như vậy. Thảo nào chàng ta cứ ngớ ngẩn địa vào vú mình mà lủng bủng mãi “Ta muốn… ta muốn…” Ý nghĩ đó làm Triệu Mẫn ngượng ngùng.

Tự dưng nàng co hai vai lại như muốn che dấu cái gì đó – cái mà đấng thiên nhiên đã ban riêng cho đàn bà nữ tử khiến cho biết bao đàn ông con trai thất điên bát đảo. Dĩ nhiên cái đó của Triệu Mẫn thì có thể che được nhưng làm sao mà có thể dấu được? Lồ lộ, to lớn quá mà ! Ủa, mà tại sao lại phải dấu kìa? Vì tự nó, của trời cho phái nữ, đã là một nguồn cảm hứng đam mê sướng khoái vô cùng tận của những đấng mày râu trên cõi trần đời thô tục này. Dấu đi tức là phản lại thiên nhiên, đi ngược lại tiền định…

Triệu Mẫn từ từ lùi lại một bước như muốn e dè tránh né tia nhìn soi mói của Vô Kỵ. Rồi nàng nhìn xuống đất, nói vội vã, lí nhí:

– Thôi… xin cáo từ… ta sẽ gặp công tử sau.

Nói xong nàng quay đi, nhẩy lên ngựa, đi mất.

Vô Kỵ bần thần nhìn theo dáng Triệu Mẫn, trong tay mân mê cái bông nạm kim cương, quên cả lời cám ơn mà thần trí cứ để đâu đâu…

Ngay lúc đó, từ đằng xa, có một tên phi ngựa tới, dâng lên cho chàng một lọ thuốc:

– Thưa giáo chủ, quận chúa nói đây là thuốc chữa “Phù Vân Trọng Phấn”, uống vào là khỏi ngay.

Vô Kỵ nhận ra đó là tên Nhất Tử trong Ngũ Nhân Tài Tử. Mới hôm qua hắn cũng bị trúng độc “Phù Vân Trọng Phấn” nằm lăn quay ra, người nám đen mà bây giờ đã đứng phây phây, hiển nhiên là đã được chữa khỏi rồi. Chàng lại nghe hắn ta trịnh trọng gọi Triệu Mẫn là quận chúa thì biết nàng quả là danh vọng cao tột, cành vàng lá ngọc, lời nói hành động của nàng không thể là hời hợt. Vô Kỵ mở nút lọ ra mà ngửi thì thấy mùi thuốc đắng xông lên tận óc nên biết ngay đó là thần dược, không nghi ngờ gì nũa.

Vô Kỵ hớn hở đem lọ thuốc về lều. Tiểu Chiêu thấy chàng bước vào thì mừng rỡ chạy tới:

– Tạ ơn trời đất… giáo chủ bình yên trở về.

Vô Kỵ mỉm cười, đưa tay nựng lên cằm của nàng:

– Tiểu Chiêu… cô đem cho ta vài chén nước.

Khi nàng quay người đi thì chàng gọi giật ngược:

– À… này Tiểu Chiêu… ta có cái này tặng cô đây …

Chàng đưa cho nàng cái bông hoa mà cười nói thêm:

– Nàng quận chúa họ Triệu biếu ta món này, ta nghĩ là cô cần dùng nó hơn là ta.

Tiểu Chiêu nghe thế thì ngần ngại:

– Quà của Triệu cô nương đã trao cho giáo chủ thì nô tỳ không dám nhận đâu.

Vô Kỵ gạt phắt đi:

– Cô ta đã cho ta thì nó là của ta rồi, ta đưa cho ai mà không được?

Nói xong, chàng bèn cắm luôn cái bông hoa lên tóc nàng. Tiểu Chiêu không dám cãi, cúi đầu nhận lãnh, lên tiếng cám ơn. Khi nàng ngẩng mặt lên thì thấy Vô Kỵ đang nhìn mình chăm chăm. Thật ra Tiểu Chiêu vốn dĩ đã ngây thơ, xinh đẹp rồi, bây giờ có thêm một cái bông hoa kim cương lấp lánh trên đầu, trông càng mỹ miều, khả ái gấp mấy lần. Vì thế mà Vô Kỵ nhìn nàng không chớp mắt. Tiểu Chiêu ngượng ngùng quay đi. Vô Kỵ đứng trân người nhìn theo.

Hai người đều tưởng nhớ lại cảnh hồi nãy, cả hai đều động tình, dâm nứng, ôm hôn nút lưỡi, vật vã xiết người cuồng vã, chỉ còn một tí nữa là chàng đã bẻ khóa động đào và nàng đã trao đời xử nữ. Cơn mê dâm ngắn ngủi nhưng đầy hứng tính, bị cắt đứt, bỏ dở trong lúc hai người đang lên tới cao độ của dục tình. Bây giờ nhớ lại, cả hai vẫn còn cảm nhận được cái hơi hướng đam mê từ da thịt của nhau, vấn vương day dứt cả người. Hai người có cùng một ý nghĩ như vậy thành ra một người thì đứng nhìn mà hơi thở gấp rút như chạy đua, còn một người thì vôi vã bước đi mà trống ngực đập dồn dập như trống làng…

Khi Tiểu Chiêu đem nước tới thì Vô Kỵ liền rồi hòa thuốc với nước rồi đem cho Thiên Chính, Dương Tiêu, Nhất Tiếu các người uống. Quả nhiên trong vòng mười lăm phút, ba người đều khỏi hẳn. Ai nấy đều mừng rỡ, đều khen là thuốc tiên.

Cũng như mọi người, Bất Hối rất là hoan hỉ khi thấy cha mình là Dương Tiêu đã lành bệnh, trở lại bình thường. Nhưng sau đó, nàng lại ưu tư nghĩ tới hình ảnh Lê Đình đang nằm vật vã, thân tàn ma dại. Tại sao Vô Kỵ lại không đả động gì tới dùng thuốc tiên này mà chữa cho Lê Đình vậy? Nàng lại càng xốn xáng hơn khi thấy mọi người cười nói hân hoan, không đếm xỉa gì tới tình huống của vị lục hiệp phái Võ Đang gì cả. Bất Hối đang bực mình thì chợt thấy lọ thuốc nằm yên trên bàn. Nàng thở mạnh lên một cái rồi lẳng lặng cầm lấy lọ thuốc bỏ vào tay áo rồi lớn bước đi tới căn lều của Lê Đình.

Khi bước vào, Bất Hối không thấy một ai hầu cận săn sóc Lê Đình. Nàng bèn tiến tới chỗ Lê Đình đang nằm mà ngồi xuống đầu giường. Lê Đình mở cặp mắt lờ đờ ra, sáng lên một chút khi thấy khuôn mặt xinh đẹp của Bất Hối. Nàng nhìn ông, mỉm cười, lấy lọ thuốc ra rồi hòa với nước vào một cái bát. Nàng nhìn xuống mặt của Lê Đình mà nói nhẹ nhàng:

– Ta đem thuốc tới chữa cho lục hiệp đây.

Lê Đình lộ vẻ vui mừng, nhếch môi lên cười gượng. Bất Hối nâng đầu ông lên, vừa từ từ đổ chén thuốc vào miệng ông vừa nói thỏ thẻ:

– Thuốc này công hiệu lắm. Chỉ trong vòng giây lát là lục hiệp sẽ khỏe mạnh ngay.

Lê Đình uống xong, quả nhiên sắc mặt trở nên hồng hào, sức khỏe khôi phục một cách mau lẹ. Bất Hối thấy Lê Đình thần sắc biến đổi như vậy thì lấy làm mừng.

Một lúc sau, Lê Đình khuôn mặt bừng bừng, ngồi lên, nắm lấy hai tay của Bất Hối, nhìn thẳng vào mặt nàng mà nói:

– Ta… ta… ngươi… ta thương nhớ ngươi biết chừng nào… ta…

Bất Hối nghe ông tự dưng xưng ngươi ngươi ta ta với mình một cách mật thiết, yêu đương như vậy thì nàng mắc cỡ, ngượng ngùng. Nàng cúi mặt xuống tránh tia mắt của ông, nhưng vẫn để cho Lê Đình nắm lấy tay mình. Sau đó nàng ngửng mặt lên, há miệng ra định nói với Lê Đình một lời thì bỗng dưng ông buông tay nàng ra, đặt tay lên sau đầu nàng mà vít đầu nàng xuống rồi hôn ngay vào miệng nàng.

Thấy lưỡi của ông lùa vào cái miệng đang há ra của mình thì Bất Hối rướn người lên, để tay lên ngực ông mà đẩy ra, rồi ngửa đầu ra sau mà tránh bờ môi nóng bỏng của ông. Nhưng vì Lê Đình rịt đầu nàng xuống chặt quá, nàng không sao thoát khỏi tay ông được. Lê Đình thừa thế, siết người nàng lại, ép mạnh môi mình lên môi của Bất Hối, lưỡi cũa ông sục sạo trong miệng nàng, miệng ông hút chặt, nút lấy lưỡi của nàng. Ban đầu Bất Hối còn cố sức đẩy người ông ra, nhưng dần dần, bàn tay nàng thả lỏng, mắt nàng lim dim, miệng nàng hé rộng ra thêm để nó đón nhận lưỡi ông và đồng thời cũng để cho lưỡi nàng được tự do bú mút trong miệng của ông.

Lê Đình liền làm tới, đưa tay xuống, đặt lên ngực Bất Hối mà xoa nhè nhẹ. Nàng không cưỡng lại mà còn ưỡn ngực ra như đón nhận bàn tay mơn trớn của ông, đầu nàng ngửa cổ lên, ngậm chặt lấy lưỡi cũa Lê Đình, hưởng thụ. Bàn tay cũa nàng đang đặt trên ngực ông từ từ rớt xuống dưới lòng của ông, hầu như nàng không còn hơi sức gì nữa. Khi tay nàng đụng tới bắp đùi của ông thì bỗng dưng mắt nàng mở to ra, đầy vẻ kinh ngạc. Thì ra tay nàng vừa mới đụng tới một khúc thịt cương cứng, dũng mãnh, đội lên từ trong quần của Lê Đình. Trời, mới vừa khỏi bệnh xong là đã lên cơn động cỡn! Cu dái đã sửng cồ lên, dựng đứng, chỉ chực xông pha vào hang động …

Cơn kinh ngạc của Bất Hối chưa dứt thì tự dưng Lê Đình đưa hai tay nắm lấy hai bầu vú nàng mà bóp thật chặt làm nàng nhăn mặt, kêu lên đau đớn. Bất chợt, Lê Đình nắm lấy hai vạt áo của Bất Hối mà kéo tuột ra, khiến nửa thân hình trắng bóc của nàng bị lột trần hiện rõ lồ lộ. Nàng la lên:

– Lục hiệp… lục hiệp làm gì thế?

Lê Đình không để cho Bất Hối hành động gì, ông nắm lấy hai tay nàng mà kéo thân người nàng xuống giường rồi trườn mình nằm lên người nàng. Bất Hối thấy ông đang sục xoạng dưới đùi nàng thì nàng hoảng hốt, kêu lên;

– Ái chà… lục hiệp… không được đâu…

Lê Đình thở hào hển, đã không nghe thì chớ, còn xiết chặt lấy thân hình mỏng manh của Bất Hối, hơi thở nóng hổi của ông phì phà không ngừng trên mặt nàng. Ông luồn tay xuống mà kéo quần nàng ra. Cảm thấy lạnh lẽo ở dưới đùi, Bất Hối cau mày chưa kịp có phản ứng thì nàng đã thấy con c-c nóng hổi, cương cứng của Lê Đình đâm thẳng vào giữa háng mình, đang cố len lỏi vào giữa hai cái đùi trắng nõn, khép cứng của nàng. Bất Hối vội khép hai đùi lại, đưa tay đẩy vai Lê Đình ra:

– Đừng… đừng… lục hiệp… xin đừng…

Lê Đình bèn đạt một tay lên lồng ngực trần trụi, mềm ấm của nàng mà ghì mạnh xuống. Còn tay kia thì ông đưa xuống nắm lấy cổ chân nàng mà kéo chéo ra, khiến mu l-n của nàng nẩy lên, lỗ l-n nở ra. Rồi sau đó, ông hướng con c-c của ông váo cái lỗ hồng hồng, mở rộng mà nhấn mạnh vào. Bất Hối nhăn mặt:

– Hự… Ui… lục hiệp… ngừng… hự… hự…

Lê Đình đẩy mấy cái là c-c ông đã đi tuốt vào l-n nàng, lút tới gốc cu, sâu vào tận tử cung. Sau đó ông hùng hục nhấp nhô lên xuống, nắc c-c vào l-n Bất Hối, không ngừng, như xoáy xuống bụng nàng.Bất Hối nằm dưới, vừa bị đè, vừa bị xiết, vừa bị hiếp, đau quá, cố đẩy người ông ra, nhưng vẫn không sao thoát khỏi sự kềm tỏa của ông được. Lê Đình mặt mày đỏ gay, hơi thở hừng hực, tiếp tục đ- vào l-n nàng, dồn dập, liên miên, miệng ông rên lên:

– Hừ … hừ… đã quá…hừ… hừ…

Bất chợt người ông cong lên, tinh trùng bắn ra xối xả, liên miên. Âm đạo của Bất Hối như ngập lụt trong biển tinh khí, tràn trề từng vũng. So với tuổi tác của Lê Đình, số lượng khí đ- mà ông xuất tinh quả thật là quá sức tưởng tượng. Ông kêu lên mấy tiếng khe khẽ rồi nằm vật lên người Bất Hối mà thở phì phì. Bất Hối nằm ở dưới, tay chân buông thả, bất động. Sau cơn hiếp dâm ào ạt, nàng bàng hoàng, chưa cảm nhận được tất cả những gì mới xảy ra.

Có phải nàng vừa trải qua một cuộc làm tình với vị Võ Đang lục hiệp nổi tiếng giang hồ, đáng tuổi cha chú của mình hay không? Vậy mà nàng đã không có đến một hành động phản kháng tối thiểu nào cả. Làm như nàng có thỏa ý đồng lòng với cơn mây mưa vừa rồi vậy. Thế mà nàng có cảm thấy gì đâu? Chẳng thấy sung sướng mà còn cảm thấy hơi nhức nhối ở dưới vùng âm đạo nữa! Nghĩ tới đó thì nàng mới nhận thấy con cu của Lê Đình vẫn còn cương cứng, sâu tuốt trong cái l-n ẩm ướt của mình. Sau màn xuất tinh ồ ạt, con c-c của Lê Đình chưa xìu, vẫn còn căng phồng hùng dũng, rõ ràng là đang ngọ nguậy chừng như sắp sửa cho môt cuộc công phá mới.